Triệu Thiên Tâm và Tô Tố Tố tính ra cũng có quen biết, bất quá, hai
người quan hệ không thật mật thiết. Sở dĩ biết nhau, chỉ bởi vì hai
người đều là một trong Vân Mộng thập tiên tử, còn với Tố y môn và Y cốc, thực không có một chút giao tình gì.
Thả bước một mình tại góc đường Phiêu hương thành, Triệu Thiên Tâm chuẩn bị tìm kiếm một người quen. Người này đối với tình huống tại Phiêu
hương thành rất thông thạo, đặc biệt là các dạng tin tức lời đồn tại
Phiêu hương thành, hắn rất dễ dàng tìm hiểu được. Bất quá, người này
thực không phải là người nổi danh gì, mà là một tên khất cái.
Danh tự tên khất cái này cũng thật kì quái, hoặc giả nói tên như người,
bởi vì, hắn được gọi là Khất Cái. Mặc dù đó không phải là tên thật của
hắn, nhưng chẳng một ai truy cứu, theo như hắn tự nói, hắn thủa nhỏ là
khất cái, đã vô danh vô tính. Cho tới khi hắn có ý thức, liền tự mình
lấy cái tên như vậy, đồng thời đỉnh lập một mục tiêu “vĩ đại”, đó là làm khất cái suốt đời, hơn nữa, còn muốn là khất cái nổi danh nhất Vân Mộng đại lục.
Mục tiêu của hắn hiển nhiên vẫn chưa thành công. Bất quá, không nghi ngờ gì, hắn ở kinh thành là khất cái nổi tiếng nhất Phiêu hương thành.
Triệu Thiên Tâm tùy tiện tìm một người để hỏi, liền biết được tên Khất
Cái hiện tại ở đâu.
nl.Khất Cái lúc này không đi xin ăn, mà là đang dùng bữa. Hơn nữa là
đang dùng bữa ở nhà hàng danh tiếng nhất. Bất quá, người biết gã lại
không có cảm thấy kì quái, bởi vì, trong mắt bọn họ việc đó rất đỗi bình thường.
Khất Cái mặc dù hành nghề ăn xin, nhưng hắn tịnh không nghèo. Mặc dù
không thật giàu có, nhưng tuyệt đối không phải lo chuyện ăn mặc, bởi vì
thủ hạ của hắn còn có một bang tiểu khất cái. Năm nay, làm khất cái cũng không phải là việc dễ dàng gì, ngay cả làm khất cái, cũng phải có một
chút thế lực gì đó. Một tiểu khất cái nào đó mà không có thực lực cũng
không có thế lực liền phải tìm một người đầu quân. Tất cả những đồ ăn
xin mà đám thủ hạ Khất Cái kiếm được, phần lớn đều rơi vào túi của
gã.kien
Giao tình giữa Khất Cái và Triệu Thiên Tâm, nói ra kì thật rất đơn giản. Nàng từng cứu Khất Cái một mạng. Kì thật, đối với một thần y như Triệu Thiên Tâm mà nói, cứu một mạng người là một việc rất nhỏ, nhưng với
Khất Cái, đó lại là một đại sự. Cũng bởi lý do đó, hắn coi Triệu Thiên
Tâm như là ân nhân cứu mạng, phát thệ phải báo đáp nàng.
Nhận ơn chỉ một giọt nước, còn mang cả dòng nước để báo đáp, hà huống là ơn cứu mạng?
Sau khi nghe Triệu Thiên Tâm giải thích lí do tới đây, Khất Cái tỏ ra
rất hưng phấn, bởi vì hắn rốt cuộc có cơ hội báo đáp Triệu Thiên Tâm.
“Triệu tiên tử, nàng yên tâm, ta nhất định có thể tìm ra Diệp Vô Ưu Diệp công tử. Nàng cứ an tâm ở khách điếm đợi tin tức của ta. Tối đa sáng
sớm mai, ta có thể cho nàng biết nơi hạ lạc của Diệp công tử!” Khất Cái
tỏ ra rất tự tin nói.
