“Không thể chết đói được, tỷ thấy muội lúc này còn có thể chết đói được
sao?” Dạ Khanh Khanh nhìn Diệp Vô Ưu với cặp mắt thuần chất chân thật:
“Hàm Yên tỷ tỷ, muội ăn tới no căng rồi, bây giờ muội muốn đi chơi, tỷ
dẫn muội đi được không?”
Nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy hy vọng của Dạ Khanh Khanh, dĩ nhiên Diệp Vô
Ưu không thể nói là không được, vội vàng thanh toán, sau đó kéo Dạ Khanh Khanh rời khỏi tửu lâu.
“Tỷ tỷ, kia là cái gì?” Vừa mới xuống tửu lâu, Dạ Khanh Khanh đã kéo tay Diệp Vô Ưu, chỉ về hướng gần đó hỏi. Diệp Vô Ưu nhìn theo hướng ngón
tay nàng đang chỉ tới, phát hiện thấy một quầy hàng bán trống lắc.
“Khanh Khanh, muội chưa từng thấy trống lắc sao?” Diệp Vô Ưu có một dạng cảm giác không nói lên lời.
“Chưa thấy bao giờ! Tỷ tỷ, mua cho muội một cái được không?” Dạ Khanh Khanh lắc đầu, sau đó hỏi với ngữ khí đầy vẻ van nài.
Diệp Vô Ưu chẳng có cách nào, đành mua một cái trống lắc, đưa cho Dạ
Khanh Khanh, còn Dạ Khanh Khanh lúc lắc cái trống, vẻ mặt tỏ ra hết sức
vui mừng.
“Tỷ tỷ, cái này có ăn được không?” một lúc sau, Dạ Khanh Khanh chỉ vào
hai con tò he nhỏ hỏi Diệp Vô Ưu. Diệp Vô Ưu liền á khẩu chẳng biết trả
lời sao.
“Tỷ tỷ, cái này thơm quá, là cái gì vậy?” lại qua một lúc, Dạ Khanh
Khanh lại chỉ vào một dây kẹo hồ lô đường yêu kiều hỏi. Lần này, Diệp Vô Ưu quả thật như muốn tự sát. Trời ạ, nha đầu này chẳng nhẽ chỉ mới hai
tuổi hay sao? Nhưng, nhìn thân thể nàng đã trưởng thành tới mức hoàn mĩ
không chút tì vết, bộ ngực vút cao căng tròn, làm sao lại có thể là của
một tiểu nữ hài mới hai tuổi được sao! Nhưng, những đứa nhỏ hai tuổi còn biết những thứ này, nàng tại sao lại không hề biết?
Đến lúc đó, rốt cuộc Diệp Vô Ưu cũng phát hiện, Dạ Khanh Khanh ngoại trừ những chuyện rất cơ bản, như là biết được đâu là con gà, con vịt, con
cá hay quần áo, còn lại những thứ mới mẻ tân kì nàng đều không biết chút nào. Xem ra nàng ngày ngày vẫn chỉ là một đứa trẻ hiếu kì, chỉ cần nhìn thấy thứ gì không biết, nàng lại hỏi Diệp Vô Ưu. Nếu như nàng thấy
thích, nàng liền muốn Diệp Vô Ưu mua cho, cũng chẳng cần biết món đồ đó
trị giá bao nhiêu tiền, còn Diệp Vô Ưu vì thế cũng chẳng phải vì tiêu
mất nhiều tiền mà xót.
“Tỷ tỷ, đây là chỗ nào?” Sau một, hai thời thần, Diệp Vô Ưu đã sức mòn
lực kiệt còn Dạ Khanh Khanh vẫn tỏ ra vô cùng hứng thú. Lúc này, nàng
buông tay Diệp Vô Ưu ra, chỉ về một nơi đang rất náo nhiệt hỏi.
Nhuyễn ngọc ôn hương lầu.
