Vô Lại Quần Phương Phổ Truyện Full

Quyển 8 - Chương 10: Phi Lễ Lâm Lộng Nguyệt

“Việc gì vậy?” Tô Tô Tố hỏi lại có vẻ không cao hứng lắm.

“Nàng còn mời ai khác đến ám sát Tuyết Minh Cương không?” Diệp Vô Ưu nghĩ đến việc Lâm Thanh Diệp liền hỏi thẳng.

Tô Tố Tố dùng ánh mắt kì quái nhìn Diệp Vô Ưu, lát sau, khẽ mỉm cười: “Ngươi muốn nói Lâm Thanh Diệp à?”

“Nói như vậy là nàng đã thừa nhận?” Diệp Vô Ưu có chút bất mãn. “Ta
không nghĩ Tô đại mỹ nhân có lúc tâm kế lại thâm sâu vậy. Nàng như thế
không phải là rõ ràng đã lừa gạt Lâm đại mỹ nhân hiền lành sao?”

“Xem ra, quan hệ giữa ngươi và Lâm Thanh Diệp không tệ.” Tô Tố Tố lãnh
đạm nói: “Tâm trí của ta có thâm sâu hay không, không cần ngươi phải
nhắc nhở, chỉ cần tự thấy việc gì đúng thì ta sẽ làm. Đây là nguyên tắc
làm người của ta, ngươi có thể không thích, nhưng ngươi có thích hay
không đối với ta cũng tịnh không quan trọng.”

“Ai, ta không muốn tranh cãi mấy đại đạo lý này với nàng. Tóm lại, hiện
tại Tuyết Minh Văn đã chết, nàng có cho người giết chết Tuyết Minh Cương cũng không có ý nghĩa gì. Nàng nên đi nói với Lâm đại mỹ nhân không cần phải giết Tuyết Minh Cương nữa.” Diệp Vô Ưu có chút bất mãn nói.

“Ngươi cũng quen biết với Lâm Thanh Diệp, vậy hãy thay ta nói với nàng
ấy đi.” Tô Tố Tố nhạt giọng nói: “Hiện tại Tuyết Minh Văn hay Tuyết Minh Cương chết, đối với ta mà nói đã không có ý nghĩa gì. Ta bây giờ chỉ
cần ngươi có thể tuân thủ lời hứa, làm được những gì vừa mới nói.”

nl.“Yên tâm đi! Cho dù ta không muốn tuân thủ lời hứa, nhưng được nhìn
Tô đại mỹ nhân và tám tỷ muội xinh đẹp đó, ta nhất định sẽ làm được.”
Diệp Vô Ưu vênh vang nói: “Tô đại mỹ nhân, nàng cứ đợi đến ngày gả cho
ta đi.”.kien

“Ta hy vọng sẽ đến ngày đó.” Tô Tố Tố hời hợt nói: “Ngoài ra, ta muốn
nói với ngươi một câu. Ta không thể đợi mãi được, nếu sau một thời gian
ngươi vẫn chưa thể làm được những việc đó, ta sẽ đi tìm người khác.”

“Yên tâm đi, ta sẽ không cho nàng cơ hội đi tìm nam nhân khác đâu.” Diệp Vô Ưu có chút bất mãn nói.

“Vậy ta đi trước.” Tô Tố Tố nói xong liền nhanh chóng quay người ra cửa, không chút chậm trễ.


“Đi thì đi, ta cũng ra ngoài!” Diệp Vô Ưu lẩm bẩm. Tô Tố Tố vừa mới li
khai, hắn liền lập tức bước theo ra ngoài. Chỉ là vừa mới ra đến cửa thì đã chạm mặt Hoa Vân La.

“Tiểu sắc lang, ngươi đi đâu đó?” Hoa Vân La khẽ gắt.

“Vân La à, ta ra ngoài dạo chơi thôi.” Diệp Vô Ưu khẩn trương nói.

