Những người có trên lôi đài nghe hai người ước hẹn nhau xong, đều lần
lượt nhảy xuống bên dưới, trở vê chỗ ngồi, trên lôi đài chỉ còn lại Minh Thanh đạo trưởng với Âu Dương Siêu hai người thôi.
Minh Thanh đạo trưởng đứng tấn Tý Ngọ mặt hướng về phía đông còn Âu
Dương Siêu đứng như người thường, không lấy tấn gì hết, vẻ mặt ung dung
nhìn đối phương, hai người cách nhau chừng tám thước.
Minh Thanh đạo chưởng chặp tay chào Âu Dương Siêu một cái rồi lớn tiếng nói :
- Xin hỏi thí chủ chúng ta quyết chiến với nhau bằng chưởng pháp hay khí giới.
- Đạo trưởng muốn đấu cách nào tại hạ cũng xin tiếp.
Nhưng chàng lại nói thêm :
- Chúng ta đấu bằng khí giới nhé?
Thanh Thành lục đạo nổi tiếng trên giang hồ đã lâu năm, võ học và công
lực của họ tuy rất thâm hậu, nhưng không lợi hại bằng bảy mươi hai thế
Thiên Cương kiếm pháp của họ. Pho kiếm pháp này của phái Thanh Thành đã
lừng danh võ lâm từ lâu.
Minh Thanh đạo trưởng nghe thấy Âu Dương Siêu đòi đấu bằng khí giới trong lòng mừng thầm và bụng bảo dạ rằng:
“Tiểu quỷ phen này thì mi mang cái chết vào thân!”
Tuy vậy, mặt y vẫn làm như không hoan nghênh cho lắm, rồi y gật đầu đáp :
- Cũng được.
Nói xong, y rút thanh kiếm ở lưng ra, đứng lấy thế trông rất oai nghi, thật không hổ thẹn một cao thủ của danh môn đại phái.
Y thấy mình đã rút trường kiếm ra rồi mà đối phương tay không như vậy, mọi người đều xôn xao bàn tán, y bèn hỏi :
- Khí giới của thí chủ đâu?
Âu Dương Siêu vừa cười vừa giơ hai tay lên đáp :
- Xin lỗi đạo trưởng, tại hạ không đem khí giới.
Minh Thanh đạo trưởng cau mày lại nói :
- Nếu vậy..
Âu Dương Siêu không đợi chờ đối phương nói dứt đã đỡ lời ngay :
- Không sao, tại hạ cứ tay không tiếp đạo trưởng mười hiệp này!
- Thí chủ tiếp kiếm thế của bần đạo trong mời hiệp ư?
- Phải, không được hay sao?
Minh Thanh đạo trưởng nổi danh trên giang hồ lâu năm, đã gặp rất nhiều
danh gia cao thủ, bình sinh chưa gặp một người nào dám tay không đấu với mình như vậy hiện giờ thiếu niên xấu xí này không biết xuất thân môn
phái nào mà lại kiêu ngạo không coi mình vào đâu định dùng hai bàn tay
không đấu với kiếm pháp của Thanh Thành lừng danh võ lâm như thế, đối
phương thật là táo gan ngông cuồng tột mức, y tức giận đến tái mặt lại
cười nhạt luôn mồm, nhưng mặc mấy trăm đôi mắt, y cũng chẳng ngần ngại
gì hết, nhưng y là ngươi giàu kinh nghiệm, biết tình thế hôm nay rất bất lợi cho mình, trận đấu này chỉ có thể thắng chứ không thể bại được, mà
thắng mà cũng không vẻ vang cho lắm. Bởi vì đối phương chỉ là một tên vô danh tiểu tốt mà lại tay không đối địch với trường kiếm của mình, còn
nếu thua thì danh dự bản thân bị tiêu tan và còn làm hổ thẹn cho sư môn, thanh danh của phái Thanh Thành từ đây trở đi sẽ bị mất hết. Tất nhiên
nếu đối phương không dùng khí giới thì y cũng có thể cắm kiếm vào bao,
dùng chưởng quyết thắng bại với đối phương một phen. Nhưng như vậy quả
là không khôn ngoan lắm. Y thấy thiếu niên xấu xí này tay không dám tiếp thế kiếm của y như vậy, thì chưởng pháp của đối phương phải lợi hại lắm mới dám như thế, kiếm thuật của y hơn chưởng pháp nhiều, y dại gì lại
bỏ sở trường theo sở đoản. Còn thiếu niên kia sao không mang theo khí
giới, mà quả thật người chàng ta hình như không có đem khí giới thật.
