Chuyến đi này của Diệp Vô Ưu là để chỉnh người, không phải là du sơn
ngoạn thủy. Người có cùng sở thích quậy phá như hắn cũng chỉ có Hàm Yên
cho nên rốt cuộc cùng đi với hắn đến Bách Hoa thành chỉ có Hàm Yên ả nha đầu chỉ sợ thiên hạ không loạn này.
Lý do phải đi Bách Hoa thành là vì tại đó Li Hận tông có đặt một phân
đàn. Mà trên thực tế phân đàn này lại có vị trí như tổng đàn. Nguyên
nhân cũng thật đơn giản, Li Hận tông tông chủ đương nhiệm Tạ Trường
Phong trú ngụ lâu dài trong phân đàn này còn lực lượng cốt cán của Li
Hận tông cũng đều ở tại đây.
Chính vì cái gọi là biết người biết ta trăm trận không thua, trước khi
Diệp Vô Ưu đi Bách Hoa thành đã sai Thiên Nhai thư viện điều tra tường
tận tình hình của Li Hận tông và Tạ Trường Phong. Năm đó Tạ Trường Phong bị Diêp Vô Ưu chỉnh đến nỗi mất trí nhớ, quên mất một số sự kiện. Nhưng cuối cùng từ miệng người khác cùng với sự suy đoán của bản thân, gã cơ
bản biết được tình huống chân chính của sự việc.
Cũng có thể nói, khẳng định giờ đây Tạ Trường Phong đang rất thống hận
Diệp Vô Ưu. Chỉ là gã cũng tự hiểu rõ, biết rằng hiện nay không phải là
đối thủ của Vô Ưu sơn trang nên đành phải nín nhịn. Nhưng nếu Diệp Vô Ưu trực tiếp đi tìm gã, lại nói chuyện thân thích (họ hàng) với gã, khẳng
định là không có khả năng.
Ba ngày sau khi Giang Vân Bình rời khỏi Vô Ưu sơn trang, Diệp Vô Ưu cũng dẫn theo Hàm Yên xuất phát. Từ Vô Ưu sơn trang đến Bách Hoa thành không thể coi là xa, đặc biệt là đối với Diệp Vô Ưu đã có thể phi hành mà
nói, đoạn lộ trình này chẳng đáng nhắc đến. Mà mang theo một mĩ nữ cùng
bay trên trời, tư vị cũng thật là không tệ.
Sau khi Diệp Vô Ưu đến Bách Hoa thành rồi, Giang Vân Bình vẫn còn đang
trên đường. Bất quá, trên thực tế, Diệp Vô Ưu cũng chẳng cần thiết phải
đợi Giang Vân Bình đến nơi mới động thủ. Đối với hắn mà nói, tên Giang
Vân Bình này có cũng được không có cũng xong. Nếu ông ta không phải là
phụ thân của Giang Thiên Thiên, chỉ e Diệp Vô Ưu đã hoàn toàn quên lãng.
“Vô Ưu ca ca, có phải bây giờ chúng ta đi tìm Tạ Trường Phong không?”.
Vừa mới tiến vào Bách Hoa thành, vẻ mặt Hàm Yên đã tràn đầy hưng phấn
hỏi. Nha đầu này đã qua ba năm mà tính cách vẫn chẳng thay đổi chút nào, vẫn thích phá phách đảo lộn như cũ, chỗ nào nhiệt náo ả cũng muốn đi,
chuyện gì thú vị ả cũng muốn làm.
nl.“Gấp gì chứ?” Diệp Vô Ưu trừng mắt với ả, “Trước tiên chúng ta đi dạo một vòng Bách Hoa thành, sau đó đợi Tạ Trường Phong dâng lên tận
cửa.”.kien
“Như vậy chẳng vui chút nào cả!” Hàm Yêu lầu bầu.
“Vậy ngươi tự đi mà tìm Tạ Trường Phong!” Diệp Vô Ưu không khách khí
nói, “Ta có thể cho ngươi hay, với trình độ hiện giờ của ngươi, tám
thành là đánh không lại hắn.”