“Ừ, vậy ngươi mau đi đi.” Hoa Vân La cười nũng nịu, đến nỗi Diệp Vô Ưu
cảm thấy choáng váng, sau đó ngây ngốc nhìn Hoa Vân La tiến vào phòng,
đóng cửa lại, trong lúc cửa đóng, hắn nghe thấy một giọng nói: “Tiểu bại hoại, đêm nay ngươi đừng nghĩ đến việc quay về đây ngủ!”

“Không được, đây không phải là ép ta đêm nay không được quay về sao?”
Diệp Vô Ưu lầu bầu. Hoa Vân La bây giờ căn bản đã nói là làm, nói không
cho gã vào phòng là không cho, gã cũng không có cách làm gì được nàng,
ai bảo Hoa Vân La thực sự quá lợi hại, trừ khi ở trên giường gã còn
chiếm được thượng phong, ngoài ra những lúc khác ở trước mặt Hoa Vân La, gã tuyệt đối lấy không nổi nửa điểm tiện nghi.

o0o

Đích đến của Diệp Vô Ưu tự nhiên là tây thành, chỗ Lâm Thanh Diệp đại mỹ nhân thành thục và tiểu tiên nữ Dạ Khanh Khanh mơ hồ nữa. Đây là mục
tiêu lần này của hắn. Đương nhiên là muốn ngay lập tức chiếm được Lâm
Thanh Diệp, có thể còn có chút khó khăn chứ với nha đầu mơ hồ Dạ Khanh
Khanh đó thì có lẽ cũng không quá khó.

Đến khách điếm ở phía tây thành, hắn nhẹ nhàng đi theo con đường quen
thuộc đến gian phòng Dạ Khanh Khanh, gõ cửa. Cửa phòng nhanh chóng mở
ra, chỉ là Diệp Vô Ưu liền phát hiện, người mở cửa không phải là Lâm
Thanh Diệp, cũng không phải là Dạ Khanh Khanh, mà là Lâm Lộng Nguyệt.

“Sao lại là nàng?” Diệp Vô Ưu có chút khó chịu: “Sư phụ nàng đâu?”

“Ta còn đang muốn hỏi sao lại là ngươi?” Lâm Lộng Nguyệt giận dữ nói: “Diệp Vô Ưu, ngươi đến tìm sư phụ ta làm gì?”

“Nàng quản ta tìm nàng ta làm gì, ta chỉ hỏi nàng, người đâu?” Diệp Vô Ưu không chút hảo khí nói.

“Ta sao phải nói cho ngươi? Lâm Lộng Nguyệt hừ nhẹ: “Ta nói cho ngươi
biết, ta không hoan nghênh ngươi! Uy, ngươi làm gì vậy, ra ngoài cho
ta!”

Lâm Lộng Nguyệt đang chuẩn bị đóng cửa, nhưng còn chưa kịp đóng, Diệp Vô Ưu đã như chớp tiến vào.

“Đúng là quái gở, đây là phòng của nàng à? Ta nói cho nàng biết, đây
chính là phòng ta đặt trước, người phải đi ra chính là nàng đấy.” Diệp
Vô Ưu hừ một tiếng.

“Lâm Lộng Nguyệt, nàng bây giờ hoặc là nói cho ta biết sư phụ nàng và
Khanh Khanh ở chỗ nào, nếu không ta cho nàng ra ngoài, khỏi phải ở đây
vướng tay vướng chân.”

“Ta không đi ra, ngươi làm gì được ta?” Lâm Lộng Nguyệt gắt lên: “Diệp
Vô Ưu! Ngươi là đồ lưu manh, ngươi đến đây tìm sư phụ ta, tám phần là
không có hảo tâm!”

“Uy, nàng bệnh à, ta cho dù là lưu manh, cũng chưa giở trò lưu manh với
nàng!” Diệp Vô Ưu bực bội trong lòng. Hắn vốn đến đây để hưởng thụ ôn
nhu, không phải là đối mặt với nữ nhân khó chịu này.