Nhưng y là người giàu kinh nghiệm biết đâu thiếu niên xấu xí này trong
người chẳng có khí giới đặc biệt ngắn nhỏ thì sao? Vì vậy y mới cố nén
lửa giận cười nhạt mấy tiếng trả lời :
- Sao lại không được, nhưng thí chủ ít tuổi như vậy, ăn nói hơi quá một
chút không coi ai vào đâu, như vậy thì đã ngông cuồng quá đáng đấy.
Âu Dương Siêu lại lớn tiếng cả cười và nói tiếp :
- Đạo trưởng bảo tại hạ ngông cuồng, ừ thì tại hạ ngông cuồng thật đấy...
Nói xong, chàng nhìn thẳng vào mặt Minh Thanh đạo trưởng và nói tiếp :
- Tại hạ dám chắc với hai bàn tay không này, chỉ trong mười hiệp cũng đủ làm cho đạo trưởng phải rơi kiếm ngay!
Mây trăm võ lâm hảo thủ nghe chàng nói như vậy Minh Thanh đạo trưởng không thể nào nhịn được nữa bèn quát lớn :
- Tiểu cẩu mi khinh người quá đỗi, hãy tiếp kiếm ta đây.
Đạo sĩ chưa nói dứt đã múa kiếm xông lại tấn công tới tấp.
Quý vị nên rõ Thiên Cương kiếm pháp của phái Thanh Thành vốn là ba mươi
sáu thế, nhưng mỗi thế lại phân làm hai, nên mới gọi là bảy mười hai
thế, không những thần kỳ mà lại phức tạp khôn lường oai thế tuyệt luân,
không khác gì thiên la địa võng. Âu Dương Siêu tuy có võ nghệ cao siêu,
nhưng chàng thấy đối phương giở thế kiếm nọ ra cũng phải kinh hãi thầm,
chàng không dám khinh thường nữa, vội giở khinh công tuyệt mức ra tránh
né và giơ tả chưởng lên nhằm cánh tay phải của đối phương chém luôn.
Minh Thanh đạo chưởng tuy sớm biết Âu Dương Siêu là người có võ công rất cao siêu, nhưng không ngờ chàng lại tránh mau và tấn công một lúc nhanh đến thế.
Âu Dương Siêu vừa ra tay một cái, Minh Thanh đạo trưởng mới biết võ công của đối phương lại còn tài ba hơn cả mình tưởng, cho nên trong lòng
kinh hãi thầm. Y vội lùi phía sau một bước rồi lại múa kiếm xông lên tấn công tiếp.
Âu Dương Siêu cười nhạt một tiếng lại vận công lên múa tả chưởng nhằm
vai của Minh Thành chém xuống, còn tay phải của chàng thì chĩa hai ngón
ra đâm vào yếu huyệt của đối phương.
Minh Thanh đạo trưởng vừa múa kiếm tấn công thì đã thấy đối phương nhanh như điện chớp xông tới cạnh mình chỉ và chưởng cùng tấn công một lúc
bắt buộc y phải vội thu kiếm lại lùi về phía sau ba bước tránh né. Nhưng Âu Dương Siêu còn nhanh hơn, y vừa lùi về phía sau chưa kịp đứng yên
thì chàng ta đã tới nơi tấn công tiếp rồi.