“Thật làm phiền ngươi quá.” Triệu Thiên Tâm gật đầu, sau đó liền đem nơi nàng đang ngụ nói cho Khất Cái rõ rồi cáo từ quay về. Mặc dù Khất Cái
nói vẻ rất chắc chắn, nhưng nàng vẫn không thể yên tâm. Nàng còn muốn tự mình đi tìm hiểu. Hơn nữa, ngay cả nếu Khất Cái sáng sớm mai có thể tìm được Diệp Vô Ưu, lúc này còn cách sáng sớm mai thời gian bằng cả một
tối. Với một buổi tối, thực có thể phát sinh rất nhiều sự tình.
oOo
Triệu Thiên Tâm đang vội vã bước đi, đột nhiên nàng dừng phắt ngay lại.
Bởi vì, ở đằng trước không xa, xuất hiện một thiếu nữ có chút quen quen.
“Tô Tố Tố?” Triệu Thiên Tâm hơi giật mình, rồi cẩn thận nhìn lại, bởi vì nàng có chút hoài nghi sợ mình nhìn lầm. Nàng chính là đang tìm Tô Tố
Tố, Tô Tố Tố thế nào lại tới đây? Lại có việc xảo hợp vậy a!
Dù vậy, nàng rất nhanh liền xác định, đó xác thật là Tô Tố Tố.
“Triệu tỷ tỷ, đã lâu không gặp!” Tô Tố Tố tỏ vẻ vui mừng, dịu dàng cất tiếng chào hỏi với nàng.
“Tô tiên tử khách khí rồi, có thể gặp nàng thực là vinh hạnh của ta.”
Triệu Thiên Tâm trên mặt tỏ ra rất bình tĩnh, bất quá trong lòng thực
nổi lên một chút kích động, lại có chút cao hứng, đi mòn gót giày, thật
chẳng uổng phí công phu, không nghĩ lại dễ dàng gặp được Tô Tố Tố như
vậy.
Đương nhiên, có cao hứng đến đâu, Triệu Thiên Tâm cũng không có vội vàng mở miệng hỏi nơi hạ lạc của Diệp Vô Ưu. Nàng không có ngốc nghếch như
vậy. Điểm mạnh của nàng nằm ở y thuật, bản thân tu vi tịnh không coi là
cao. Mặc dù nàng vô pháp nhìn ra Tô Tố Tố nông sâu thế nào, nhưng có thể khẳng định, nàng không có khả năng đánh bại Tô Tố Tố.
“Triệu tỷ tỷ, thực không tưởng tỷ lại đến Phiêu hương thành. Gặp được
tỷ, tiểu muội thực rất cao hứng.” Tô Tố Tố ngữ khí thật thân thiết: “A,
Triệu tỷ tỷ, tỷ ngàn vạn lần đừng gọi muội cái gì Tô tiên tử, gọi muội
là Tố Tố được rồi.”
Không đợi Triệu Thiên Tâm trả lời, Tô Tố Tố lại nói tiếp: “Triệu tỷ tỷ,
đây không phải là chỗ nói chuyện, hay là Triệu tỷ tỷ tới chỗ tiểu muội
ngồi chơi nha?”
“Cũng được, vậy cung kính không bằng tuân mệnh.” Triệu Thiên Tâm tỏ ra hơi do dự, rồi gật đầu nói.
Đi theo Tô Tố Tố chuyển qua vài góc đường, đi theo hết con đường nhỏ này tới con đường khác, cuối cùng, dừng bước trước cánh cổng đỏ rực của một tòa trang viện lớn.
Tòa trang viện có vẻ rất xưa cũ, nhưng không hề mang lại một chút cảm
giác đổ nát nào, thay vào đó còn có vài phần thanh nhã. Triệu Thiên Tâm
nhìn quanh tứ phía, âm thầm ghi nhớ địa hình, sau đó, liền theo Tô Tố Tố tiến vào trong.
nl.Trong đại sảnh, Tô Tố Tố và Triệu Thiên Tâm ngồi đối diện nhau trước
kỉ trà. Tô Tố Tố trên mặt thường trực vẻ tươi cười dịu dàng, khiến Triệu Thiên Tâm có chút thắc mắc không rõ ý nghĩ của nàng.kien
“Triệu tỷ tỷ, kì thật, tiểu muội có việc thỉnh cầu.” Một lát sau, Tô Tố
Tố rốt cuộc mở miệng, đồng thời, mĩ mạo thoáng qua một nét ưu tư.
