“Diệp công tử, ý tốt của người ta đã rõ. Ta sẽ cân nhắc kĩ lưỡng đề xuất của người.” Lâm Thanh Diệp nhẹ nhàng nói: “Ta cáo từ trước. Trong thời
gian này, ta sẽ không rời khỏi Phiêu Hương thành mà ở lại ba phòng ở dãy chữ Thiên tại Duyệt Tân khách điếm ở tây thành. Nếu như có việc gì
người có thể đến đó tìm ta.”
“Duyệt Tân khách điếm?” Diệp Vô Ưu giật mình: “Thanh Diệp tỷ tỷ, nàng cũng ở đó à!”
Duyệt Tân khách điếm chính là khách điếm mà Diệp Vô Ưu vì Dạ Khanh Khanh mà tìm đến trọ, xem ra bọn họ quả thật là có chút duyên phận.
“Phải rồi, đúng là tình cờ a.” Lâm Thanh Diệp khẽ cười: “Ta biết người
và Dạ Khanh Khanh hiện nay đang ngụ ở đó, hơn nữa, ta còn biết các người ở tại một phòng ở dãy chữ Huyền. Còn nữa, người yên tâm, ta quay về sẽ
nói với Lâm Lộng Nguyệt để nó không đi phá hoại hảo sự của người nữa.
Thế nào? Diệp công tử, ta đối với người cũng không tệ chứ?”
“Không tệ, bất quá, Thanh Diệp tỷ tỷ, nếu như nàng nguyện ý làm lão bà
của ta, thì đối với ta càng tốt hơn nữa!” Diệp Vô Ưu buột miệng nói. Tên tiểu tử này nghĩ gì nói nấy, chẳng hề dấu diếm lòng thèm khát của hắn
đối với Lâm Thanh Diệp.
Khuôn mặt trắng trẻo nõn nà của Lâm Thanh Diệp hồng lên, mặc dù nàng đã
phần nào cảm giác được ý đồ của Diệp Vô Ưu đối với nàng, nhưng chính tai mình nghe được lời nói của gã cũng thấy có cảm giác khác thường. Tiếng
tơ lòng chôn dấu đã bao năm dường như đã bị người khuấy động.
“Diệp công tử, xin người chớ nói đùa, thời gian không còn sớm, Thanh
Diệp cáo từ trước.” Lâm Thanh Diệp miễn cưỡng nở nụ cười, thấp giọng
chào, nói xong nàng liền vội vã bỏ đi như trốn chạy.
“Phải chạy nhanh như vậy sao? Chạy được một lần chứ không thể chạy được
lần thứ hai đâu.” Dõi theo bóng lưng mĩ diệu của Lâm Thanh Diệp, Diệp Vô Ưu lẩm bẩm tự nói theo. Giờ đây Lâm Thanh Diệp có việc nhờ đến hắn, dĩ
nhiên là một cơ hội lớn của hắn. Hắn tin rằng chỉ cần qua một đoạn thời
gian, Lâm Thanh Diệp rốt cuộc cũng không thể chạy khỏi ngũ chỉ sơn của
gã.
Bất quá Diệp Vô Ưu không hề tính đến việc sẽ lập tức trêu ghẹo Lâm Thanh Diệp. Bây giờ cũng chưa phải là thời cơ tốt nhất, điều quan trọng hơn
là lúc này trong khách sạn còn có một tiểu mĩ nhân trong sáng mĩ lệ đang đợi hắn!
oOo
Về đến gian phòng khách điếm, âm thầm đẩy cửa tiến vào, đóng cửa lại,
bước tới cạnh giường, giương mắt ngắm nhìn, Dạ Khanh Khanh vẫn đang say
giấc nồng, cái miệng nhỏ xinh quyến rũ hé mở thực là khả ái. Trên khuôn
mặt mịn màng vui tươi mĩ lệ đó còn thoáng hiện lên nụ cười rạng rỡ, tựa
hồ như trong giấc mộng gặp được chuyện gì đó rất vui vẻ.
nl.Diệp Vô Ưu cúi đầu đặt một nụ hôn lên đôi môi ngọt ngào đó của Dạ
Khanh Khanh, sau đó phiêu thân lên giường, ôm Dạ Khanh Khanh vào trong
lòng. Bất quá, ngoại trừ việc đó, hắn không hề tiến thêm một tấc nào.
