Thì ra người đó là Thiên Ma Tiên Nương nàng đã lẳng lặng đi tới phía sau ba tên nọ, giơ hai chưởng lên vận nội lực đẩy ba người đến trước mặt.
Âu Dương Siêu lớn tiếng cười và nói :
- Ba vị, trước hết mỗ thưởng cho mỗi người một cái tát đã.
Chàng vừa nói dứt đã múa song chưởng nhanh như điện chớp tát vào mỗi người một cái kêu “bốp, bốp, bốp”.
Âu Dương Siêu ra tay quá nhanh quá kỳ lạ, nên ba người họ muốn tránh
cũng không kịp, vả lại chàng ra tay như thế mà chúng cũng không trông
thấy rõ, chúng chỉ thấy mắt hoa một cái, mà đã đi tát liền. Sự thực
không riêng gì chúng mà Trác Tiểu Yến, Quyên Quyên, Đoàn Bân và mấy
người đứng đó hơn trượng cũng không trông thấy rõ tay chàng đánh như thế nào nốt!
Chỉ trong giây lát má bên phải của ba bên kia đã sưng húp, ba bộ mặt đều méo hẳn, nhưng Âu Dương Siêu rất có mực thước, vì thế mà chúng tuy bị
sưng như vậy mà không chảy máu chút nào cả, cả ba đều giơ tay ôm má, hai con mắt trợn trừng nhìn Âu Dương Siêu trong lòng vừa kinh hãi, vừa tức
giận, vì vậy chúng chỉ biết lấy tay ôm má, mặt ngẩn ra nhìn Âu Dương
Siêu.
Đột nhiên Âu Dương Siêu lại lớn tiếng cười và nói tiếp :
- Má phải mập má trái ốm, bộ mặt của các người trong khó coi lắm. Thôi để ta giúp ba vị cùng mập cả hai bên nhé!
Trong khi chàng đang nói ba tên nọ đều hoảng sợ run lẩy bẩy, nhưng chúng chưa kịp suy nghĩ thì má bên phải đã bị chàng tát trúng rồi. Khỏi cần
nói mà trán của ba người cũng sưng húp lên ngay.
Quyên Quyên trông thấy bộ mặt sưng của chúng, không sao nhịn được cười
khanh khách rồi nàng dịu dàng nói với Trác Tiểu Yến đang cau mày đứng đó không xa rằng :
- Trác cô nương, xem mặt của ba người trông có tức cười không?
Giọng Quyên Quyên tuy rất hòa nhã nhưng sự thật bên trong đầy những ý nghĩa châm biếm.
Tiểu Yến rất thông minh, sao lại không hiểu ý nghĩa lời nói của Quyên
Quyên, nhưng nàng chẳng biết trả lời ra sao đành chỉ nhìn Quyên Quyên
cười thôi, nhưng tiếng cười của nàng bao hàm rất nhiều ý nghĩa, lúc ấy
có bốn người tại đó có quan hệ mật thiết với nàng, phía bên bị nhục một
là anh ruột của nàng, hai là sư huynh của nàng, còn Âu Dương Siêu không
những là người yêu từ hồi nhỏ của nàng và cũng là người mà nàng mến nhất từ hối còn nhỏ.
Âu Dương Siêu khi còn ở Thiên Tâm trang bị dày vò hà hiếp đau khổ ra sao Tiểu Yến đều hay rõ hết, vì chuyện đó nàng vẫn ẩn núp trong xó tối khóc lóc. Bây giờ Âu Dương Siêu đã học thành võ công kinh người. Chàng muốn
trả thù mấy người trước kia bắt nạt mình cho bõ tức đó là sự rất thường
của người đời và cũng nên lắm, cho nên Tiểu Yến thấy Âu Dương Sỉêu trả
thù ba người kia mà nàng vẫn đứng yên là thế, nhưng nàng thấy anh và hai sư huynh bị Âu Dương Siêu tát xong, nàng động lòng thương, tuy nàng
thương ba người, nhưng vẫn ngồi yên ở đó, vì nàng biết mối thù này Âu
Dương Siêu ôm ấp đã từ lâu, phải để cho chàng trả thù mới được, bằng
không khi nào chàng chịu để yên cho.
