Thất ma đưa mắt liếc nhìn xác của Lục ác xong, trong lòng bỗng hoài nghi và nghĩ thầm:
“Tuy võ công của Lục ác không bằng anh em chúng ta thật, nhưng chúng
cũng là cao thủ nổi danh trên giang hồ lâu năm, có khi nào lại tầm
thường đến nỗi chết dưới tay của ba đứa con nít này. Huống hồ cái chết
của Lục ác thật là khảm khốc, hai mắt lồi ra, mồm rỉ máu tươi, hiển
nhiên là bị công lực cường khí của một nội gia tuyệt đỉnh nào chấn động
mà chết. Hiện giờ trước mắt đây, hai nam một nữ. Tuy hai nam mặt rất anh tuấn, khí vũ phi phàm, nhưng trông không có vẻ gì là người có võ công
tuyệt đỉnh hết, có khi nào Lục ác chết trong tay chúng được, còn con nhỏ kia, tuy là môn hạ của lão ni cô ở Bạch Tuyết sơn, đôi ngươi nó lóng
lánh nội công khá phi phàm thật, nhưng dám chắc con nhỏ nạy quvết không
có đủ công lực giết nổi Lục ác. Như vậy ắt phải có cao nhân nào khác trợ giúp chúng?!...”
Đỗ Hưng nhận thấy mình nghĩ như thế rất đúng, không khi nào Lục ác lại
bị ba đứa nhỏ này giết chết được. Chắc vừa rồi thế nào cũng có một tay
cao thủ nào có công lực tuyệt thế tới qua đây, vừa gặp chúng đấu với Lục ác, rồi tay cao thủ đó ra tay giúp chúng.
Thì ra, khi Bạch Cốt Thần Ma tới vừa gặp Vô Danh ba người đang kết nghĩa với nhau, chúng không được thấy Vô Danh giở Toàn Phong bát thức ra giết chết Hoành Sơn lục ác như thế nào cho nên chúng mới không tin Vô Danh
đã giết chết Lục ác, và cho chàng ta bịa đặt để dọa nạt để chúng khỏi ra tay cướp hai vật báu kia nữa. Đỗ Hưng suy tính như vậy, liền cười nhạt
mấy tiếng rồi nói tiếp :
- Tiểu quỷ đừng tưởng lão phu sẽ tin lời nói bịa đặt của mi đâu?
Vô Danh cười nhạt một tiếng đáp :
- Ngươi không tin thì thôi.
- Tiểu quỷ, mi muốn lão phu ra tay phải không?
- Đừng nói lá cờ báu của ta là vật quý báu của võ lâm không thể cho ngươi được, huống hồ lá cờ này lại là của ân sư ban cho ta.
- Sư phụ của ngươi là ai?
Vô Danh lạnh lùng đáp :
- Ngươi đã biết rồi mà lại còn cố ý hỏi.
- Võ lâm Tam tuyệt?
- Chẳng lẽ trong võ lâm lại còn có cái cờ Tích Độc Truy Hồn thứ hai hay sao?
Kiếm Ma Đỗ Hưng đột nhiên cất giọng cười khè khè rất quái dị và nói tiếp :
- Tiểu quỷ mi chưa hết hơi sữa mà cũng đòi nói dối!
Vô Danh trợn ngược lông mày lên nói :
- Lão quỷ không được nói bậy, tiểu gia có bao giờ thèm nói dối ai đâu.
Kiếm Ma Đỗ Hưng lại cười nhạt một tiếng và nói tiếp :
- Võ lâm Tam tuyệt đã bị chôn trong núi hai mươi năm trời rồi, mà bây
giờ ngươi bao nhiêu tuổi? Đừng nói mi chưa gặp Võ lâm Tam tuyệt, mà Võ
lâm Tam tuyệt mặt mũi thế nào chắc ngươi cũng chưa biết nốt. Thế mà
ngươi dám tự nhận là đệ tử của Võ lâm Tam tuyệt, như vậy chả nói dối là
gì?
