Vô Lại Quần Phương Phổ Truyện Full

Quyển 7 - Chương 3: Tố nữ hương

Bát nữ xuất thủ, Diệp Vô Ưu liền nhanh chóng cảm giác khó có thể đối
kháng. Tám thanh trường kiếm, trông như từ tám phương vị công tới, nhưng tới khi hắn muốn lách tránh, mới phát hiện, vô luận hắn muốn tránh tới
phương vị nào, cả tám thanh trường kiếm đều như bóng theo hình bám sát
theo. Nhìn thấy trường kiếm bám sát thân, không nhẫn nại được nữa, Diệp
Vô Ưu chỉ đành song cước điểm xuống đất, vọt thẳng lên không trung, hung hiểm tránh khỏi một kích hợp lực của bát nữ.

“Không thể nào, làm sao ta lại có thể chết dưới tay tám mĩ nữ thế này
được.” Diệp Vô Ưu trong lòng chợt lóe lên ý niệm, mở miệng oán hận nói:
“Tóm lại muốn đưa ta vào đất chết, chí ít cũng phải để ta chết trên thân xác bọn họ!”

Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, hắn đột nhiên cảm thấy cổ tay trái
rung lên một cái. Đột nhiên giữa lúc đó một cỗ cương khí to lớn dị
thường từ chiếc vòng tay xuất ra. Xung quanh thân thể hắn đột nhiên xuất hiện một vòng phòng hộ tráo trong mờ, hoàn toàn che kín thân thể hắn.
Ngay lúc đó, tám thanh trường kiếm cũng đã đâm vào màn phòng hộ tráo
này. Chỉ là, thực không có cách nào tiến nhập dù nửa phân, hơn nữa, lại
còn phản chấn khiến các nàng bật lùi ra.

“Thực không ngờ thứ này cũng có tác dụng a!” Diệp Vô Ưu trong lòng đại
hỉ. Hồi đó Tiêu Vấn Thiên cho hắn hay rằng cái này không chỉ có thể tiến hành tu tiên bình giám, mà còn là một pháp bảo phòng ngự. Lúc đó, hắn
từng nghĩ chẳng có nhiều công dụng, lúc này mới phát hiện còn có tác
dụng rất lớn.

nl.Vốn Diệp Vô Ưu cho rằng tu vi của mình lúc này không thật cao, nhưng
cũng không đến nỗi quá tệ. Căn cứ theo hắn tự mình đánh giá, có thể
nhỉnh hơn sơ cấp tu sĩ, cũng chưa thể đạt tới trung cấp tu sĩ, nhưng
cũng chẳng kém quá xa. Trên thực tế, hắn hiện tại cũng tin như vậy. Chỉ
là, hắn không ngờ rằng, tám thiếu nữ xinh đẹp giống hệt nhau này, không
nói tới tu vi thâm bất khả trắc, phối hợp lại liền lạc như áo trời không vết vá, đã gần như khiến hắn thảm bại chỉ nội trong một chiêu. Vốn nghĩ hôm nay hung đa cát thiểu, thực không ngờ rằng, vào thời khắc sống còn, pháp bảo này đã cứu hắn một mạng.kien

Đáp xuống mặt đất, nhìn thấy tám mĩ nữ vẫn y nhiên bao vây hắn vào giữa
chuẩn bị tái động thủ, Diệp Vô Ưu tín tâm đại tăng, miệng lại bắt đầu
liến láu cười nói: “Ai, ta nói mĩ nữ các nàng, các nàng chưa hề quá môn
(lấy chồng) mà đã toan mưu sát thân phu sao?”


“Nghe nói chiếc vòng trên tay Diệp công tử là đệ nhất pháp bảo của giới
tu tiên Vân Mộng đại lục, cũng là pháp bảo độc nhất. Hôm nay chứng kiến, quả nhiên truyền ngôn không sai.” Giọng nói đầy vẻ bình tĩnh của Tô Tố
Tố truyền tới: “Chỉ bất quá, thật không biết pháp bảo này của Diệp công tử, liệu có công hiệu giải độc hay không?”