“Tố Tố, từ khi muội gọi ta một tiếng tỷ tỷ, muội có chuyện gì, ta tự
nhiên có thể giúp đỡ.” Triệu Thiên Tâm tỏ ra rất tự nhiên nói. Để tìm
được Diệp Vô Ưu, lúc này chỉ có thể tỏ ra rộng rãi mà thôi.
Dừng lại một chút, Triệu Thiên Tâm tiếp tục nói: “Bất quá, Tố Tố, đáo để là có việc gì?”
“Triệu tỷ tỷ, theo như muội biết, Y cốc các người với Ma tông Lãnh Tâm
Âm có chút hận thù, phải không?” Tô Tố Tố trầm ngâm một chút mới hỏi.
“Đúng là như vậy.” Triệu Thiên Tâm gật đầu, trong lòng lại ngầm nghiến
răng. Nào phải chỉ có một chút hận thù? Nếu chẳng phải Diệp Vô Ưu đứng ở trung gian, chỉ sợ nàng lúc này còn muốn toàn lực đối phó Lãnh Tâm Âm.
Đương nhiên, cái này, là không thể nói ra, vì vậy, chỉ có thể nhanh
chóng thừa nhận. Cũng là bởi vì ân oán giữa Y cốc và Lãnh Tâm Âm, kì
thật cũng là việc đã được công khai. Đương nhiên, đó là ân oán giữa Hoa
Thiên Hương sư phụ nàng với Lãnh Tâm Âm, còn ân oán giữa bản thân nàng
với Lãnh Tâm Âm, chẳng một cá nhân nào biết được.
“Ai, không biết Triệu tỷ tỷ đối với đối với việc giải Tiêu hồn bát chỉ
hiểu biết nhiều ít ra sao?” Tô Tố Tố cắn răng, cất tiếng hỏi.
“Tiêu hồn bát chỉ?” Triệu Thiên Tâm sắc mặt hơi biến đổi. Đối với độc
môn bí kĩ này của Ma tông, nàng có một kí ức rất sâu sắc, bất quá, nàng
hiện tại kinh ngạc thật không phải bởi vì Tiêu hồn bát chỉ mang đến
thương đau cho nàng, mà là, nàng rất nhanh nghĩ tới Diệp Vô Ưu. Cho nên, nàng vội vàng hỏi: “Tố Tố, thế nào, có người trúng phải Tiêu hồn bát
chỉ?”
“Triệu tỷ tỷ, muội không nói dối tỷ. Muội có một sư muội, trúng phải
Tiêu hồn bát chỉ của Ma tông. Muội mời tỷ tỷ tới đây, cũng là muốn thỉnh cầu tỷ tỷ giúp giải khai cấm chế của Tiêu hồn bát chỉ. Nếu có thể làm
được, thật mong tỷ tỷ ra tay.” Tô Tố Tố nhẹ thở dài một hơi, tỏ ra vô
cùng bất lực nói.
“Cái này…” Triệu Thiên Tâm hơi trầm ngâm.
“Triệu tỷ tỷ, có gì khó khăn sao?” Tô Tố Tố vội vàng hỏi.
“Cái này, Tố Tố, thực là, Tiêu hồn bát chỉ của Ma tông rất độc đáo, nếu
muốn giải khai không phải là việc dễ dàng. Mặc dù ta nghiên cứu qua biện pháp giải Tiêu hồn bát chỉ, nhưng ta không tuyệt đối chắc chắn.” Triệu
Thiên Tâm nghĩ ngợi nói: “Bất quá, trước hết để ta xem xem sư muội nàng
đã?”
“Được rồi, cảm tạ Triệu tỷ tỷ, mời theo muội!” Tô Tố Tố tỏ ra rất lo lắng, vừa nói vừa nhanh chóng khởi thân đứng dậy.
Một lát sau, Triệu Thiên Tâm liền trông thấy một thiếu nữ mĩ lệ.
“Triệu tỷ tỷ, đây là sư muội Vân Tố Lan. Nàng trúng phải Tiêu hồn bát
chỉ cũng đã được vài canh giờ rồi.” Tô Tố Tố thấp giọng nói.