Hắn có chút không đủ nhẫn tâm khiến tiểu tiên tử thơ ngây đó phải tỉnh
giấc.kien
“Đêm nay tha cho nàng cũng được, lần sau sẽ thịt nàng.” Diệp Vô Ưu tự
lẩm bẩm với mình, sau đó khẽ khàng nhắm mắt, hơi thở đều đều, từ từ tiến vào giấc mơ ngọt ngào.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Diệp Vô Ưu mới mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, sau đó
hắn cảm giác thấy có hai bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đang vuốt vuốt chỗ
này, nắn nắn chỗ kia. Vừa mở mắt nhìn thì ra là nha đầu Dạ Khanh Khanh.
“Khanh Khanh, muội làm gì thế?” trong lòng Diệp Vô Ưu dâng lên một ngọn
lửa dục vọng. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nha đầu này mang lại cho hắn
một cảm giác khác thường, khiến dục vọng trong lòng hắn nổi lên rất
nhanh.
“Tỷ tỷ, người tỉnh rồi!” thấy Diệp Vô Ưu mở mắt, Dạ Khanh Khanh hô lên
đầy vui vẻ, chỉ là đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng vẫn không ngừng hành
động, tiếp tục từ từ vuốt ve cơ thể hắn. Lúc này tay nàng đã đặt trên
ngực hắn, vừa nắn bóp vừa nhìn xuống chính bộ ngực đầy đặn của mình,
trên mặt biểu lộ dáng vẻ khó hiểu.
“Ta có thể không tỉnh được sao?” Diệp Vô Ưu có chút không vui. Bị nàng
vần vò như vậy, bất luận hắn có ngủ say như chết chỉ sợ cũng đành tỉnh
lại. “Khanh Khanh, muội còn chưa nói muội đang làm gì?”
“A, muội chẳng làm gì cả. Chỉ là muội phát hiện thấy trên người tỷ tỷ có chỗ dường như không giống như của muội nên có chút không minh bạch
thôi.”, Dạ Khanh Khanh chu miệng hỏi tiếp: “Tỷ tỷ, tỷ xem sao chỗ này
của tỷ lại bằng phẳng như vậy, chỗ đó của muội lại có hình dáng thế này
mà?”
Dạ Khanh Khanh vừa vuốt ve gò ngực của Diệp Vô Ưu vừa nhìn lại đôi gò
bồng đảo của mình. Sau đó, có vẻ nàng lo Diệp Vô Ưu không hiểu, bỗng
nhiên nắm lấy tay Diệp Vô Ưu rồi kéo tay hắn đặt lên đôi ngọc phong cao
vút của nàng, cất giọng mê hoặc hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ sờ thử một chút mà xem,
chỗ này của muội không giống với của tỷ?”
Gò bồng đảo của Dạ Khanh Khanh tuy không thật to nhưng đàn tính cực kỳ
kinh nhân, cảm giác vô cùng mĩ diệu. Vừa mới ôm lấy ngọc nhũ cao vút mà
mềm mại của nàng, trong lòng Diệp Vô Ưu không nhịn nổi thầm rên lên một
tiếng, dục hỏa trong lòng bùng lên dữ dội, chỉ muốn ngay lập tức vật Dạ
Khanh Khanh xuống giường giày vò một trận.
“Ai da!” Dạ Khanh Khanh đột nhiên khẽ yêu kiều hô lên một tiếng, cơ thể
run lên như bị rắn cắn rồi gạt mạnh tay Diệp Vô Ưu ra. “Tỷ tỷ, thật kì
quái, lúc tỷ chạm vào chỗ này của muội cảm giác thật khác lạ mà thích
thú.”