Giải độc? Diệp Vô Ưu hơi giật mình, không lẽ hắn đã trúng độc? Nhưng mà, hắn tựa hồ không có một chút cảm giác nào!

“Tố Tố cô nương mĩ lệ, nàng thấy ta hiện tại bộ dạng thế nào, giống như
trúng độc không?” Diệp Vô Ưu mồm miệng không có vẻ e ngại nói. Nhưng
trong lòng lại có chút thắc thỏm, cùng lúc nói chuyện, hắn liền bắt đầu
ngầm vận khí tra xét tình huống trong người, rất nhanh, hắn liền phát
hiện, quả thực có chút không đúng. Nguyên bổn chân khí trong người hắn
có thể nói là khá hùng hậu, nhưng tựa hồ mỗi lần vận chuyển, chân khí
dường như biến thành bạc nhược một chút. Sau vài vòng vận chuyển, hắn
liền không cảm thấy chân khí vận hành, đồng thời, một dạng bất an từ
trong tâm nổi lên, hắn phần nào đã có thể xác định, hắn chính thị đã
trúng độc. Chỉ là, không biết rằng đáo để trúng loại chất độc kỳ quái
nào.

“Tố nữ hương. Bởi vì có mùi hương như hương thơm trên thân thể nử tử,
cho nên có tên gọi như vậy.” Tô Tố Tố cười nhẹ: “Tố nữ hương tịnh không
phải là độc dược trí mạng. Sau khi trúng phải Tố nữ hương, nếu như không vận hành chân khí, tự nhiên không có một chút cảm giác. Nhưng một khi
vận hành chân khí, công lực liền giảm dần từng phần, cho đến khi công
lực hoàn toàn mất hết.”

“Vậy ư? Vậy nàng hạ độc lúc nào?” Diệp Vô Ưu kì thật đã tin lời Tô Tố Tố nói. Hắn sở dĩ vẫn giữ nguyên bộ dạng không tin tưởng, chỉ là trong
lòng đang tìm đối sách. Hắn lúc này mặc dù có một pháp bảo phòng thân,
nhưng hắn đối với pháp bảo này thật không hiểu rõ, không hiểu pháp bảo
đáo để có khả năng bảo vệ được bao lâu. Hơn nữa, pháp bảo chỉ có khả
năng phòng thủ, không có phương pháp chủ động tiến công, còn là rất khó
sử dụng. Thêm vào đó đối phương thực lực thâm bất khả trắc, ngay cả Tô
Tố Tố cũng chưa hề xuất thủ, vì vậy không cách nào xác định được tu vi
của Tô Tố Tố. Nhưng chỉ cần thấy thấy tám giai nhân giống hệt nhau này
rõ ràng là thủ hạ của nàng, có thể thấy tu vi của nàng rất nhiều khả
năng còn cao hơn bọn họ nhiều. Suy tính như vậy, hắn liền phát hiện,
tình huống của hắn lúc này kì thật rất tệ, có thể nói không có cửa
thắng. Vì thế, biện pháp duy nhất của hắn là chạy trốn.

Vấn đề là, muốn chạy trốn cũng không có dễ dàng như thế. Tám mĩ nữ này
chấn giữ cả tám hướng, hắn muốn chạy trốn tất phải đột phá được sự phong tỏa của các nàng. Nhưng hắn một khi động thủ, bất kỳ lúc nào cũng có
khả năng mất công lực. Hắn cố gắng kiên trì được bao lâu, cũng thật là
rất khó nói.

“Diệp công tử, kì thật chúng ta không hề muốn tính mạng ngươi, chúng ta
chỉ là muốn mời ngươi tới Tố y môn làm khách một chuyến.” Tô Tố Tố nở
một nụ cười mờ nhạt: “Nếu như Diệp công tử nguyện ý thúc thủ chịu trói,
chúng ta cũng nhất định không bạc đãi ngươi.”