Ba tên nọ bị tát xong tức giận vô cùng, bỗng rút trường kiếm ra nhắm người Âu Dương Siêu đâm liền.
Tiểu Yến thấy vậy kinh hãi vô cùng, vội la lớn :
- Đại ca, sư huynh, sao các người lại lấy kiếm ra đâm như thế không nên, không nên, mau...
Trong lúc nàng thất thanh kêu la thì Âu Dương Siêu đã lớn tiếng cười và nói :
- Không sao đâu Tiểu Yến hiền muội!
Nói xong chàng lại lớn tiếng cười và nói tiếp :
- Mau đưa hết khí giới của các ngươi cho ta.
Trong lúc nói như vậy, chàng đã giơ tay chỉ múa mấy cái đã cướp được trường kiếm của Quân Kiệt, Đông Xuyên và Bội Vân liền.
Âu Dương Siêu ra tay cướp kiếm nhanh như điện chớp không hiểu chàng dùng thủ pháp gì, ba người nọ cũng không trông thấy rõ, chỉ thấy thấp thoáng một cái, cổ tay bên trái, trường kiếm đã bị cướp mất liền. Ba tên ấy
kinh hoảng vô cùng, vội lui ngay về phía sau, chúng lại nghe thấy Âu
Dương Siêu cười và nói tiếp :
- Ba người các ngươi đừng sợ hãi, ta không đánh các ngươi nữa đâu.
Nói xong, chàng phẩy tay một cái, đã có ba đạo hào quang nhanh như điện
chớp bắn ra, thì ra ba thanh kiếm của ba tên kia đã bị chàng ném vào một tấm bia cao hơn sáu thước ở cách đó ba trượng chỉ nghe thấy soẹt soẹt
ba tiếng. Ba thanh trường kiếm của chúng đã cắm sâu vào bia đá nọ liền.
Công của chàng như vậy nếu không đích mắt trông thấy thì không ai dám
tin là sự thật!
Âu Dương Siêu ném xong ba thanh kiếm đó, nhìn thẳng vào mặt ba tên nọ lớn tiếng nói :
- Vừa rồi ta đã nói qua không đánh ba người, nhưng bây giờ ta bắt ba người phải lộn mấy vòng cho các bạn đây xem.
Dương Đông Xuyên sầm nét mặt lại quát lớn :
- Tiểu cẩu mi có giỏi thì giết chết ba chúng ta đi.
Âu Dương Siêu cười ha hả đáp :
- Dương Đông Xuyên, người muốn ta giết các ngươi ư, việc này ta không
làm được, nam nhi đại trượng phu, ân oán phải phân minh, giữa ta với các ngươi chỉ có mối hận sỉ nhục thôi, cho nên ta chỉ làm nhục các người để rửa hận thôi chứ ta không giết các ngươi...
Nói tới đó chàng bỗng quát lớn một tiếng :
- Họ Dương kia, đáng lẽ ta không đánh các ngươi nữa, nhưng vì ngươi chửi ta, nên ta phải đánh ngươi một cái tát để cảnh cáo!
Chàng vừa nói dứt đã giơ tay tới trước mặt Đông Xuyên tát vào má trái
của y một cái nữa, lần nay kẻ địch đề phòng nhưng vẫn không sao tránh
thoát. Chỉ nghe thấy kêu “bộp” một tiếng, nhưng chàng không tát má trái
của y mà lại tát má bên phải, rất rõ ràng trông thấy chàng đánh má trái
của y nhưng khi chàng đánh trúng lại tát má bên phải. Hai má của y đã
sưng húp, bây giờ lại bị tát thêm nữa, máu mồm đổ ra, răng lung lay,
suýt tý nữa thì quai hàm cũng rớt ra luôn!
Quân Kiệt với Bội Vân hai người đều giận dữ quát lớn :
- Chúng ta thí mạng với ngươi!
Âu Dương Siêu cười nhạt đáp :
- Các ngươi chưa xứng!