Trông thấy bảng hiệu ám muội đó, bên trong là những nữ nhân quyến rũ tô
son trát phấn, liền biết rằng đó là một kĩ viện. Lần này Diệp Vô Ưu
không hề có ý định dấu diếm, dương dương nói ra sự thật: “Đó là kĩ viện”
nl.“Kĩ viện? Kĩ viện lại đẹp như vậy sao? Muội lại từng nghĩ là nó rất
nhơ bẩn chứ!” Dạ Khanh Khanh lẩm bẩm: “Hôm qua có người mời muội đi ăn,
bất quá muội nghe thấy gã và một người khác nói muốn mang bán vào kĩ
viện, muội cho rằng kĩ viện rất nhơ bẩn liền chạy mất!”
Diệp Vô Ưu loạng choạng, gần như muốn ngã quay ra trên mặt đất, ông trời của ta ơi, nha đầu sao mà lại như vậy chứ?.kien
“Đúng rồi, Hàm Yên tỷ tỷ, tiểu lão bà là gì vậy? Hôm kia cũng có người
mời muội đi ăn thật ngon, bất quá muốn muội làm tiểu lão bà của hắn.
Thấy bộ dạng hắn xấu xí, muội không chấp nhận.” Dạ Khanh Khanh nhìn Diệp Vô Ưu với ánh mắt đầy vẻ thắc mắc hỏi.
“Tiểu lão bà… Cái đó... Tóm lại là, muội không được tùy tiện đáp ứng làm tiểu lão bà với người khác.” Diệp Vô Ưu lúc này cũng chẳng cảm thấy lạ
nữa, nha đầu này quả thật chẳng biết thứ gì, chẳng lạ là có người nói
đầu óc nàng có vấn đề.
Đương nhiên, Diệp Vô Ưu biết rằng không phải là đầu óc nàng có vấn đề.
Trên thực tế, mặc dù nàng có rất nhiều chuyện không hiểu, nhưng gã chỉ
dạy nàng một lần, nàng đã ngay lập tức nhớ được, vì thế có thể thấy nàng không phải là người ngốc nghếch, trên thực tế có thể còn rất thông
minh. Trở thành tình huống thế này, chỉ có một nguyên nhân, đó là từ nhỏ tới lớn, chưa từng có ai dạy dỗ cho nàng chút nào.
“Dạ Chiến Thiên cũng thật là quá thể, không dạy dỗ con gái cho tốt,
khiến cho nha đầu này ngốc nghếch như vậy, may mà còn chưa bị người bán
vào kĩ viện.” Diệp Vô Ưu chửi thầm trong bụng, bộ dạng Dạ Khanh Khanh
thế này, khẳng định trách nhiệm là do cha nàng. Chẳng biết Dạ Chiến
Thiên hàng ngày làm việc gì, không ngờ có sự hiểu biết sâu sắc về mọi
thứ như vậy lại không hề dạy dỗ chỉ bảo cho Dạ Khanh Khanh.
“Muội biết rồi, Hàm Yên tỷ tỷ, muội sẽ không làm tiểu lão bà người khác.” Dạ Khanh Khanh gật đầu tỏ ra rất chắc chắn.
“A, làm tiểu lão bà của ta thì được” Diệp Vô Ưu thầm nhủ trong lòng
nhưng trên miệng lại nói: “Khanh Khanh, trước đây hàng ngày muội làm
những gì?”
“Trước đây à, hàng ngày muội dậy sớm rời khỏi giường, xúc miệng, rửa
mặt, ăn sáng sau đó đọc sách, đến giữa trưa thì lại ăn trưa, ăn xong lại đọc sách, rồi sau đó đi ngủ!” Dạ Khanh Khanh nghẹo đầu, vừa nhớ lại vừa nói.
“Vậy ai làm đồ ăn cho muội?” Diệp Vô Ưu hỏi, trong lòng có cảm giác
không thể nói được, đây mà là chuyện hàng ngày của con người sao?
“Cha muội làm đồ ăn cho muội, bất quá người chỉ cho muội ăn chứ không
nói chuyện với muội. Muội hàng ngày đều chỉ có một mình, quả thật là rất buồn chán!” Dạ Khanh Khanh nhệch miệng nói.
“Muội xem sách gì?” Diệp Vô Ưu không nén nổi tính hiếu kì trỗi dậy, theo lý mà nói, nếu như nàng đọc sách hàng ngày, cũng không thể đối với sự
việc bên ngoài lại không hiểu biết gì cả.