“Cái gì mà làm khách, nói sao thật dễ nghe, chứ không phải muốn đến bắt
ta đi sao.” Diệp Vô Ưu nói thầm trong bụng. Hắn dĩ nhiên không có ngây
thơ như vậy. Tô Tố Tố xuất động nhiều cao thủ như vậy đến đối phó hắn,
tuyệt đối không chỉ là mời hắn đến làm khách đơn giản như vậy. Bắt được
hắn rồi, chỉ sợ nàng không chỉ đơn thuần lợi dụng hắn để uy hiếp đám
người Lãnh Tâm Âm, mà nói không chừng có khả năng còn có âm mưu khác.

Diệp Vô Ưu biết rằng thời gian với hắn lúc này càng kéo dài càng bất
lợi, đột nhiên giữa lúc đó, hắn như thiểm điện lao tới một trong tám
thiếu nữ giống hệt nhau đó.

“Tìm chết!” thiếu nữ đó không lùi lại, nhằm thẳng vào hắn phóng kiếm
tới, ngữ khí mang vẻ khinh khỉnh, thanh âm lại thật thanh tao viên
nhuận, thực rất dễ nghe. Bảy thiếu nữ còn lại, cũng tựa hồ cùng lúc,
công tới nhiều bộ vị trên mình Diệp Vô Ưu.

nl.Lúc này, Diệp Vô Ưu cũng phát hiện, Tô Tố Tố xác thật không muốn tính mạng hắn, bởi vì, đối tượng công kích của bát nữ đều không phải là
những nơi yếu hại. Nhưng cũng vì phát hiện ra điểm này, hắn cũng cảm
thấy phóng tâm, quyết định đánh trả, hắn không muốn bị đám mĩ nữ này bắt giữ.

Chiếc vòng trên tay dũng xuất ra một cỗ chân khí, nhưng không hiểu vì
sao, so với lần trước lại bạc nhược hơn nhiều. Mặc dù trên mình hắn vẫn
tạo nên một phòng hộ tráo, nhưng tám thanh trường kiếm vẫn có thể lưu
lại trên người hắn tám miệng vết thương.

Diệp Vô Ưu ngay từ đầu đã không né tránh, có thể thiếu nữ nọ không nghĩ
rằng hắn không ngờ không tránh, nên vẫn đứng nguyên tại chỗ không di
chuyển. Do đó, khi nàng lưu lại trên người Diệp Vô Ưu một vết thương thì đồng thời, nàng liền cảm thấy eo lưng chợt động, thân mình đã nằm trong sự chế trụ của Diệp Vô Ưu.kien

Diệp Vô Ưu ôm được thân mình thiếu nữ nọ, há miệng thở gấp mấy hơn. Hắn
lúc này từ tay đến ngực chỗ nào cũng có vết thương. Mặc dù đó đều không
phải là những vết thương trí mạng, song chịu đau đớn dạng này cũng khiến hắn toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

“Tử nha đầu, các ngươi hiện tại khiến ta đổ máu, sẽ có một ngày, ta cũng sẽ khiến các ngươi ra máu!” Diệp Vô Ưu trong lòng giận dữ chửi bới.
Nhìn trong lòng thấy sắc mặt thiếu nữ có chút nhợt nhạt, trên mặt liền
lộ xuất biểu tình mãn ý. Mặc dù phải trả một cái giá rất đắt, nhưng cuối cùng đã thành công, cầm giữ được thiếu nữ này, hắn liền có khả năng đào thoát khỏi nơi đây.

“Diệp Vô Ưu, thả Tố Lan ra!” Tô Tố Tố sắc mặt hơi biến, tỏ ra rất khẩn
trương, còn bảy thiếu nữ kia đều chĩa mũi kiếm về phía Diệp Vô Ưu, tựa
hồ chuẩn bị nếu cần thiết sẵn sàng trên mình Diệp Vô Ưu *****c thêm mấy
lỗ.

“Nguyên lai đại mĩ nhân này gọi là Tố Lan a!” Diệp Vô Ưu cười hi hi, cắp thiếu nữ đứng dậy: “Yên tâm, ta có thể thả nàng ta. Bất quá là, phải
đợi ta ra về an toàn rồi nói.”