Vô Danh nghe nói mới hiểu Đỗ Hưng tại sao lại bảo mình nói dối như thế, chàng liền cười ha hả và nói tiếp :
- Lão quỷ ngươi đã nói như vậy, tiểu gia cũng không cần cãi vã với ngươi cho tốn hơi mất sức, đằng nào bảo kỳ cũng ở trong người ta, ngươi muốn
lấy thì cứ việc đem tài ba ra mà cướp đi. Nhưng...
Chàng nói tới đó, liền mím môi lại không nói nữa, đưa mắt nhìn thẳng vào mặt Đỗ Hưng.
Đỗ Hưng thấy chàng nhìn mình như vậy liền lên tiếng hỏi luôn :
- Thế nào?
Vô Danh trầm giọng đáp :
- Ta khuyên các ngươi nên dẹp lòng tham ấy đi, đừng có hòng cướp của ta
nữa, bằng không chân tay vô tình, hễ ra tay một cái là có sự sống chết
ngay. Chắc ngươi địch không nổi ta đâu, đừng có đem tính mạng ra thi thố một cách oan uổng như thế nữa.
Bạch Cốt thất ma suốt đời tung hoành giang hồ hung ác quen đi rồi khi
nào lại chịu yên như thế. Cho nên tuy Vô Danh đã nói thật tình như vậy,
mà chúng không nghe thì chớ lại còn nổi giận biến sắc mặt ngay.
Trong bọn Thất ma có lão Nhị Khốc Ma là xấu tính nhất. Vô Danh vừa nói
dứt y đã nhảy ra rú giọng quái dị mắt lộ hung quang nhìn thẳng vào Vô
Danh quát hỏi :
- Tiểu quỷ vô tri này ngông cuồng thật, đại ca chúng ta thấy các người
là hậu bối, không an tâm trông thấy các người chết một cách thảm khốc,
mới nhỏ nhẹ khuyên bảo vài lời, chỉ cần các ngươi hiến bảo kiếm và bảo
kỳ ra thì không những giúp các ngươi nổi danh giang hồ mà còn nhận lời
cho các ngươi lựa chọn một lời yêu cầu. Như vậy đã là đặc biệt phá lệ
rồi, không ngờ tiểu quỷ ngươi không biết xấu tốt gì cả, ăn nói ngông
cuồng không còn coi ai vào đâu hết. Tối hôm nay không cho các ngươi một
bài học, Bạch Cốt thất ma chúng ta làm gì còn mặt mũi mà trông thấy các
đồng đạo nữa.
Nói xong y giơ chưởng lên trước ngực rồi quát lớn một tiếng nữa :
- Tiểu quỷ mi hãy đỡ thử lão phu một chưởng này xem!
Y vừa quát xong đã đẩy chưởng ra luôn, liền có một luồng gió âm nhu nhằm ngực Vô Danh lấn áp tới.
Bạch Y Truy Hồn Đoàn Bân thấy vậy, giật mình kinh hãi, y chỉ sợ Vô Danh
chưa rõ Bạch Cốt thất ma lợi hại như thế nào mà cứ tự tiện chống đỡ thì
bị thiệt thòi rất lớn, cho nên chàng ta vôi lên tiếng kêu gọi :
- Tam đệ cẩn thận, Bạch Cốt âm công của y...
Y chưa nói dứt thì Vô Danh đã trợn ngược đôi lông mày lên, giơ song
chưởng lên phản công luôn. Chưởng của chàng vừa đẩy ra đâu có một luồng
gió lốc nổi lên hơi nóng như thiêu và mạnh như bài sơn đảo hải, nhằm âm
nhu chưởng lực của Khốc Ma mà đẩy tới.
Ngờ đâu Vô Danh được nội công chân nguyên bảy tám chục năm của Tam tuyệt dồn sang cho, từ khi rời khỏi vực thẳm ra đi tới giờ, tuy chàng có giao đấu mấy trận, nhưng đây là lần đầu tiên chàng sử dụng song chưởng, ngay bản thân chàng cũng không biết chưởng lực của mình mạnh đến cỡ nào nữa. Chàng chỉ thấy chưởng lực của mình mạnh khôn tả, quả thật trong võ lâm
hiếm thấy có kình lực như thế.