“Không đi thì không đi. Vậy được rồi, Vô Ưu ca ca, chúng ta đi dạo phố!” Hàm Yên lầm bầm một tiếng rồi lập tức ôm cánh tay Diệp Vô Ưu hớn hở rủ
rê.
Đi dạo thì đi dạo, Diệp Vô Ưu đâu sợ đi dạo. Bất quá, vào đến Bách Hoa
thành hắn không khỏi nhớ đến Hoa Nguyệt Lan. Đáng tiếc lúc này nàng công chúa mĩ lệ đó lại không có ở Bách Hoa thành, mà nàng đang làm cung chủ
tại Vô Song cung, phải nói hắn vẫn thật sự vẫn có chút nhớ nàng.
“Đợi qua chuyện ở đây, ta lại đến Vô Song cung tìm nàng.” Diệp Vô Ưu trong lòng ngầm ra quyết định.
Đột nhiên, một bóng dáng khá quen thuộc xuất hiện gần đó. Diệp Vô Ưu
ngẩn ngơ, thực sự hoài nghi chính mình nhìn lầm, lập tức dụi mắt, cuối
cùng xác nhận, hắn không nhìn lầm. Dù đã ba năm không gặp nhưng người đó vẫn chẳng thay đổi gì mấy, vẫn mĩ lệ động lòng người như cũ.
Chỉ là hắn thế nào cũng không ngờ được rằng tại chỗ này lại gặp nàng.
Nàng chẳng phải là đang ở Vọng Nguyệt đế quốc sao? Thế nào lại tới đây?
Nàng ở đây, vậy tiểu mĩ nhân vẫn đi với nàng có tới đây không?
Người này không thể ngờ lại là Lâm Thanh Diệp, vẫn một thân nam trang
như cũ nhưng cũng chẳng thể che dấu được thân phận nữ nhân của nàng.
Nàng đang vội vàng đi về một hướng khác, xem ra không phát hiện thấy
Diệp Vô Ưu.
“Hàm Yên, ta có chút việc, ngươi tự đi chơi. Đã có người thay ta đặt một phòng tốt tại Quân Lai khách điếm, phòng số một dãy lẻ chữ Thiên. Lát
nữa ngươi cứ về phòng, ta sẽ về muộn.” Diệp Vô Ưu nói nhanh, nói xong
lắc mình, hóa thành một cái bóng mờ nhạt lướt theo hướng Lâm Thanh Diệp
vừa biết mất.
“Lạ thật, Lâm đại mĩ nhân đến đây làm gì? Chẳng lẽ nàng có quan hệ với
Li Hận tông?” Thấy gần đó có một viện tử bề ngoài xem ra có vẻ bình
thường, Diệp Vô Ưu thầm thắc mắc. Đó chính là phân đàn của Li Hận tông
mà một lát sau Lâm Thanh Diệp bước vào.
Diệp Vô Ưu vốn muốn theo vào xem xem, nhưng lưỡng lự một chút lại không
vào nữa. Hắn quyết định đợi ở đó một hồi, xem Lâm Thanh Diệp có quay ra
hay không. Nếu nàng không ra thì đến tối hắn sẽ tiến vào tìm nàng. Nếu
nàng quay ra tự nhiên là tốt nhất. Đến lúc đó, hắn tiếp tục theo dõi
nàng, theo đến chỗ nàng ở là được.
nl.Diệp Vô Ưu chẳng phải đợi lâu, Lâm Thanh Diệp đã bước ra khỏi phân
đàn Li Hận tông. Nàng vẫn không có cảm giác bị người theo dõi như cũ,
chỉ tiếp tục đi về một hướng, còn Diệp Vô Ưu dĩ nhiên chẳng hề do dự bám theo.kien
Lần này, Lâm Thanh Diệp đi vào một khách điếm, tên là Như Quy khách
điếm, đại khái là lấy ý là đây cũng như là nhà khi phải đi xa nhà. Đương nhiên, Diệp Vô Ưu chẳng có chút hứng thú nào với tên của khách điếm,
hắn chỉ có hứng thú với Lâm Thanh Diệp. Sau khi xuất quan mấy ngày, biết được đại mĩ nhân này hai năm trước đã bỏ đi, trong lòng hắn thấy rất
buồn bực. Bây giờ bỗng nhiên lại bất ngờ trông thấy nàng như vậy, trong
lòng hắn rất là cao hứng.
