Vô Lại Quần Phương Phổ Truyện Full

Quyển 7 - Chương 16: Tế nhân chi phúc

Nói chuyện xong, Thiên Thiên lại chạy đến bên cạnh Diệp Vô Ưu, dùng ánh
mắt rất hiếu kì nhìn Diệp Vô Ưu, nhìn tới nỗi khiến toàn thân Diệp Vô Ưu thấy mất tự nhiên.

“Thiên Thiên, sao ngươi lại nhìn ta như vậy?” Một lúc sau, Diệp Vô Ưu nhịn không được phải cất tiếng hỏi.

“Ca ca, Vân La tỷ tỷ nói huynh có bệnh, không biết đúng không?” Giang Thiên Thiên yêu kiều hỏi.

“Ta… ta… có bệnh?” Diệp Vô Ưu có cảm giác như tắc thở: “Thiên Thiên,
đừng nghe Vân La tỷ tỷ của muội nói nhăng, ta không mắc bệnh!”

“Thật không? Nhưng Vân La tỷ tỷ không nói dối muội đâu!” Tiểu nha đầu
chu miệng, vẻ mặt tỏ ra không cần phí công giải thích, sau đó lại thắc
mắc hỏi: “Vân La tỷ tỷ nói đêm nay muốn giúp huynh trị bệnh, vì thế
không thể ngủ cùng với muội, phải đi cùng ca ca, nếu như ca ca không có
bệnh, vậy Vân La tỷ tỷ sẽ không cần phải theo huynh rồi!”

Vừa nói, Giang Thiên Thiên vừa nở nụ cười sung sướng, sau đó chạy lại
bên Hoa Vân La, vừa chạy vừa la: “Vân La tỷ tỷ, ca ca nói huynh ấy không bị bệnh…”

nl.“Ối, đợi chút, đợi chút, Thiên Thiên, ta… ta… có bị bệnh!” Diệp Vô Ưu vội vã hét lớn. Thật chẳng còn cách nào khác, vì muốn được Hoa Vân La
bồi tiếp gã đêm nay, gã chỉ còn cách thừa nhận là mình có bệnh. Nói lại, đã lâu như vậy rồi Hoa Vân La không bồi tiếp gã, chẳng chóng thì chầy
gã cũng mắc bệnh thôi.kien

“Ca ca huynh lừa người, huynh vừa mới nói không có bệnh, làm sao lại bị
bệnh ngay được?” Vừa nghe thấy Diệp Vô Ưu nói vậy, Giang Thiên Thiên
đang như nở hoa trong lòng đã lập tức giống như gặp phải sự ủy khuất
lớn, nàng xoay mình rơm rớm nước mắt nhìn Diệp Vô Ưu, nhệch miệng nói.

“Cái này, Thiên Thiên, ca ca không hề lừa dối ngươi. Chỉ là ta đột nhiên nhớ ra, ta có chút không khỏe, muốn Vân La tỷ tỷ của ngươi giúp ta chữa trị một chút.” Diệp Vô Ưu ngượng nghịu nói, trong lòng không khỏi thầm
tức giận không thôi. Gã tức tối nhìn ngọc thể với những đường cong lồi
lõm, quyết định đêm nay nhất định phải giày vò hành hạ nàng thật cẩn
thận thì mới tiêu được một bụng oán khí.

Thiên Thiên nghe gã nói vậy cuối cùng cũng chấp nhận. Tóm lại nàng vẫn
là một tiểu nữ hài, không có chút tâm cơ nào, vui vẻ hay lo buồn đều lộ
hết ra mặt, việc đến mau thì đi cũng mau, rất nhanh nàng đã vui vui vẻ
vẻ chạy đi tìm Hàm Yên. Cuối cùng nỗ lực của Diệp Vô Ưu cũng không uổng

phí, rốt cuộc tối nay cũng có thể hưởng thụ nàng kiều nữ Hoa Vân La
tuyệt thế này.

Cũng chẳng quản bên cạnh vẫn còn có người, Diệp Vô Ưu lao thẳng tới ôm
lấy vòng eo Hoa Vân La, sau đó kéo đi thật nhanh. Tới phòng của Hoa Vân La, đang muốn khép cửa lại, gã mới phát hiện có người cũng đi cùng, mà
chẳng phải ai khác, chính là Tống Loan.