“Khanh Khanh à, ta cho muội hay, chỗ này không thể tùy tiện để người
khác sờ vào, hiểu không?” Diệp Vô Ưu ngầm hít vào một hơi, cố gắng áp
chế dục vọng trong lòng xuống, sau đó lại bắt đầu lừa bịp tiểu nha đầu
ngây thơ đó. “Hãy nhớ kĩ, ngoại trừ ta, không được để người khác sờ vào, hiểu chưa?”
“Muội biết rồi. Nhưng mà, tỷ tỷ, tỷ vẫn chưa cho muội biết vì sao chỗ đó của tỷ lại không giống như của muội!” Dạ Khanh Khanh gật đầu giống như
hiểu mà lại không hiểu, tiếp đó lại hiếu kì đặt ra câu hỏi đó.
“Cái này, như thế này, Khanh Khanh, chỗ đó của mỗi người đều không giống nhau. Có người to, có người bé, lại cũng có người giống như ta, ừm, đến bé cũng không có.” Diệp Vô Ưu nói chẳng cần nghĩ. Cũng bởi vì nha đầu
Dạ Khanh Khanh này cái gì cũng không hiểu biết nên hắn có nói nhăng nói
cuội cũng chẳng sao, miễn là có thể lừa nàng tin tưởng là được.
“Thật như vậy sao?” Dạ Khanh Khanh vẻ mặt ngây thơ, đôi tay nhỏ nhắn nhu nhuyễn đó lại bắt đầu lướt trên mình Diệp Vô Ưu: “Tỷ tỷ, muội xem xem
trên mình tỷ còn có chỗ nào không giống như của muội nhé!”.
nl.“Chỗ này không khác nhiều, hầu như là giống nhau, không có gì khác
biệt cả!” Dạ Khanh Khanh vừa tìm hiểu vừa lẩm bẩm. Diệp Vô Ưu nằm trên
giường, trong lòng chẳng biết nên khóc hay nên cười. Nha đầu này dường
như đã biến gã thành món đồ chơi, không ngờ lại đùa bỡn đầy hứng
thú.kien
“Tỷ tỷ, cái gậy cưng cứng này là gì vậy? Trên người muội không có!” Đột
nhiên Dạ Khanh Khanh la lên, ngay sau đó lại yêu kiều hô tiếp: “Lại còn
có thể biến to lên, hay thật, chính xác nó là cái gì vậy?”
“Được rồi, Khanh Khanh, ta còn phải ngủ, đừng nghịch nữa!” Diệp Vô Ưu
đột ngột ngồi dậy, đẩy Dạ Khanh Khanh ra. Dưới tình trạng này, hắn chẳng phải là không thể bạo phát, chỉ là hắn rốt cuộc có chút không nhẫn tâm
chiếm đoạt vào lúc nàng còn chưa có hiểu biết gì. Vì vậy hắn quyết định
trước tiên nhẫn nại chờ đợi một lần đã.
“Ôi, người ta không nghịch nữa mà!” Dạ Khanh Khanh thấy Diệp Vô Ưu có vẻ tức giận, dường như có chút bất an, khẽ lẩm bẩm một câu rồi nằm xuống,
luồn vào trong chăn.
“Không được rồi, bồi tiếp nha đầu mơ hồ này ngủ cùng một chỗ, khẳng định có thể xảy ra chuyện, có lẽ ta nên trở về hay hơn.” Diệp Vô Ưu thầm
nghĩ. Vừa mới bị Dạ Khanh Khanh kích thích một phen, trong lòng có một
cỗ dục hỏa không cách gì phát tiết ra.
Nghĩ như vậy, hắn liền quay sang nói với Dạ Khanh Khanh: “Khanh Khanh,
muội cứ ngủ tiếp đi, ta có có việc phải ra ngoài. Muội ở đây đợi ta,
chiều tối ta sẽ trở lại tìm muội được chứ?”