Lâm Thanh Diệp đi vào một gian khách phòng. Diệp Vô Ưu theo vào, nép
mình bên ngoài cửa sổ, trước hết nghe ngóng thấy bên trong không có động tĩnh gì bèn nhẹ nhàng xoi thủng giấy dán cửa sổ, nhòm vào bên trong.
Tình hình bên trong hiện ra rất rõ ràng, chỉ có một mình Lâm Thanh Diệp
trong đó, còn Lâm Lộng Nguyệt tựa hồ không đến.
Nghĩ ngợi một chút, Diệp Vô Ưu liền đến gõ cửa phòng. Ban đầu hắn định
buổi tối âm thầm lẻn vào, nhưng lại nghĩ rằng, ba năm trước hắn đã cưỡng chiếm thân thể Lâm Thanh Diệp, bây giờ nếu còn làm như vậy, Lâm Thanh
Diệp tám thành là sẽ không tha thứ cho hắn, rất có khả năng hắn không
thể có nàng được nữa. Vì thế, hắn quyết định đơn giản là sử dụng biện
pháp quang minh chính đại, hơn nữa, hắn nghĩ rằng, trước khi hắn cường
chiếm tấm thân thanh bạch của Lâm Thanh Diệp, nàng vẫn có chút hảo cảm
với hắn.
Cửa phòng mở ra rất nhanh, đúng như dự kiến, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm
Thanh Diệp hiện ra trước mắt hắn. Nhìn thấy Diệp Vô Ưu, Lâm Thanh Diệp
run lên, sắc mặt khẽ biến, có chút sững sờ nhìn hắn, ánh mắt rất phức
tạp, thật lâu không nói gì, cũng không có động tác gì, chỉ là cứ thế
đứng nhìn.
“Vào trong đi!”, qua hồi lâu, Lâm Thanh Diệp đột nhiên xoay mình bước vào trong, nhàn nhạt nói.
Phản ứng này của Lâm Thanh Diệp khiến Diệp Vô Ưu cũng có chút kinh ngạc. Nhưng đã để hắn vào, hắn tự nhiên là cầu còn chẳng được, vội vàng nhấc
chân tiến vào rồi thay nàng đóng cửa lại.
“Thanh Diệp tỷ tỷ, ba năm không gặp, nàng càng ngày càng xinh đẹp.” Diệp Vô Ưu bước đến sau lưng nàng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, trong
ánh mắt mang theo mấy phần si mê, nhẹ nhàng nói.
“Trong mắt ngươi, ngoại trừ dung mạo của ta, không hề chú ý đến chỗ nào
khác sao?” Lâm Thanh Diệp nhạt nhẽo nói, “ngươi bế quan tu luyện ba năm, so với ba năm trước, dường như không có gì thay đổi.”
“Thanh Diệp tỷ tỷ, nàng nói oan cho ta. Ta tự nhiên là rất quan tâm đến
những chuyện khác của Thanh Diệp tỷ tỷ.” Diệp Vô Ưu mỉm cười, “bất quá,
nàng thật mĩ lệ, vĩnh viễn đều ưa nhìn như vậy, ta làm sao mà không chú ý được chứ?”
“Ta chẳng phải là tiểu nữ hài mới mười tám tuổi, đâu thể dễ dàng bị
ngươi gạt như vậy.” Lâm Thanh Diệp nhàn nhạt nói, “Tính ra, ta cũng
không định nói vậy. Ngươi đến tìm ta là có chuyện gì? Không có việc gì
để nói, ngươi có thể đi, ta còn muốn nghỉ ngơi.”