“Ngươi dám giở trò lưu manh với ta sao?” Lâm Lộng Nguyệt cười chế nhạo: “Sợ rằng là vì ngươi không có bản sự thôi?”

“Được thôi, ta không dám, vậy được chưa? Tranh cãi với nàng phát mệt, ta đi đây!” Diệp Vô Ưu bộ dạng có vẻ sầu muộn, làm bộ như muốn đi, rồi bất ngờ tiến đến cạnh Lâm Lộng Nguyệt.

“Mau cút đi cho ta!” Lâm Lộng Nguyệt có chút đắc ý, đột nhiên kinh hoảng kêu lên: “Tên lưu manh! Ngươi… ngươi… làm cái gì vậy?”

Chính là Diệp Vô Ưu nói muốn li khai là giả, muốn đánh lén mới là thật,
thân thủ Lâm Lộng Nguyệt hiện giờ vốn đã không bằng Diệp Vô Ưu, lại
không phòng bị, càng dễ dàng bị Diệp Vô Ưu hạ thủ thành công, vô pháp cử động.

“Nàng nói ta muốn làm gì hả?” Diệp Vô Ưu tóm lấy Lâm Lộng Nguyệt ném lên giường, vừa xoay người nhanh như chớp đóng cửa lại, rồi lướt nhanh đến
bên giường: “Lâm Lộng Nguyệt, không phải đã nói ta không dám giở trò lưu manh với nàng sao? Nàng không phải nói là ta không có bản sự này sao?
Bây giờ ta chứng minh cho nàng xem!”

“Ngươi… ngươi… ngươi dám! Ta… ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Lâm Lộng
Nguyệt lắp bắp thét lên. Tuy bên ngoài tỏ vẻ mạnh mẽ nhưng bên trong,
nàng khá yếu đuối, Diệp Vô Ưu tự nhiên vừa nhìn đã có thể nhận ra.

“Ta có gì mà không dám?” Diệp Vô Ưu tỏ vẻ bất cần: “Tử nha đầu nàng, lần đầu tiên gặp mặt tìm ta quấy rầy, còn dám khinh thường hình dáng ta,
bây giờ ta cho nàng biết, để xem ai lợi hại hơn!”

“Uy, ngươi… ngươi… không được làm bậy! Ta… Sư phụ ta sẽ không tha cho
ngươi!” Lâm Lộng Nguyệt dù sao cũng là kiều nữ, phát hiện Diệp Vô Ưu
thật sự muốn đối phó nàng, liền cảm thấy sợ hãi.

“Lâm đại mỹ nhân à, ta không sợ đâu, ngược lại sẽ sớm có ngày nàng ta sẽ trở thành lão bà của ta đấy.” Diệp Vô Ưu vênh vang nói: “Lâm tiểu mỹ
nhân, mặc dù ta không thật sự yêu thích nàng, bất quá ta đã từng phát
thệ phải lấy toàn bộ Vân Mộng thập tiên tử mang về nhà làm vợ nên ta
đành tạm để nàng làm tiểu lão bà vậy.”

“Ngươi… ngươi… điên rồi!” Lâm Lộng Nguyệt căm phẫn không thôi: “Đồ lưu
manh! Ngươi… ngươi… đã không thích ta, sao còn đối với ta thế này, mau
buông ta ra!”

“Gấp cái gì nè? Ta sẽ buông nàng ra, bất quá không phải bây giờ.” Diệp
Vô Ưu cười hì hì: “Đợi khi Tiêu Hồn bát chỉ bắt đầu phát tác, ta sẽ thả
nàng ra!”

nl.“Cái gì? Ngươi… ngươi… đã dụng Tiêu Hồn bát chỉ lên người ta!” Lâm
Lộng Nguyệt hét lên: “Diệp Vô Ưu, ngươi là đồ hỗn đản, dâm tặc!”