Bạch Cốt thất ma tuy là ma đầu nổi danh mấy chục năm và cũng là cao thủ
đệ nhất trong bọn ma đạo, võ công, nội lực đều tinh xảo vô cùng, nhưng
so sánh với Tam tuyệt thì hãy còn kém xa. Cho nên Khốc Ma dù đánh với
một trong Tam tuyệt cũng không đấu nổi, huống hố bây giờ y chống chọi
với chưởng lực của Vô Danh mà chưởng lực này không khác gì hợp sức của
Tam tuyệt cùng đánh ra một lúc.
Hai luồng chưởng lực vừa va chạm nhau phát ra một tiếng “ầm” như trời
long đất lở và bên trong có xen lẫn một tiếng kêu la rất thảm khốc. Mọi
người thấy Vô Danh vẫn đứng nguyên chỗ cũ thân hình không xê dịch nửa
bước, và trông thái độ của chàng rất an nhàn đứng vững như một khoảng
núi vậy, trái lại Khốc Ma Ngụy Tinh thì bị chưởng lực của Vô Danh đánh
bắn tung lên nhanh như một mũi tên ra ngoài xa sáu trượng mới rơi xuống
đất kêu đến bộp một tiếng, mồm hộc máu ra như suối chảy, tâm phế đã bị
nát vụn mình mẩy cháy đen, hồn đã về nơi Âm ty rồi.
Oai thế chưởng lực của Vô Danh quả thật kinh khủng. Bạch Cốt thất ma tuy tung hoành giang hồ mấy chục năm xưa nay vẫn hay kiêu ngạo tự phụ công
lực thâm hậu và đã thuộc vào hạng cao thủ đệ nhất đẳng trong võ lâm,
nhưng chúng chưa hề thấy ai lại có chưởng lực oai mãnh như thế này, nên
nhất thời lão Đại, lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ, lão Lục và lão Thất đều
kinh hoảng đứng đờ người ra như tượng gỗ vậy.
Vô Danh đẩy chưởng ấy xong, đánh chết ngay được Khốc Ma Ngụy Tinh, chính chàng cũng ngạc nhiên nốt và ngẩn người ra nghĩ thầm: “Tên này vừa bước ra hung hăng như thế, cứ tưởng công lực của y lợi hại như thế nào,
không ngờ lại chịu không nổi một chưởng của ta”.
Sự thực chàng có biết đâu đó không phải là Khốc Ma vô dụng, mà là do
công lực của chàng quá cao, có thế nói trong võ lâm đương thời, chưa
chắc đã có một người nào đủ sức chống đỡ nổi chưởng lực của chàng.
Quyên Quyên bỗng cười khanh khách, giọng như chim hót, lên tiếng nói liền :
- Tam đệ, chưởng của đệ thật là giòn, thật là nhanh nhẩu.
Kiếm Ma Đỗ Hưng đang đứng đờ người ra, đột nhiên giật mình đánh thót một cái, rồi trợn tròn xoe đôi mắt hung ác tia ra, cất tiếng cười the thé
nghe rất kinh khủng, cánh tay phải của y vội đưa về phía sau, rút luôn
một thanh Bạch Cốt Tán Môn kiếm ra ngoài quát lớn :
- Tiểu quỷ táo gan thật, dám giết chết nhị đệ của ta, ngày hôm nay lão
phu không giết ngươi chết dưới thanh Tán Môn kiếm này thì thề không làm
người.
Vừa nói dứt lời thì đã tấn công. Mũi kiếm của y cứ như bông hoa một. Tay trái y cầm kiếm quyết, người nương theo kiếm trận, bước đi như rồng,
kiếm thế rất nhanh và lợi hại nhắm ngực Vô Danh đâm luôn.
Quả thật y không hổ thẹn là một ma đầu đã nổi tiếng lâu năm, thanh Bạch
Cốt Tán Môn kiếm ở trong tay y quả thật khác thường, kiếm thế của y
không những lợi hại, nhanh và mũi kiếm đâm tới lại nhằm mấy nơi đại yếu
huyệt của Vô Danh đâm một lúc.