Chàng vừa quát xong đã giơ hai tay ra nắm lấy hai cổ tay của Quân Kiệt
cùng Bội Vân. Hai tên ấy bị chàng nắm trúng yếu huyệt ở cổ tay liền thấy cánh tay tê tái, không còn sức nào nữa.
Âu Dương Siêu lại cười nhạt một tiếng và nói tiếp :
- Hai ngươi hãy lộn một vòng cho ta xem đã.
Nói xong chỉ thấy chàng run tay một cái, hai tên nọ rất ngoan ngoãn lộn một vòng rồi ngồi phịch xuống đất.
Âu Dương Siêu ra tay rất khéo, hai tên ấy lộn ngược, rồi lộn xuống thôi chứ không đau đớn gì hết.
Hai người vội đứng dậy trong lòng tuy hận Âu Dương Siêu vô cùng nhưng vì võ học của chàng ta quá cao nên chúng không làm gì nổi chàng Âu Dương
Siêu làm cho Quân Kiệt với Bội Vân lộn vòng xong lại chạy tới trước mặt
Đông Xuyên lạnh lùng nói :
- Dương Đông Xuyên, ngươi đừng có ngồi rỗi như vậy, lộn hai vòng cho ta coi.
Chàng vừa nói xong, đã giơ tay ra chộp lấy tay của đối phương, nhưng
Đông Xuyên đã vội tránh ra ngoài xa năm thước. Âu Dương Siêu thấy vậy
vội nói tiếp :
- Họ Dương kia, ngươi còn muốn trốn tránh phải không?
Nói xong, chàng như bóng theo hình đuổi theo tới và chộp cánh tay của
đối phương luôn. Đột nhiên có tiếng nói thánh thót quát bảo :
- Âu Dương Siêu ngừng tay lại.
Âu Dương Siêu nghe nói ngạc nhiên vô cùng đã thấy một thân hình bé nhỏ
phi thân tới trước mặt mình, chàng nhìn kỹ thì mới hay đó là Ngân Khiết
Nữ Thi Phụng Anh.
Chàng nhìn nàng ta rồi lạnh lùng nói :
- Thi cô nương định chỉ bảo gì thế?
Phụng Anh mỉm cười đáp :
- Tôi không dám, bạn ra tay đánh như thế chắc cũng đủ rồi...
- Chưa đủ!
- Bạn làm như vậy thì thật khi người quá lắm.
- Thi cô nương cho là quá lắm ư?
- Phải!
- Cô nương nói như vậy không sợ ngượng mồm hay sao?
- Không!
- Tối hôm nay bạn trả thù như thế đã bõ tức rồi chứ?
- Tại hạ chưa nguôi cơn giận.
- Bạn phải làm như thế nào mới nguôi cơn giận.
- Thủ đoạn đêm hôm nay của tại hạ chỉ là một phần trăm mà trước kia
chúng đối xử với tại hạ thôi, tuy tại hạ không đòi lời lãi nhưng cũng
phải lấy lại tiền vốn mới nguôi cơn giận được.
- Như vậy bạn độc ác quá!
- Có thể, mà cô nương đã bảo tại hạ độc ác, tại hạ đang mang mối thù
lớn, nếu không ác độc thì làm sao mà trả được thù đó cho cha mẹ.
- Bạn trả thù cho cha mẹ, đối với kẻ thù ra tay ác độc đó là một việc khác.
Nói tới đó, nàng ta bỗng sầm nét mặt lại quát hỏi tiếp :
- Kẻ thù của người là ai? Họ có phải là kẻ thù của người không?
- Chúng tuy không phải là kẻ thù của tại hạ, nhưng là những người mà tại hạ ghét nhất trên đời!
- Người này thật là không phải con người!
Phụng Anh tức giận vô cùng mới nói như vậy.
Âu Dương Siêu lớn tiếng quát lại :
- Thi cô nương ăn nói nên dè dặt một chút nhé.
- Không dè dạt thì sao?
- Hừ...
Âu Dương Siêu đã tức giận vô cùng, nhưng chàng chỉ kêu hừ như vậy thôi.
Tiểu Yến bỗng phi thân tới cạnh Phụng Anh nũng nịu nói với Âu Dương Siêu rằng :
- Phúc đại ca đừng có tức giận như vậy, chị Phụng có thất lễ với đại ca
tiểu muội xin tạ lỗi cho, chẳng hay đại ca đã bằng lòng chưa.