Không đợi Tô Tố Tố đáp lời, Diệp Vô Ưu lại mở miệng nói tiếp: “Các nàng
đừng hy vọng cứu nàng khỏi tay ta. Cho rằng các nàng vận khí tốt có thể
cướp được nàng từ trong tay ta, cũng không thể cứu được nàng. Đại mĩ
nhân Tố Tố cô nương, nàng có nghe nói qua về Tiêu hồn bát chỉ chứ?”

“Cái gì? Tiêu hồn bát chỉ của Ma tông?” Tô Tố Tố khuôn mặt kiều diễm có chút biến sắc.


“Đúng vậy, là Tiêu hồn bát chỉ của Ma tông!” Diệp Vô Ưu hi hi ha ha cười nói: “Kì thật là, ta nói cho nàng hay một bí mật, Lãnh Tâm Âm là sư phụ ta, nên ta tự nhiên có thể sử Tiêu hồn bát chỉ. Vừa nãy, ta đã thuận
tiện mang Tiêu hồn bát chỉ thử nghiệm trên mình vị Tố Lan tiểu thư mĩ lệ này rồi.”

“Diệp Vô Ưu, ngươi muốn làm gì?” Tô Tố Tố vẻ mặt tựa hàn sương hỏi.

“Chẳng muốn làm gì cả. Ta đi trước, các nàng ngàn vạn lần chớ nên đuổi
theo, bằng không, ta liền giết đại mĩ nhân này trước.” Diệp Vô Ưu nâng
đỡ thiếu nữ tên gọi Tố Lan này chạy xa khỏi hướng Phiêu hương thành. Tô
Tố Tố và bảy thiếu nữ còn lại, không biết là e sợ sự uy hiếp của Diệp Vô Ưu hay còn có nguyên nhân khác, quả thực không hề đuổi theo.

Diệp Vô Ưu sở dĩ không nhằm hướng Phiêu hương thành chạy tới, là do hắn
phát hiện, bản thân hiện tại đầu óc đã có chút cảm giác choáng váng. Hắn có dự cảm rất không tốt, đó là bản thân có khả năng bị hôn mê. Với
trạng thái hiện giờ của hắn, gần như chưa kịp chạy tới cổng Phiêu hương
thành, thì đã giữa đường hôn mê, còn ở vùng phụ cân Phiêu hương tháp,
lại có một cánh rừng rậm. Lãnh Sương Sương sau khi đưa cho hắn địa đồ,
đã đặc biệt nói với hắn, nói rằng cánh rừng này rất rậm rạp, bên trong
rất dễ rơi vào mê lộ.

Mục tiêu lúc này của Diệp Vô Ưu, chính là cánh rừng đó. Lạc đường không
phải là chuyện lớn, chỉ cần không để Tô Tố Tố truy ra dấu vết, đợi khi
hắn liệu thương giải độc khôi phục trở lại như thường, có con tin trong
tay, hắn hoàn toàn không cần sợ các nàng.

Rất nhanh, Diệp Vô Ưu chạy đến nơi dự định, lách mình tiến vào rừng, sau đó tiếp tục đi sâu vào phía trong. Phiến khắc sau, hắn phát hiện bản
thân chân khí càng lúc càng nhược, đầu óc càng lúc càng mờ mịt, biết
rằng không thể tiếp tục chạy nữa, liền tìm đến dừng chân dưới một gốc
đại thụ.

Trong suốt cả quá trình đó, thiếu nữ tên gọi Tố Lan hoàn toàn không nói
tiếng nào. Diệp Vô Ưu mặc dù cảm thấy có chút kì quái, nhưng hắn biết
lúc này không phải lúc để kì quái. Nàng ta đã trúng Tiêu hồn bát chỉ,
đối với hắn không có chút uy hiếp nào. Hắn trước tiên xử lí vết thương,
sau đó khoanh chân ngồi xuống dưới gốc cây, bắt đầu vận công trục độc.

“Ngươi đừng có phí công, Tố nữ hương không có thuốc giải không xong,
muốn vận công trục độc càng không có khả năng.” Thiếu nữ tên gọi Tố Lan
đột nhiên mở miệng nói một câu.