“Xuỵt, đừng la lớn tiếng như vậy, sẽ bị người khác nghe thấy!” Diệp Vô
Ưu dựng thẳng ngón tay lên, đột nhiên thò tay kéo xuống, xẹt một tiếng,
váy áo Lâm Lộng Nguyệt trong nháy mắt bị xé làm đôi, lộ ra thân thể mềm
mại bán lõa, mà Diệp Vô Ưu lần này cũng đã tính trước, khi nàng còn chưa kêu lên thì đã kịp bịt miệng nàng lại.kien

“Lâm gia tiểu mỹ nhân, ta không muốn điểm á huyệt của nàng. Nếu như vậy
thì sẽ không thú vị lắm.” Diệp Vô Ưu cười hi hi: “Bất quá, nàng cũng
đừng la to như vậy. Nàng không muốn nhiều người nhìn thấy hình dáng

không chút che phủ của nàng chứ?”

Diệp Vô Ưu miệng nói không ngừng, tay cũng không ngừng, trong nháy mắt
đã kéo xuống hết những gì che phủ trên người Lâm Lộng Nguyệt. Một thân
thể nảy nở liền hiện ra trước mắt gã.

Diệp Vô Ưu hít nhẹ một hơi, một cảm giác xung động nguyên thủy trong
lòng bừng lên. Mặc dù gã không thích Lâm Lộng Nguyệt lắm, nhưng dáng
người nàng thật sự là không thể chê được điểm nào, song phong như hai
viên châu ngọc tròn bóng, nước da trong sáng thuần khiết, đôi chân ngọc
thon đẹp trắng ngần, lại còn nơi hoa cỏ ẩn mật đó, tất cả đều hiện ra
một vẻ mỹ lệ không tì vết.

Lúc này, Diệp Vô Ưu cuối cùng cũng nới lỏng bàn tay đang bịt cái miệng
anh đào của nàng ra, tay từ từ di chuyển xuống, đặt trên ngọc nhũ cao
vút của nàng.

“Hỗn đản! Dâm tặc! Ngươi… ngươi… là cầm thú!” Lâm Lộng Nguyệt căm hận
mắng chửi, nhưng mà lần này nàng thật không dám kêu lớn, vì vẫn sợ bị
người khác nhìn thấy bộ dạng như thế này.

“Lộng Nguyệt tiểu bảo bối, ta phát hiện là ta đợi không nổi đến lúc Tiêu Hồn bát chỉ phát tác.” Diệp Vô Ưu lẩm bẩm nói, dục hỏa trong lòng cuồng dâng. Thân thể Lâm Lộng Nguyệt mặc dù xem ra có chút non trẻ, nhưng lại hết sức dụ nhân, trong nháy mắt đã khơi lên toàn bộ dục vọng trong
người gã.

“Ngươi đi chết đi! Ai là tiểu bảo bối của ngươi! Ngươi thật là ác độc!”
Lâm Lộng Nguyệt căm phẫn mắng: “Diệp Vô Ưu, ta nói cho ngươi biết, nếu
ngươi dám ô nhục ta, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”

“Ta cũng không muốn nàng buông tha ta đâu. Nàng sẽ không buông tha ta mà không những thế, sau đó sẽ thường xuyên đến tìm ta, như vậy ta mới có
thể thường xuyên được hưởng thụ Lộng Nguyệt bảo bối của ta. Việc tốt như vậy, ta còn sợ cái gì?” Diệp Vô Ưu hơi thở gấp nói. Hắn nhẹ nhàng nhào
nặn đôi ngọc nhũ cao vút của nàng, sau đó lại nhỏ giọng nói: “Lộng
Nguyệt bảo bối, nàng hiện giờ thấy thế nào, trong người có cảm giác
thiêu đốt không?”

“Cầm thú!” Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Lộng Nguyệt chảy ra dòng lệ khuất nhục.

Tiếng đập cửa truyền đến phành phành, đồng thời thanh âm Lâm Thanh Diệp vang lên: “Lộng Nguyệt, con có ở trong đó không?”

“Sư phụ, mau đến cứu con!” Lâm Lộng Nguyệt vui mừng ngóng ra ngoài, vội vàng kêu to lên.