“Đều là những cuốn sách chán ngắt, cha nói đó là những bí kíp võ công a, pháp quyết tu tiên a, nhưng tất cả đều chán ngắt, muội chẳng thích
xem!” Dạ Khanh Khanh dẩu miệng: “Nhưng, vì chẳng có ai nói chuyện, cũng
chẳng có gì để làm nên đó đành phải xem thôi."
“Dạ Chiến Thiên quả thật là chẳng ra gì!” Diệp Vô Ưu chửi thầm trong
lòng, ngoài miệng hỏi tiếp: “Vậy muội đã bao giờ một mình ra ngoài
chưa?”
nl.“Tháng trước cha đi ra ngoài, nói là có việc phải làm, muội ở một
mình thấy buồn chán, liền cũng ra đi. Muội cứ thế từ từ đi đây đi đó,
rồi đi tới đây.” Dạ Khanh Khanh sắc mặt hiện lên dáng vẻ vui thích: “May mà muội ra ngoài, bên ngoài quả thực là hấp dẫn hơn nhà muội rất
nhiều!”.kien
“Nha đầu này có thể một mạch đi đến đây mà không xảy ra việc gì quả thật là kì tích.” Diệp Vô Ưu trong lòng thầm nghĩ, nhưng cũng không hỏi
thêm, tiếp tục đi dạo quanh Phiêu Hương thành với Dạ Khanh Khanh.
oOo
Lại sau một khoảng thời gian.
“Hàm Yên tỷ tỷ, muội mệt rồi, muốn đi ngủ.” Dạ Khanh Khanh ngáp dài, yêu kiều nói.
Diệp Vô Ưu cuối cùng cũng thở ra được một hơi nhẹ nhõm, lúc này trên
đường phố Phiêu Hương thành không còn nhiều người đi lại, nguyên nhân
thật đơn giản, bây giờ đã là gần nửa đêm. Ban đầu gã còn cho rằng nha
đầu Dạ Khanh Khanh này như không biết mệt là gì, giờ đây cuối cùng nàng
cũng hết hơi, dĩ nhiên là Diệp Vô Ưu rất cao hứng.
Bất quá, Diệp Vô Ưu tịnh không nghĩ tới việc đưa Dạ Khanh Khanh trở về
khách điếm mà gã đang ở. Nếu mà về đó, việc gã lừa Dạ Khanh Khanh liền
rất nhiều khả năng bị phát giác. Để có thể thành công lừa gạt tiểu tiên
nữ ngây thơ mơ hồ thế sự này, gã quyết định tìm một khách điếm khác để
“kim ốc tàng kiều” (nhà vàng dấu người ngọc).
Phiêu Hương thành to lớn như vậy, dĩ nhiên không chỉ có một khách điếm.
Khách điếm mà Diệp Vô Ưu đang ở nằm ở phía đông thành, còn hiện tại,
Diệp Vô Ưu tìm một gian khách điếm mới ở tại tây thành, đưa Dạ Khanh
Khanh vào ở.
“Hàm Yên tỷ tỷ, muội ngủ trước đây!” Nha đầu mơ hồ Dạ Khanh Khanh này
dường như đối với Diệp Vô Ưu chẳng có chút đề phòng nào, nhìn thấy chiếc giường liền leo thẳng lên, xem bộ dạng của nàng có vẻ như thật đã rất
mệt mỏi.
Cũng bởi vì Diệp Vô Ưu ngủ tới tận chiều mới dậy khỏi giường, đến lúc
này vẫn chưa thấy buồn ngủ. Bất quá, khi mà Dạ Khanh Khanh đã đi ngủ, gã cũng chẳng hề khách khí, chuẩn bị lên giường ngủ cùng nàng. Bất quá,
lúc này từ ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Diệp Vô Ưu cũng chẳng nghĩ nhiều, gã cho đó là điếm tiểu nhị, liền đi ra mở cửa. Bất quá, cửa phòng vừa mở ra, gã chợt ngây người. Trước cửa là
một mĩ nữ, mĩ nữ này có thể coi là bạn cũ của gã. Chỉ là, gã chẳng bao
giờ ngờ rằng vào lúc này nàng lại có thể xuất hiện ở trước cửa.