“Loan tỷ, giúp ta đóng cửa lại nhé.” Diệp Vô Ưu cũng chẳng buồn quan tâm tới việc có thêm một nữ nhân, vừa nói vừa ôm Hoa Vân La tiến lại bên
giường.

“Tiểu phôi đản, ngươi muốn làm gì chứ?” ngữ khí Hoa Vân La vô cùng kiều
mị, tựa hồ nàng muốn cố tình làm dáng vẻ sợ hãi, nhưng một điểm cũng
không giống, ngược lại mang lại cho Diệp Vô Ưu một dạng cảm giác dụ hoặc khác thường.

“Ta phải trừng phạt nàng thật tốt mới được!” Diệp Vô Ưu tinh quái nói:
“Nàng tự nhiên lại nói ta có bệnh, ta có bệnh chỗ nào? Còn nữa, nàng mỗi ngày đều ở bên tiểu nha đầu Thiên Thiên đó mà không chịu bồi tiếp ta!”

“Không được dọa người ta, người ta sợ lắm đấy!” Hoa Vân La cười hi hi,
dáng vẻ nàng lúc này, nhìn thế nào cũng không giống là dáng vẻ sợ hãi.

Diệp Vô Ưu chưa hết tức giận, đột nhiên dụng lực tung Hoa Vân La xuống giường, sau đó cũng lao mình lên theo.

Chỉ là, cú lao mình này của gã lại lao vào khoảng trống. Gã rơi mình lên đống chăn, quay đầu nhìn lại mới nhận ra Hoa Vân La đang nằm cuộn khúc
trên giường, tay ôm lấy mặt, đang nhìn gã cười hi hi.

“Tiểu phôi đản, không được thô lỗ như vậy, người ta yếu đuối thế này,
ngươi lại thô lỗ như vậy thật là không nên.” Hoa Vân La nhìn Diệp Vô Ưu
với vẻ mặt tỏ ra u oán nói.

Diệp Vô Ưu đau khổ không thôi, lại còn yếu đuối? Nếu là yếu đuối, trên
thế giới này làm gì có nữ hãi tử nào mà không yếu đuối chứ. Chỉ là, gã
cũng chẳng buồn nói gì, chỉ khoa tay nhằm hướng Hoa Vân La chộp tới, Hoa Vân La cũng chẳng tránh né, bị gã chụp được, sau đó, gã kéo mạnh tay
một cái, cơ thể mềm mại của Hoa Vân La đã nằm gọn trong lòng gã.

“Xem nàng còn chạy được nữa không?” Diệp Vô Ưu xoay người đè Hoa Vân La
xuống dưới, lầm bầm nói, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi nàng.

Hoa Vân La cuồng nhiệt nghênh đón nụ hôn đầy khát khao của Diệp Vô Ưu,
đôi cánh tay ngọc mềm mại vươn lên, sau đó nàng đội nhiên phản khách vi
chủ, đột nhiên lật người đè Diệp Vô Ưu xuống dưới thân mình.

“Tiểu phôi đản, thấy ngươi cũng thật đáng thương, tỷ tỷ ta sẽ phục thị ngươi nha!” ngữ khí Hoa Vân La kiều mị dị thường.

Hoa Vân La ngồi trên mình Diệp Vô Ưu, tiểu thủ mềm mại bắt đầu từ từ
vuốt ve khắp người Diệp Vô Ưu, cùng với sự di chuyển của đôi tay nàng, y phục trên người Diệp Vô Ưu ít dần ít dần, cho tới khi không còn một
mảnh.

nl.Diệp Vô Ưu rùng mình, phát ra một tiếng rên ngắn đầy thỏa mãn, ngọc
chỉ đầy đặn mềm mại của Hoa Vân La đang nhẹ nhàng vuốt ve cây thương của gã.kien

“Ừm..” lúc này Hoa Vân La cũng rên lên một tiếng, tuy nhiên lại không
phải bởi vì Diệp Vô Ưu, mà là phía sau mình nàng đã có một người, không
phải ai khác, chính là Tống Loan.