“Được mà, tỷ tỷ, tỷ nhất định phải trở lại nhé!” Dạ Khanh Khanh tỏ ra đáng yêu, gật đầu đáp.
oOo
“Sư phụ, sư đệ tối nay có khả năng cũng không quay trở về, chúng ta đi
ngủ trước đi.” Lãnh Sương Sương thấp giọng nói. Kì thật Lãnh Tâm Âm đến
đây cũng chưa lâu, dường như tìm Diệp Vô Ưu có chuyện gấp song lại không ngờ rằng Diệp Vô Ưu đã khuya như vậy mà vẫn chưa trở về. Cho đến giờ
cũng đã đợi hơn một thời thần rồi.
“Buổi tối hắn thường xuyên không về sao?” Lãnh Tâm Âm lông mày nhăn tít, có vẻ bất mãn hỏi.
“Không phải, trước đây hắn đều trở về, tối nay chẳng hiểu sao lại như vậy” Lãnh Sương Sương lắc đầu nhẹ nhàng đáp.
“Hắn ban đêm thường ngủ ở phòng ai? Trong phòng ngươi hay là trong phòng Hoa Vân La?” Lãnh Tâm Âm trầm mặc một lúc mới thấp giọng hỏi.
“Cũng không nhất định, hắn.. hắn… cũng thường qua đêm ở chỗ con.” Lãnh Sương Sương khẽ khàng trả lời.
“Nếu như hắn đối xử không tốt với ngươi, nhớ nói với ta, ta có thể tìm gã tính sổ.” Lãnh Tâm Âm khẽ thở dài.
“Sư đệ đối với con rất tốt.” Lãnh Sương Sương lắc đầu. “Bây giờ con cũng cảm thấy rất tốt, người không cần phải lo lắng.”
“Sư tỷ còn chưa ngủ sao?” Lãnh Tâm Âm vừa muốn mở miệng, ngoài cửa đã
vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ, tiếp đó thanh âm của Diệp Vô Ưu vang lên.
Lãnh Tâm Âm khẽ nhíu mày, bước ra mở cửa phòng, đang định nói gì đó thì đã cảm thấy vòng eo chặt cứng, đã bị người ôm chặt.
“Thả ta ra!” Lãnh Tâm Âm gắt. Chỉ là, lời vừa dứt liền cảm thấy toàn
thân đã bay lên. Sau đó thân thể hạ xuống giường, một nam nhân có mùi vị quen thuộc cũng đồng thời áp lên thân nàng.
“Sư đệ, ta ở đây cơ mà!” Lãnh Sương Sương không nhịn được cất tiếng. Nàng cho rằng Diệp Vô Ưu đã nhầm Lãnh Tâm Tâm với nàng.
Lãnh Sương Sương bước tới cạnh giường, định kéo Diệp Vô Ưu ra. Chỉ là
Diệp Vô Ưu bất ngờ đưa tay tìm tới, nắm lấy tay nàng dùng lực kéo mạnh.
Cả người nàng cũng vọt lên trên gường, sau đó nằm dài một chỗ cùng Lãnh
Tâm Âm.
“Tử sắc lang, ngươi muốn làm gì?” Lãnh Tâm Âm có chút tức giận hỏi. Nàng muốn giãy ra khỏi Diệp Vô Ưu nhưng lại phát hiện bản thân mình căn bản
không có cách gì động đậy, liền biết rằng Diệp Vô Ưu vừa mới hạ cấm chế
đối với nàng.
“Sư phụ tỷ tỷ, kể từ đó tới giờ ta đều luôn rất mong nhớ.” Diệp Vô Ưu
cười hi hi. Kể từ khi đoạt được tấm thân xử nữ của Lãnh Tâm Ân tới nay,
hắn chưa hề có thêm cơ hội hưởng thụ hoa thơm. Đêm nay có cơ hội tốt như vậy, hắn tự nhiên là không muốn bỏ qua.
Trên thực tế, ban đầu hắn xác thật cũng nhầm Lãnh Tâm Âm thành Lãnh
Sương Sương. Nhưng hắn rất nhanh cũng đã nhận ra. Chỉ là một khi giai
nhân đã ở trong lòng, hắn không thể lại nghĩ đến chuyện nửa đường bỏ dở. Do đó hắn liền quyết định đêm nay thưởng thức tư vị đồng sàng với sư đồ Lãnh Tâm Âm và Lãnh Sương Sương.