Mấy ngày trước đây, khi Vô Danh mới gặp Ác Vô Thường Vương Chinh Thành
với mấy tên đại hán nọ cùng Âm Dương Song Kiếm Đàm Tử Siêu, nếu bọn
người ấy mà có những thế kiếm lợi hại này thì chàng đã toi mạng rồi.
Nhưng ngày hôm nay tình hình đã khác hẳn, vì chàng đã đấu được mấy trận, nên thuần thuộc hơn trước, những thế võ đã luyện được rất nhiều.
Kiếm Ma Đỗ Hưng múa Bạch Cốt Tán Môn kiếm xông vao tấn công. Vô Danh cứ
đứng vững như núi Thái Sơn, không cử động gì hết, chờ tới khi mũi kiếm
của đối phương cách người chỉ chừng năm sáu thước chàng mới cười nhạt
một tiếng, chân bước theo bộ pháp cửu cửu thân hình hơi né sang bên để
tránh thế kiếm rồi giơ hữu chưởng nhanh như điện chớp chộp vào cổ tay
của Kiếm Ma Đỗ Hưng.
Kiếm Ma giật mình kinh hãi vội trầm tay thâu thế kiếm lại đồng thời xoay luôn mũi kiếm hóa thành nghìn làn xông lên tấn công tiếp.
Vô Danh cười một tiếng thật lớn, chàng vẫn chưa lấy cờ báu ra, chỉ giở thân hình nhanh nhẹn mà đấu với bảo kiếm của Kiếm Ma.
Chàng táo bạo thật, dám dùng hai bàn tay không đấu với thanh Bạch Cốt
Táng Môn kiếm đã lừng danh giang hồ mấy chục năm, thật là táo bạo quá
đỗi.
Không những là táo bạo mà chàng đấu như thế chàng còn khinh khi người là khác, hiển nhiên là chàng không coi Kiếm Ma vào đâu nữa.
Người trong nghề chỉ ra tay là biết có tài hay không, dưới tình hình này Đỗ Hưng làm sao mà không biết rõ đối phương tuổi tuy tuổi trẻ những võ
học và công lực cao siêu không lường, nên y không dám khinh thường như
trước nữa!
Đỗ Hưng liền giở hết kiếm pháp Bạch Cốt Táng Môn kiếm ra và sử dụng những tuyệt thế mà từ xưa tới nay ít dùng đến.
Mỗi thế kiếm có bảy tám thức, mà thế nào cũng tinh kỳ độc ác khôn tả. Ra tay không những nhanh, vững chãi, oai thế lại mạnh và lợi hại, thật
không hổ thẹn một lão ma đầu đã oai trấn giang hồ lâu nay. Tán Môn kiếm
pháp của y quả thật bất phàm nhưng gặp phải Vô Danh một tay tuyệt thế kỳ tài này. Tán Môn kiếm pháp dù có tính kỳ lợi hại gấp đôi đi nữa cũng
không làm gì nổi Vô Danh.
Vô Danh định tâm muốn xem kiếm pháp của Đỗ Hưng đến mức nào, nên ngay
lúc đầu chàng không sử dụng toàn lực ra phản công, mà chỉ thị vào Cửu
Cung Thất Tinh Ngũ Hành Bát Quái bộ pháp ra né tránh, khinh công của
chàng quá tinh diệu, nên tha hồ đối phương tấn công như thế nào cũng
không làm gì nổi chàng, thỉnh thoảng chàng còn ra tay tấn công một hai
thế. Tuy chàng chỉ tấn công một hai thế rất tầm thường đó mà Kiếm Ma đã
bị đẩy lùi lia lịa rồi.
Lúc ấy, Tiếu Ma Chu Long, Âm Ma Lưu Vinh, Dương Ma Hồ Nghi Hải, Hung Ma
Mạnh Cương, Quỷ Ma Mao Du Sinh, năm ma đầu đứng cạnh đó xem thấy vậy,
cũng phải hồi hộp và kinh hoảng vô cùng.