Không biết từ lúc nào, Tống Loan đã leo lên giường, nhưng mục tiêu của
nàng, không ngờ lại không phải là Diệp Vô Ưu, mà là Hoa Vân La nữ nhân
mĩ lệ này. Nàng nhẹ nhàng từ phía sau ôm lấy Hoa Vân La, song thủ đặt
trên song phong của Hoa Vân La, vân vê nhẹ nhàng.

Y sam trên mình Hoa Vân La ít dần ít dần, đôi ngọc nhũ dựng đứng đã
nhanh chóng hiện ra trước mắt Diệp Vô Ưu, khiến dục hỏa trong lòng gã
dâng lên rất nhanh.

“Tiểu phôi đản, không cho nhìn!” Hoa Vân La yêu kiều hừ nhẹ, bất ngờ lật thân mình Diệp Vô Ưu lại, khiến gã nằm úp mặt trên giường, còn nàng
cũng uốn người bò lên người gã, ngọc phong cao vút rắn chắc áp lên tấm
lưng trần của Diệp Vô Ưu.

Hoa Vân La nhẹ nhàng uốn éo thân hình mềm mại, đầu v* trong lúc ve vuốt
trên người Diệp Vô Ưu, cũng mang đến cho nàng từng đợt từng đợt cảm giác thật khác thường. Cùng lúc đó, nàng cảm thấy thân dưới mát lạnh, thì ra Tống Loan đã lột hết đồ lót của nàng.

Những tiếng rên rỉ khe khẽ phát ra từ miệng Hoa Vân La khiến Diệp Vô Ưu, vốn đã bị nàng khuấy động dục hỏa bành trướng lên từ trước, càng như
trúng phải thuốc kích tình. Rốt cuộc gã không thỏa mãn với việc được Hoa Vân La chủ động phục thị, bất ngờ xoay người muốn lật Hoa Vân La xuống.

Lúc này Hoa Vân La cũng đã muốn xoay người nằm xuống, phong đồn rậm rạp
của nàng đã đối mặt nghênh đón hung khí mạnh mẽ của Diệp Vô Ưu, nhưng
nàng lại nằm úp trên người Tống Loan, bắt đầu kích thích trêu chọc mĩ nữ vừa mới chiếm tiện nghi của nàng.

“Không…” Hoa Vân La thốt ra một tiếng rên rỉ kéo dài, dị vật xâm nhập
vào thân dưới mang lại cho nàng một cảm giác thân thuộc, nàng một mặt
vừa hưởng thụ những đợt trùng kích cuồng dã của Diệp Vô Ưu, một mặt cũng vần vò thân dưới Tống Loan. Chẳng mấy lúc, trong miệng Tống Loan cũng
phát ra những thanh âm rên rỉ tiêu hồn người, khiến cho dục vọng của
Diệp Vô Ưu càng bị kích thích mạnh mẽ…

Không biết đã trải qua bao lâu, Hoa Vân La vô lực nằm úp sấp trên người
Tống Loan, còn Diệp Vô Ưu ngay lúc đó đã buông rời thân thể nàng, tiến
nhập vào trong người Tống Loan.

Đêm đó, ba người phong cuồng triền miên đến tận bình minh sau đó mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Việc song tu thế này đã làm cho Diệp Vô Ưu như
lên tận chín tầng mây.

oOo

Tới khi Diệp Vô Ưu tỉnh lại thì đã quá trưa. Trận cuồng chiến đêm qua
gần như đã lấy đi toàn bộ sức lực của gã tiểu tử này, rốt cuộc làm cho
gã nhận ra, mị lực của nữ nhân thực ra không phải lúc nào cũng hay. Rõ
ràng là gã đã chẳng còn chút hơi sức nào, nhưng khi nhìn thấy ngọc thể
dụ nhân của Hoa Vân La, gã lại nhịn không nổi vác thương xung trận, mãi
tới lúc này, gã mới nhận ra cả người đã hoàn toàn kiệt lực.

“Hồng nhan họa thủy a!” Diệp Vô Ưu vặn vẹo thân mình, tự lẩm bẩm với mình.

“Ngươi nói cái gì?” thanh âm yêu kiều tỏ ra bất mãn của hai người bên
cạnh gã vang lên, sau đó, hai tai gã đồng thời bị hai ngọc thủ tóm chặt.