Triệu Thiên Tâm gật đầu, nhìn Vân Tố Lan. Trên mặt nàng đã xuất hiện nét diễm hồng không bình thường, thấy rằng lúc này chính là lúc Tiêu hồn
bát chỉ phát tác.
Tiến lên mấy bước, Triệu Thiên Tâm nắm lấy tay Vân Tố Lan bắt mạch, sau đó cúi đầu chìm vào suy tư.
“Triệu tỷ tỷ, có thể giải khai không?” phiến khắc sau, Tô Tố Tố nhịn không nổi hỏi.
“Nàng trúng Tiêu hồn bát chỉ thời gian tịnh chưa lâu, ta nghĩ, có thể
khả dĩ giải khai được. Bất quá, ta cần phải quay về khách điếm một chút, có chút công cụ ta để tại khách điếm không mang theo.” Triệu Thiên Tâm
nhẹ thở dài một tiếng, nói: “Tố Tố, ta thấy, nàng cần đợi một lát, ta
hiện tại trở về khách điếm một chút, rồi lập tức quay lại.”
“Triệu tỷ tỷ, muội đưa tỷ đi!” Tô Tố Tố đại hỷ, vội vàng nói.
“Cũng được, ta đối với đường xá ở đây thật không thông thuộc, ta sợ đi lạc đường.” Triệu Thiên Tâm hơi trầm ngâm, rồi gật đầu.
oOo
Tô Tố Tố tịnh không có đưa Triệu Thiên Tâm trở về khách sạn, chỉ cùng
nàng ước hẹn một nơi gặp mặt sau đó. Đấy cũng chính hợp ý Triệu Thiên
Tâm, nàng không muốn để Tô Tố Tố phát hiện quan hệ giữa nàng và Diệp Vô
Ưu. Bởi vì việc này lộ ra, chỉ sợ nàng sẽ không thể thuận lợi cứu Diệp
Vô Ưu ra.
Về đến khách điếm, lại không ngờ phát hiện cừu nhân của nàng, Lãnh Tâm Âm.
“Lãnh Tâm Âm, ta hỏi ngươi, Tiêu hồn bát chỉ ngoại trừ ngươi, còn có ai biết?” Triệu Thiên Tâm vừa mở miệng đã hỏi.
“Ngươi nói còn có người biết là sao?” Lãnh Tâm Âm không khách khí nói.
Vừa nói đến Tiêu hồn bát chỉ, nàng tự nhiên lại nhớ đến Diệp Vô Ưu. Nhớ
đến Diệp Vô Ưu, nàng liền bất giác nhớ đến tình cảnh tên gia hỏa này vần vò trên người nàng.
“Lãnh Tâm Âm, ta hiện tại không muốn tranh cãi với ngươi. Ta hỏi ngươi,
ngoại trừ ngươi, có phải là chỉ có Vô Ưu biết Tiêu hồn bát chỉ?” Triệu
Thiên Tâm hừ lạnh một tiếng hỏi.
“Thiên Tâm tỷ tỷ, chúng ta trở về rồi, không tìm thấy ca ca!” Lãnh Tâm
Âm còn chưa có đáp lại, thanh âm Giang Thiên Thiên đã truyền tới. Lời
nói vừa dứt, Giang Thiên Thiên và Hoa Vân La đã bước vào.
“Ta nghĩ ta có khả năng biết chàng đang ở địa phương nào.” Triệu Thiên
Tâm chậm rãi nói: “Vừa rồi Tô Tố Tố tìm ta, hi vọng ta giúp nàng giải
khai Tiêu hồn bát chỉ cho sư muội.”
“Ta không có dụng Tiêu hồn bát chỉ với sư muội Tô Tố Tố. Ngoại trừ ta,
chỉ có tên tử sắc lang biết.” Lãnh Tâm Âm thuận miệng nói theo. Nàng vừa từ miệng Lãnh Sương Sương biết rằng Diệp Vô Ưu đã mất tích, liền cùng
nàng xuất cung. Mặc dù nàng không biết Diệp Vô Ưu chân chính có vai trò
thế nào trong tâm trí nàng, nhưng có một điểm nàng biết rất rõ, nàng
tịnh không muốn Diệp Vô Ưu xảy ra chuyện gì.