“Thanh Diệp tỷ tỷ, mặc dù ta định đến Vọng Nguyệt các tìm nàng nhưng lần này, ta nói thật, vốn không phải là đặc biệt đi tìm nàng, chỉ là trong
lúc vô tình nhìn thấy nàng.” Diệp Vô Ưu nghĩ một chút rồi tiếp, “Ta
biết, nàng bây giờ vẫn không chịu tha thứ cho việc ta làm năm đó với
nàng. Nhưng ta cũng muốn cho nàng rõ, mặc dù cá nhân ta rất hoa tâm, ta
thực sự yêu thích nàng. Nếu có thể, ta sẽ tận lực bù đắp cho nàng, chỉ
cần nàng nguyện ý trở về bên cạnh ta.”
“Loại lời này ngươi đã nói với rất nhiều nữ nhân rồi phải không?” Lâm
Thanh Diệp hừ lạnh, “Ta nói rồi, ta không phải là tiểu nữ hài không hiểu chuyện, sẽ tùy tiện bị ngươi gạt. Ta mặc kệ ngươi đến tìm ta đáo để là
vì mục đích gì, bây giờ ngươi xéo khỏi chỗ này cho ta, bằng không, đừng
trách ta không khách khí!”
“Nàng sao phải như vậy?” Diệp Vô Ưu cười khổ nói, “Nàng nên hiểu rõ, mặc dù tu vi của nàng rất cao, nhưng nàng đánh không lại ta đâu. Ngay cả
nếu ta cố tình không đi, nàng sao có thể không khách khí với ta?”
“Ngươi!” Lâm Thanh Diệp hung hăng trừng mắt với Diệp Vô Ưu, “Hỗn đản, ba năm trước ngươi dùng sức mạnh, chẳng lẽ bây giờ ngươi cũng muốn làm vậy sao?”
“Thanh Diệp tỷ tỷ, có thể nói với nàng rằng, thề có trời đất, trước khi
nàng nói vậy, ta tuyệt đối không có chủ ý đó. Tuy nhiên, bây giờ nàng đã nói như vậy...” Diệp Vô Ưu hơi ngừng lại một chút, dùng ánh mắt phóng
túng lướt qua những bộ vị quan trọng khắp toàn thân Lâm Thanh Diệp, “ta
lại thực sự muốn làm như vậy. Dù sao Thanh Diệp tỷ tỷ nàng đã không chịu tha thứ cho ta, ta có làm chuyện đó thêm một lần nữa nàng cũng sẽ vẫn
không chịu tha thứ cho ta. Kết quả cũng chẳng có gì thay đổi. Ta cũng
chẳng có gì phải sợ!”
“Nếu ngươi dám làm vậy, ta cả đời này sẽ không tha thứ cho ngươi!” Lâm Thanh Diệp tức giận nói.
“Vậy ý tứ của Thanh Diệp tỷ tỷ là, nếu ta không làm vậy, nàng cũng có thể tha thứ cho ta?” Diệp Vô Ưu mỉm cười, tiếp một câu.
“Không làm vậy, ta cũng không tha thứ cho ngươi!” Lâm Thanh Diệp sững sờ, lập tức phẫn nộ nói.
“Thanh Diệp tỷ tỷ, nàng việc gì phải tự dối mình? Kỳ thật trong lòng
nàng mặc dù oán trách ta, nhưng cũng không hận ta như vẻ ngoài nàng biểu hiện, không phải sao?” Diệp Vô Ưu thở dài một hơi, “nàng kỳ thật là
muốn tha thứ cho ta, đúng không?”
Ngươi đừng có tự tác đa tình!” Lâm Thanh Diệp hừ lạnh, “ngươi là một tên dâm tặc lại hỗn đản, muốn ta tha thứ cho ngươi, đừng có mơ!”
“Phải không?” Diệp Vô Ưu đột nhiên vươn tay ra, kéo Lâm Thanh Diệp vào
lòng, lập tức nhẹ nhàng nói bên tai nàng: “Thanh Diệp tỷ tỷ, nàng dễ
dàng bị ta ôm lấy như vậy, chẳng phải nói rõ rằng thật ra nàng căn bản
không hề đề phòng ta sao?”