“Không, không nói gì cả à!” Diệp Vô Ưu dài mặt đau khổ. Gã vừa mới nghĩ
rằng lưỡng nữ vẫn còn ngủ trên giường, đến lúc này mở mắt ra nhìn mới
biết, hóa ra Hoa Vân La và Tống Loan mỗi người một bên đang nằm cuộn
mình bên cạnh gã. Bất quá, lại không giống như gã lúc này vẫn còn xích
lõa LT, hai mĩ nữ này đều đã mặc y phục chỉnh chỉnh tề tề.

“Ngươi nói ai là họa thủy?” Hoa Vân La hung dữ nhìn gã, vẻ mặt bất mãn.
Lúc này tay nàng không còn nhéo tai gã nữa nhưng đã nhanh chóng chuyển

xuống bộ vị quan trọng nhất với nam nhân của gã: “Tiểu phôi đản, tin hay không là ta sẽ thiến ngươi?”

“A, ngàn vạn lần không muốn!” Diệp Vô Ưu hoảng sợ nhảy dựng lên, lập tức tỏ ra khổ sở nói: “Vân La, nàng khi nào lại trở nên hung ác như thế
chứ?”

“Hừ, người ta là luôn luôn ôn nhu mà!” Hoa Vân La trừng mắt nhìn gã:
“Không được nói người ta hung ác, bằng không ta thiến ngươi!”

“Vậy mà còn không hung ác?” Diệp Vô Ưu có chút khóc cười không nổi. Chỉ
là, gã quả thực cũng không dám nói ra, mặc dù gã không tin Hoa Vân La
thực sự thiến gã, nhưng, vạn nhất nàng không cẩn thận, sử dụng nhiều khí lực một chút, nàng có thể biến chơi thành thật. Gã thật không muốn trở
thành thái giám.

“Vân La tỷ tỷ! Vân La tỷ tỷ!” Cánh cửa gỗ bị người vỗ đập thình thịch,
nhưng thanh âm véo von của Giang Thiên Thiên đã từ ngoài truyền vào.

“Thiên Thiên, có gì vậy?” Hoa Vân La buông bảo bối bản mệnh của Diệp Vô Ưu ra, cao giọng hỏi.

Diệp Vô Ưu khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm. Rốt cuộc gã phát hiện, Thiên
Thiên tiểu nha đầu này, cũng có lúc thật là có ích. Còn lúc này, gã cũng không dám trì hoãn, mặc y phục chỉnh tề thật nhanh. Với bộ dạng hiện
giờ, mục tiêu thật quá rõ ràng, rất dễ bị Hoa Vân La nắm lấy.

“Vân La tỷ tỷ, bệnh của ca ca đã đỡ chưa?” Thiên Thiên véo von hỏi: “Muội vào có được không?”

“A, bệnh của ta đã đỡ một chút, bất quá vẫn chưa khỏi hoàn toàn, vì thế
vẫn còn cần Vân La tỷ tỷ của ngươi giúp ta trị liệu mấy đêm nữa.” Không
đợi Hoa Vân La trả lời, Diệp Vô Ưu đã rất nhanh mở miệng đáp.

“Ca ca, bệnh của huynh nghiêm trọng vậy sao?” Thiên Thiên tựa hồ có chút không cao hứng: “Muội muốn chơi cùng với Vân La tỷ tỷ một lúc, có được
không”

“Không sao, ban ngày ngươi có thể chơi cùng với nàng, buổi tối nàng sẽ
tiến hành trị bệnh cho ta!” Diệp Vô Ưu tỏ ra rất tốt bụng nói.

“Nhưng mà bây giờ cũng đã gần đến tối rồi!” Thiên Thiên dụng lực đẩy
mạnh cửa nhưng vẫn không mở được. Còn Hoa Vân La thấy Diệp Vô Ưu đã mặc
xong y phục, liền nhẹ nhàng tiến ra mở rộng cửa đưa Thiên Thiên vào
phòng.

“Hi hi, Thiên Thiên à, kì thật là, lúc tỷ tỷ trị bệnh cho ca ca, muội
cũng có thể ở bên cạnh.” Hoa Vân La vẻ mặt tỏ ra không chút hảo ý, dụ
hoặc nhìn tiểu nữ hài khả ái này.