Thoáng cái hai người đã đấu được hai mươi hiệp, Vô Danh đã thuộc lòng
kiếm pháp của đối phương, lúc này chàng không muốn mất thời giờ quây
quần với kẻ địch nữa. Chỉ thấy chàng rú lên một tiếng, tiếng rú của
chàng như long ngâm hổ tiếu vang động cả một góc trời khiến những người
đứng cạnh đó phải vang tai nhức óc. Những lá cây ở quanh đó hơn trượng
đều rụng xuống hết. Trong tiếng rú chỉ thấy thân hình của chàng nhanh
hơn trước rất nhiều và song chưởng múa lên một pho chưởng pháp tuyệt
luân. Không ai biết chàng sử dụng chưởng pháp gì và cũng không ai trông
thấy rõ thế chưởng chàng đánh ra sao!
Sự thật pho chưởng pháp này của chàng không những người khác không sao
biết được, mà chính chàng cũng không gọi được tên của nó, chàng biết là
Toàn Phong Kinh Điện chưởng pháp thôi, vì chàng lấy thế cờ Toàn Phong
bát thức xen lẫn thế sáo Kinh Điện thập lục thức biến chế thành.
Chàng giở pho Toàn Phong Kinh Điện chưởng pháp này ra một cái, chỉ thấy
Kinh Phong kêu vù vù, bóng chưởng tung hoành như núi, oai thế lợi hại
không sao mà mô tả được. Thật là mỗi một thế, mỗi một thức đều bao hàm
bao nhiêu huyền cơ khôn lường, biến hóa vô cùng tuyệt luân. Chỉ thoáng
cái Kiếm Ma Đỗ Hưng đã bị chưởng pháp kỳ ảo vô cùng bao vây chặt chẽ, dù tay y có một thanh Bạch Cốt Tán Môn kiếm đi chăng nữa. Nhưng bị chưởng
phong của đối phương dồn dập đẩy tới, khiến y không sao giở được kiếm
pháp ra phản công lại, bay giờ y chỉ còn cách tránh né thôi.
Nói tóm lại y chỉ có chịu đòn chứ không sao phản công lại được.
Tuy Đỗ Hưng đứng đầu nhóm Bạch Cốt thất ma, bình sinh tung hoành võ lâm
kiêu hãnh khôn tả, nhưng đến lúc này, trong lòng cũng phải kinh hoảng
đến mất cả hồn vía. Lúc ấy, Đoàn Bân với Quyên Quyên và Bạch Cốt ngũ ma
mấy người đứng cạnh xem đến hoa cả mắt, đứng ngẩn người ra, mà hãi sợ
đến mồm há hốc, mắt trợn tròn.
Bạch Cốt ngũ ma không những mồm há hốc mắt trợn tròn lại còn thấy Kiếm
Ma bị đẩy lui lia lịa và nguy hiểm như thế mà chúng cũng không biết ra
tay để cứu giúp người nghĩa huynh.
Thoáng cái lại đấu thêm năm ba hiệp nữa thì đột nhiên nghe thấy Vô Danh quát lớn :
- Buông tay ra!
Kiếm Ma Đỗ Hưng cũng không trông thấy rõ gì và cũng không hiểu tại sao
trước mặt mình bỗng có một cái bóng người thấp thoáng, tay phải bỗng
thấy đau nhức, thanh Bạch Cốt Tán Môn kiếm liền rời khỏi tay bay đi, y
hoảng sợ vô cùng đang định nhảy lui về phía sau thì bỗng cảm thấy một
luồng hơi nóng như lửa thiêu, nhanh như điện chớp dí mạnh vào trước ngực mình.
Kiếm Ma bị một chưởng nặng như cây búa nghìn cân và nóng như lửa thiêu
đánh xuống. Y chỉ rú lên được một tiếng thảm khốc, mồm phun ra một búng
máu tươi, như một mũi tên máu bắn ra ngoài xa, còn người y thì bị đánh
bắn tung lên cao ba trượng mới rơi xuống đất.
Thế là y lại đi theo Khốc Ma dưới Âm ty báo danh rồi.