Lúc ấy vì Âu Dương Siêu nói phách quá nên các người ở dưới bàn tán vô
cùng nhưng bây giờ họ thấy thân pháp và chưởng pháp của chàng vừa nhanh
vừa lợi hại như vậy ai nấy đều kinh hãi trố mắt lên nhìn không chớp
thỉnh thoảng lại tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn nhau, trong lúc tức thời, mấy
trăm nhân vật của võ lâm có mặt tại đó không ai biết được chàng sử dụng
thế võ của môn phái nào.
Âu Dương Siêu thấy Minh Thanh đạo trưởng lui ra phía sau đứng yên cầm
kiếm giơ ra trước ngực định thần đợi chờ, chàng biết ngay ý định của đối phương là muốn dùng cách lấy tĩnh chế động để ung dung đối phó thế công của mình nên chàng lên tiếng khích bác rằng :
- Sao đạo trưởng không ra tay đi, có phải sợ hãi không?
- Khi nào bần đạo lại sợ hãi thí chủ.
- Không sợ thì tấn công đi!
- Bần đạo lớn tuổi như thế này, khi nào lại ra tay trước, nếu bần đạo ra tay trước có đắc thắng, thiên hạ lại bảo bần đạo người lớn bắt nạt trẻ
con.
- Vừa rồi đạo trưởng lại chẳng ra tay tấn công trước là gì sao đến bây giờ mới sợ người ta cười và khách khứa như thế.
- Vừa rồi tại vì thí chủ ăn nói quá ngông cuồng, bần đạo mới ra tay dạy bảo cho một bài học.
- À, ra thế đấy, vì đạo trưởng không nhịn được mới ra tay trước phải không...
- Thế bây giờ thì sao?
- Sao lại không, trước mặt võ lâm đồng đạo tại hạ đã nói khoác trong
mười hiệp phải đánh rớt kiếm của đạo trưởng, nếu tại hạ không làm được
như lời nói, thì thế nào cũng bị thiên hạ chê cười, bảo mình là kẻ không có tín nghĩa, huống hồ nhãn hiệu của Thần Châu tam kiệt chưa treo lên,
mà đã do một mình tại hạ đánh vỡ cái chiêu bài nhãn hiệu của Tam kiệt đi thì đại ca và nhị tỷ của tại hạ khi nào chịu để yên cho.
Nói tới đó chàng nhìn Minh Thanh đạo trưởng giây lát rồi nói tiếp :
- Đạo trưởng bảo tại hạ có nên đấu tiếp nữa không?
Lời nói của Âu Dương Siêu quả thật là điêu đứng, khiến ai nghe thấy cũng chọc tai, như nói về nghĩa chính, ngay thẳng, thì lời nói của chàng lại đúng lý lắm, khiến người ta không thể nào bắt bẻ được.
Minh Thanh đạo trưởng đã quyết định rồi, tha hồ cho Âu Dương Siêu nói
khích như thế nào y cũng không ra tay trước, vì y đã hiểu rõ thanh niên
xấu xí này võ công rất kỳ lạ và cao thâm khôn lường, quả thật là một
kình địch thật khó đối phó nên y nghĩ thầm rằng:
“Đối phương đã nói khoác trong mười hiệp sẽ đánh bại ta, chắc y phải tự
tin ở tài ba của y nên mới dám nói như thế, bây giờ ta cứ dùng phương
pháp Dĩ tĩnh chế động, chống đối y mười hiệp mà chưa rớt kiếm, dù không
phải là hoàn toàn thắng, nhưng cũng không thất bại, rồi nhân dịp đó mà
ta rút lui, sau này nghĩ cách khác diệt trừ y để trả thù mối nhục ngày
hôm nay, chả hơn là nóng nảy nhất thời, ra tay tấn công trước để cho y
có dịp phản công lại?”
Y quyết định như vậy cho nên dù tức giận đến đâu vẫn cứ đứng yên, chờ cho Âu Dương Siêu nói xong liền quát bảo rằng :
- Tiểu quỷ đừng có múa mép như thế nữa đi, có giỏi ra tay tấn công ta
đi, đạo gia sẽ cho ngươi biết kiếm pháp của phái Thanh Thành lợi hại như thế nào.