Mĩ nữ này hiển nhiên là Lâm Lộng Nguyệt, xếp hạng thứ hai trong Vân Mộng thập tiên tử, Vọng Nguyệt tiên tử.
“Ngươi thế nào lại ở đây?” Diệp Vô Ưu có chút không cao hứng, gã từ
trước đến nay đối với Lâm Lộng Nguyệt chẳng hề có chút hảo cảm, ngược
lại đối với sư phụ mĩ lệ thành thục Lâm Thanh Diệp của nàng lại rất có
hứng thú. Nguyên nhân cũng thật đơn giản, dung mạo Lâm Thanh Diệp so với Lâm Lộng Nguyệt cũng chẳng hề thua kém, thân hình so với Lâm Lộng
Nguyệt dường như còn nẩy nở hơn, tính cách so với Lâm Lộng Nguyệt càng
là không biết hay hơn bao nhiêu. Chỉ có một điểm không được hay cho lắm
là tuổi cũng hơi lớn, bất quá, ở đại lục tu tiên có khả năng duy trì
tuổi thanh xuân dài lâu này, tuổi tác tịnh không phải là vấn đề to tát
gì, giống như Hoa Vân La vậy, chẳng phải là lớn hơn gã rất nhiều đó sao?
“Nếu như ngươi không muốn để Dạ Khanh Khanh biết được ngươi đang lừa gạt nàng, hãy ngoan ngoãn theo ta ra ngoài.” Lâm Lộng Nguyệt hừ lạnh một
tiếng.
Diệp Vô Ưu trong lòng hơi chấn động, gã vội vã quay đầu nhìn về phía Dạ
Khanh Khanh một cái, phát hiện thấy nàng không ngờ đã ngủ say, nhìn vẻ
mặt vui vẻ tươi cười trong giấc ngủ của nàng quả thật là hương diễm.
“Đi thì đi, xem ngươi bày trò gì!” Diệp Vô Ưu hừ một tiếng, nói xong liền ra khỏi cửa, sau đó nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Lâm Lộng Nguyệt hừ lạnh, quay mình đi thẳng tới trước, Diệp Vô Ưu nối
gót theo sau. Chẳng bao lâu, hai người rời khỏi khách sạn, sau đó đi qua mấy ngã rẽ trong Phiêu Hương thành, sau đó tiến vào một ngõ nhỏ vắng
vẻ.
“Uy, có chuyện gì vậy, có thể nói không?” Diệp Vô Ưu có chút không kiên nhẫn hỏi.
“Dáng vẻ giống như nữ nhân, không ngờ lại cũng đáng thương như nữ nhân
vậy.” Lâm Lộng Nguyệt nói với ngữ khí đầy vẻ trào phúng: “Thế nào, cảm
giác đóng giả nữ nhân không hay lắm à?”
“Xú nha đầu, liên quan gì tới ngươi? Muốn đánh rắm thối gì thì mau lên,
bổn thiếu gia rất bận, không rảnh rỗi xả hơi với ngươi!” Diệp Vô Ưu
không khách khí nói, trong lòng bực tức, chỉ muốn đem nha đầu này lột
sạch ngay giữa đại nhai.
“Ngươi!” Lâm Lộng Nguyệt mặt phấn ửng hồng, không biết nhớ tới cái gì,
cố gắng nhẫn nhịn không phát tác: “Ta muốn giao dịch với ngươi một
chuyện!”
“Giao dịch gì?” Diệp Vô Ưu có chút mê hoặc, gã và nha đầu này lại còn có khả năng giao dịch sao?
“Rất đơn giản, ta giúp ngươi giữ bí mật, không tiết lộ cho Dạ Khanh
Khanh biết sự thật ngươi nguyên là nam nhân, còn ngươi, phải giúp ta làm một việc.” Lâm Lộng Nguyệt hừ lạnh nói.
“Ngươi là muốn uy hiếp ta?” Diệp Vô Ưu có chút bất mãn hỏi.
“Tùy ngươi nghĩ thế nào cũng được, ta thấy việc này với ngươi cũng chẳng phải là khó khăn gì, chẳng gây tổn thất gì cho ngươi.” Lâm Lộng Nguyệt
nói tiếp.