Tam Ma, Tứ Ma, Ngũ Ma, Lục Ma, Thất Ma nghe thấy lão đại rống lên một
tiếng thảm khốc như vậy cả năm đều giật mình kinh hãi và lúc ấy chúng
mới như nằm mơ thức tỉnh. Dương Ma Hồ Nghi Hải quát lớn trước :
- Tiểu quỷ mi giết hại đại ca và nhị ca chúng ta, ngày hôm nay Bạch Cốt thất ma sẽ quyết thí mạng cùng mi.
Y vừa quát vừa nhanh như gió múa Tán Môn kiếm giở thế Tiếu Chỉ Thiên Nam (cười chỉ trời Nam) nhằm yết hầu của Vô Danh mà tấn công. Dương Ma vừa
nhảy ra thì Tiếu Ma, Âm Ma, Hung Ma, Quỷ Ma cũng đồng rút kiếm ra xông
lại nhằm các nơi hiểm của Vô Danh mà tấn công.
Bạch Y Truy Hồn với Ngô Quyên Quyên thấy vậy, cùng thét lớn một tiếng, một người đánh Tiếu Ma, một người đánh Âm Ma.
Bỗng nghe thấy Vô Danh đang đấu với Dương Ma lớn tiếng nói :
- Đại ca, nhị tỷ, xin đừng ra tay cản trở chúng, để chúng cùng liền xông lên tấn công cùng một lúc, tiểu đệ muốn lấy chúng thí nghiệm thử xem
thế Ngọc địch của đệ ra sao?
Đoàn Bân với Quyên Quyên vừa rút lui một cái thì Tiếu Ma với Âm Ma cùng
công lại hợp sức với Hung Ma, Quỷ Ma và Dương Ma tấn công Vô Danh tới
tấp.
Vô Danh thấy năm kẻ địch đã cùng ra tay rồi, chàng vội dí chưởng lực vào bàn tay trái phất mạnh một cái, liền có một luống gió nóng như lửa
thiêu đẩy Dương, Hung và Quỷ Ma ba người lui về phía sau ba thước, đồng
thời nhảy ra ngoài xa đó, thế là thế kiếm của Âm Ma với Tiếu Ma đều đâm
hụt luôn.
Âm Ma và Tiếu Ma thấy thế kiếm của mình đâm hụt tức giận vô cùng, lại đuổi theo tấn công tiếp.
Bọn Dương Ma ba người bị chưởng phong của Vô Danh đẩy lui, khi chúng thấy chưởng phong đi hết đà rồi lại xông lên tấn công tiếp.
Mấy cái động tác đó viết trong truyện rất chậm, nhưng sự thật thì nhanh
không thể tưởng tượng được, trong lúc đó Ngũ ma vừa xông lại thì đã thấy trước mắt mình có ánh sáng lấp lánh, tay của Vô Danh đã cầm một cây
Ngọc địch có ánh sáng xanh lấp lóe dài không đầy một thước (một gang
tay) năm xưa Ngũ ma đã được thấy cây sáo ngọc này rồi, nên vừa trông
thấy chúng đã nhận ra liền, vội ngừng chân lại buột miệng thất kinh la
lớn :
- Bích Ngọc địch!
- Hừ!
Vô Danh dùng giọng mũ kêu như vậy, và lên tiếng hỏi tiếp :
- Thế nào có phải các ngươi đã hãi sợ rồi phải không?
Tiếu Ma Chu Long đột nhiên cười the thé và nói :
- Tiểu quỷ, Bích Ngọc địch này tuy là võ khí của Ngọc Địch Lang Quân đã
oai trấn võ lâm năm xưa, nhưng anh em lão phu khi nào vì thấy nó trong
tay của mi mà hãi sợ.
Vô Danh cười nhạt một tiếng, lườm Ngũ ma một cái rồi nói tiếp :
- Các ngươi không sợ thì các ngươi cứ thử xem Kinh Điện thập nhị thức của nó oai lực thế nào!
Dương Ma Hồ Nghi bỗng quát lớn một tiếng :
- Giỏi lắm! Tiểu cẩu y đỡ một thế này của ta đã.