Nói xong, nàng vái chào Âu Dương Siêu một cái, chàng ta vội xua tay và trả lời rằng :
- Tiểu Yến hiền muội đừng có lễ phép như thế ngu huynh không dám nhận đâu.
Tiểu Yến nhìn chàng tủm tỉm cười rồi lại u oán nói tiếp :
- Phúc đại ca, tôi muốn nói mấy câu này với đại ca có được không?
- Tiểu Yến hiền muội, trong Thiên Tâm trang chỉ có Tiểu Yến hiền muội
với bà thân sinh hiền muội là thương tôi nhất. Từ khi bá mẫu tạ thế rồi
chỉ còn mình hiền muội là người tử tế với tôi thôi, chẳng hay hiền muội
muốn nói gì, tôi vui lòng lắng tai nghe.
Tiểu Yến thấy chàng nhắc nhở tới mẹ mình, trong lòng rầu rĩ thở dài một tiếng rồi đáp :
- Hà, nếu má em chưa chết có phải là tốt biết bao, khi nào bà lại để bọn họ hà hiếp đại ca như vậy?
Âu Dương Siêu gật đầu, Tiểu Yến lại nói tiếp :
- Phúc đại ca, muội biết đại ca ghét hận người của Thiên Tâm trang lắm, nhất là đại ca của muội với Dương sư huynh các người.
- Nhưng tôi không hận hiền muội.
- Cám ơn đại ca nhưng...
Tiểu Yến muốn nói lại thôi, vì nàng sợ nói ra chàng ta không chịu nghe.
Âu Dương Siêu thấy nàng định nói lại thôi, liền mỉm cười hỏi :
- Nhưng cái gì, hiền muội nói tiếp đi.
Tiểu Yến đưa mắt nhìn chàng có vẻ sợ sệt, rồi hỏi lại :
- Phúc đại ca, muội muốn xin đại ca đừng có làm khó dễ đại ca của muội
và hai vị sư huynh nữa. Chẳng hay đại ca có bằng lòng không?
Âu Dương Siêu nghe nói xong, ngập ngừng giây lát, rồi trả lời :
- Được, tôi nhận lời.
Tiểu Yến nghe nói tươi cười đẹp như hoa nở, rồi lại nũng nịu nhìn Âu Dương Siêu và nói tiếp :
- Phúc đại ca tử tế thật!
Âu Dương Siêu lại càng khoái chí thêm, mỉm cười mà không nói gì hết.
Với giọng ghen tuông Quyên Quyên xen lời nói :
- Trác tiểu thư, y tử tế và cô cũng không đến nỗi tệ lắm.
Tiểu Yến nghe nói ngẩn người ra nhìn Quyên Quyên và hỏi lại :
- Chị nói như thế có ý nghĩa gì?
- Ý nghĩa gì thì cô tự biết lấy, “hừ!”....
Quyên Quyên nói xong dùng giọng mũi kêu “hừ” một tiếng như trên!
Tiểu Yến nhìn nàng, vẫn ngơ ngác không hiểu và hỏi tiếp :
- Tôi biết cái gì?
- Không biết thì thôi.
Nói xong, Quyên Quyên vẫn tỏ vẻ lạnh lùng rồi quay lại nhìn Âu Dương Siêu khẽ bảo :
- Tam đệ, chúng ta đi thôi!
Lúc ấy Minh Không, Minh Tâm của nhóm Thanh Thanh lục đạo với đệ tử của
phái Hoa Sơn đã lần lượt dìu nhau đi khỏi, và còn đem theo cả bảy cái
xác nữa. Lúc này chỉ còn lại những người vẫn đứng cách xa hai trượng để
mong được xem thêm trò vui, vì thế mà họ không chịu rời khỏi nơi đây.
Âu Dương Siêu hai mắt sáng như hai cái đèn ló, liếc nhìn những người còn đứng lại xem trò vui kia một lượt rồi quay đầu ra nhìn Tiểu Yến lần nữa mới gật đầu trả lời Quyên Quyên.