- Được được như vậy đạo trưởng phải cẩn thận, tại hạ ra tay tấn công đây này.
Nói xong chàng như một con thỏ nhảy xổ lên giơ xong chưởng, nhằm ngực đối phương tấn công luôn.
Tất cả những nhân vật võ lâm ở đó, trông thấy Âu Dương Siêu ra tay tấn
công vào trước ngực của Minh Thanh đạo trương như vậy đều cau mày, tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng, vì Minh Thanh đạo trưởng giơ kiếm lên trước ngực
dùng bí quyết lấy tĩnh chế động như vậy, mà chàng xông lên giơ hai tay
tấn công như thế, có khác gì dấn thân vào chỗ chết không? Đối phương chỉ dùng một thân Vận Thủy Thôi Châu (xuôi nước đẩy thuyền) hay Thôi Song
Vọng Nguyệt (đẩy cửa sổ ra nhìn trăng) là chàng sẽ bị đâm thủng ngực,
hay phanh bụng ra mà chết liền.
Minh Thanh đạo trưởng thấy Âu Dương Siêu táo bạo như vậy liền cười nhạt
một tiếng, rồi dùng thế Thôi Song Vọng Nguyệt giơ kiếm lên nhằm song
chưởng của chàng chém luôn.
Thế võ của hai người nhanh tuyệt luân, Đoàn Bân với Quyên Quyên đứng bên dưới xem thấy vậy trống ngực đập rất mạnh và cùng lo thay hộ tam đệ.
Ngờ đâu Mình Thanh đạo trưởng vừa đưa kiếm ra chém xong chưởng của Âu
Dương Siêu thì không hiểu chàng ta dùng thủ pháp gì mà lại tránh né
nhanh thế. Chỉ thoáng cái, chàng đã lướt sang phía bên phải và giơ tay
lên chặt cổ tay của Mình Thanh đạo trưởng liền.
Mấy trăm tay cao thủ thấy thân pháp của chàng vừa nhanh vừa kỳ lạ như
vậy, đều vỗ tay khen ngợi ai nấy đều yên chí Minh Thanh đạo trưởng thể
nào cũng bị đánh bai chứ không sai, những người có cảm tình với Thanh
Thành lục đạo đều lo âu hộ cho Minh Thanh đạo trưởng, nhất là Trác Ngọc
Khôn càng lo âu thêm.
Minh Thanh đạo trưởng cũng không phải là tay tầm thường, y biết để cho
Âu Dương Siêu đánh trúng, không những kiếm bị rớt, tay cũng gãy nữa cho
nên y vội nhảy sang trái ba thước để tránh né.
Tha Hồ Minh Thanh đạo trưởng tránh né nhanh đến đâu, Âu Dương Siêu lại
càng nhanh hơn vì chàng đã quyết tâm đánh bại đối phương làm nhục phái
Thanh Thành để Thần Châu tam kiệt được nở mày nở mặt với thiên hạ.
Vì thế Mình Thanh đạo trướng vừa tránh thoát thế công của chàng, chân
chưa đứng vững thì chàng đã như bóng theo hút đuổi theo tới, mồm quát
lên :
- Buông tay!
Minh Thanh đạo trưởng chưa kịp nhìn kỹ đã thấy tay phải của mình bị đánh trúng nên khi nào y chịu để yên, vội giở tả chưởng lên nằm ngực Âu
Dương Siêu chém luôn.
Âu Dương Siêu có phải là người thường đâu khi nào chịu để cho đối phương chém trúng, chỉ thấy chàng vận sức vào mấy ngón tay bóp mạnh một cái và hất luôn ra bên ngoài, mồm thì quát lớn :
- Đi đi!
Minh Thanh đạo trưởng rú lên một tiếng rất thảm khốc xương cổ tay đã bị
nát vụng, người như chiếc diều đứt dây bay ra ngoài xa mấy trượng, rớt
vào trong đám đông.