Quát xong, y múa Tán Môn kiếm xông vào tấn công bên hông trái của Vô
Danh còn Tiếu Ma, Hung Ma, Quỷ Ma, Âm Ma bốn người thấy Dương Ma đã ra
tay cùng múa kiếm xông lên tấn công tới tấp.
Vô Danh liền lớn tiếng cười, tay múa cây sáo ngọc nhỏ như thế bỗng hóa
thanh một làn bóng sáo nhằm mặt năm người điểm tới. Chàng ra tay sử dụng ngay thế Thiểm Điện Trường Không trong Kinh Điện thập nhị thức ra. Thế
sáo này kỳ lạ lắm, bất cứ kẻ địch nhiều hay ít đều khiến mỗi người tựa
như là bị ánh sáng bao trùm mà đầu sáo cứ nhắm chỗ yếu hiểm của mình tấn công tới.
Năm xưa, Ngũ ma tuy đã gặp Ngọc Địch Lang Quân rồi, và cũng trông thấy
cây sáo Bích Ngọc này rồi, nhưng nói đến Kinh Điện thập nhị thức thì
chưa thấy qua bao giờ và cũng chưa nghe nói tới bao giờ.
Vô Danh vừa giở thế Thiểm Điện Trường Không ra, Ngũ ma đã kinh hoàng
thầm cuống cả chân tay, vội thâu kiếm lại nhảy lui về phía sau mấy
thước.
Ngũ ma vừa lui về phía sau một cái, Vô Danh đã cười ha hả và lớn tiếng nói :
- Ta tưởng Bạch Cốt ngũ ma các ngươi võ học cao siêu như thế nào, thì ra các ngươi cũng tầm thường như vậy thôi, ta mới giở có một thế Thiểm
Điện Trường Không ra mà các ngươi đã không chống đỡ nổi, mà dám ngông
cuồng tự cho mình là tài ba vô song. Lại đây, đó mới là thế khởi đầu
thôi, sợ cái gì, đỡ thử hai thế nữa xem sao!
Ngũ ma bị một thế Thiểm Điện Trường Không của Vô Danh đẩy lui, nên thấy
đối thủ lại thách thức như vậy, càng hãi sợ thêm. Vì sự hãi sợ đó lúc
này chúng không dám đường đột xông lên tấn công như nước nữa. Mười con
mắt cứ nhìn chòng chọc vào Vô Danh, tay cầm kiếm phòng bị, chứ không dám tấn công nữa. Nhưng lời nói của Vô Danh cũng làm cho chúng mất sĩ diện
quá dù có là bụt cũng phải nổi giận huống hồ chúng là người xưa nay rất
kiêu ngạo, hung tàn, tự phụ quen đi rồi, khi nào chịu nhịn được. Chỉ
nghe thấy thế liền quát tháo mấy tiếng, chúng đã đứng thành hình hoa
mai, vây Vô Danh vào giữa và cứ nhắm những nơi hiểm yếu của chàng tấn
công tới tấp, phen này chúng đã giở hết tài ba hơi sức ra chỉ mong một
thế công là giết nổi được Vô Danh thôi.
Năm thanh Tán Môn kiếm như năm luồng điện vừa nhanh vưa mạnh lợi hại vô
cùng. Nếu Vô Danh không được Võ lâm Tam tuyệt dồn hết võ học, công lực
cho mà là một tay cao thủ khác đương thời cùng địa vị của chàng, cũng
không sao chống đối nổi năm thanh Tán Môn kiếm cùng hợp sức tấn công một lúc như thế này, dù có chống đỡ nổi cũng không sao cầm cự được ba mươi
hiệp.
Vô Danh thấy Ngũ ma đỡ kiếm thế tuyệt gia tấn công như vũ bão, liền lớn
tiếng cười và nói: “Phải như thế này mới gọi là tấn công chứ!”
Mồm chàng nói như vậy, người chàng đã như hành vân lưu thủy cứ len lỏi
trong bóng kiếm của Ngũ ma mà lúc tránh né, lúc phản công. Tay chàng múa cây sáo ngọc phòng trước đỡ sau, chống trái gạt phải, thế công quái dị
thật là thần xuất quỷ mạt vô cùng.