Ngày hôm sau, một cỗ xe ngựa hoa lệ từ trong Vô Ưu sơn trang đi ra, ngồi ở vị trí xa phu là một đại mĩ nữ, hiển nhiên người đó chính là Lãnh Tâm Âm. Bên trong xe có ba người, một nam hai nữ là Diệp Vô Ưu và Lãnh
Sương Sương cùng Tống Loan. Sau khi xe ngựa rời khỏi sơn trang không bao lâu bỗng có nhị nữ một nam đi ra khỏi sơn trang, chính là Hàm Yên, Mộ
Dung tiểu tiểu và Lam Tiểu Phong.
Vốn Diệp Vô Ưu không muốn mang theo Hàm Yên các nàng, nhưng Lãnh Tâm Âm
lại nói mang các nàng theo cùng sẽ tốt hơn, vì sự tình ở Phiêu Tuyết đế
quốc Hàm Yên có lẽ có hiểu biết nhiều hơn mọi người. Kì dư chư nữ đều ở
lại Vô Ưu sơn trang, không biết tại sao Triệu Thiên Tâm ngày ngày nhàn
rỗi, cũng không có trở về y cốc mà cũng ở lại, đương nhiên phần lớn thời gian đều là cùng Tạ Phính Đình ở cùng nhau, nàng rất ít đi lại trong
sơn trang nguyên nhân chủ yếu là không muốn nhìn thấy Lãnh Tâm Âm.
Triệu Thiên Tâm cơ bản cũng hiểu được rằng muốn Diệp Vô Ưu thay nàng báo thù chỉ sợ khả năng là không lớn, bất quá nàng cũng sẽ không vì thế mà
bỏ qua, một ngày nào đó nàng sẽ để cho Lãnh Tâm Âm thưởng thức chút lợi
hại.
Diệp Vô Ưu giờ phút này tâm trạng cực kì thoải mái, hắn nằm ở xe ngựa,
đầu gối lên đùi ngọc mềm mại, đầy tính đàn hồi của Lãnh Sương Sương, một tay nhẹ nhàng lướt trên những bộ phận nhạy cảm trên người nàng, một tay kia thoáng chốc lại đặt nhẹ lên đùi của Tống Loan, mặc dù không có loạn động gì, nhưng da thịt dẻo dai, co dãn động nhân của nàng khiến trong
đầu hắn hiện lên vô số cảm giác xấu xa.
Tống Loan mắt phượng nhìn chăm chú vào pháp bảo trên tay của Diệp Vô Ưu, lúc này là thời gian mà nàng cần phải tận dụng mọi giây phút đê nghiên
cứu, nên cũng đành nhượng Diệp Vô Ưu chiếm chút tiện nghi mà không phản
ứng.
“Sư tỷ, Phiêu Tuyết thành rất đẹp đúng không vậy?” Diệp Vô Ưu cánh tay
phải xiết nhẹ vòng tiểu yêu nhỏ nhắn của Lãnh Sương Sương hỏi.
“Ta cũng không biết, khi còn rất nhỏ ta đã rời khỏi nơi này rồi.” Lãnh
Sương Sương nhẹ nhàng lắc đầu, hơi ngừng lại một chút rồi nói tiếp “Bất
quá ta nghĩ cũng không sai đâu, dù sao nó cũng là thủ phủ của Phiêu
Tuyết đế quốc.”
“Ta còn chưa từng đi qua, nếu nơi đây đúng như lời đồn, chúng ta cần phải đi xem nhiều nơi.” Diệp Vô Ưu lầu bầu trong miệng.
“Lần này có lẽ chúng ta không có nhiều cơ hội để thưởng ngoạn.” Lãnh
Sương Sương nhẹ nhàng lắc đầu “Chúng ta trước tiên cần đến hoàng cung,
chỉ sợ trong nhất thời sự tình sẽ không được suôn sẻ.”
“Sư tỷ, tỷ đừng lo lắng, sự tình sẽ không nghiêm trọng đến thế đâu.”
Diệp Vô Ưu nhẹ nhàng an ủi nàng. Nói đi nói lại, Lãnh Sương Sương cũng
coi như là công chúa của Phiêu Tuyết đế quốc. Nếu như năm đó cha nàng
không phải mất quá sớm thì có lẽ bây giờ nàng đã danh chánh ngôn thuận
là công chúa rồi.
Lãnh Sương Sương khẽ nói: “Ta không có lo lắng. Kì thật đối với việc này ta quả thật không có hứng thú gì cả!”
“Đệ cũng không có hứng thú!” Lúc này trong lòng Diệp Vô Ưu chỉ có một
hứng thú đó chính là Lãnh Tâm Âm. Nếu không phải đại mĩ nữ này nói là sẽ thực hiện những lời hứa trước đây với hắn, thì hắn nhất định sẽ không
đi đến nơi này. Diệp Vô Ưu và Lãnh Sương Sương trên xe tình chàng ý
thiếp, xuân ý nồng nồng, mà bên cạnh Tống Loan vẫn chăm chú nghiên cứu
pháp bảo trên tay Diệp Vô Ưu, đối với định lực của nàng, Diệp Vô Ưu
không khỏi có chút bội phục; Vốn hắn cũng muốn trêu chọc nàng một lúc
nhưng nhìn thấy thần tình nàng lúc này, hắn liền bỏ ý định đó đi.
Sau vài ngày đi đường, Lam Tiểu Phong, Hàm Yên, Mộ Dung tiểu tiểu vẫn
lặng lẽ theo sau xe ngựa, không hiểu Lãnh Tâm Âm có chủ ý gì mà mấy ngày đường không hề tìm quán trọ nghỉ chân. Có thể nói là màn trời chiếu
đất, cũng may Diệp Vô Ưu bản lĩnh thích ứng với hoàn cảnh rất cao, tiểu
tử này cứ an nhàn trong xe ngựa mà hưởng thụ những cảm giác mỹ lệ ôn
nhu, nhưng nếu chân thật mà nói thì trong lòng hắn cũng có chút không
vui, mấy ngày liền hắn không có chút cơ hội cùng Lãnh Sương Sương song
tu.
Dọc đường đi, gió êm sóng lặng không có xảy ra sự cố gì, bảy ngày sau,
đoàn người đã đi đến Phiêu Hương thành. Nhưng mọi người không lập tức đi đến hoàng cung mà ghé vào Phiêu Hương khách điểm ở trong thành.
“Các ngươi trước hết hãy nghỉ ngơi ở chỗ này, không có việc gì cần thiết thì không nên đi ra ngoài, ta cần phải đi tìm hiểu chút tình hình xung
quanh.” Lãnh Tâm Âm hướng phía Lãnh Sương Sương và Diệp Vô Ưu nói một
chút rồi vội vàng chuyển thân rời đi. Chỉ là bóng nàng vừa khuất ra khỏi cửa khách điếm thì lời nói cũng dường như theo sau mà mất đi hết tác
dụng.
Thấy Lãnh Tâm Âm đã rời khỏi, Diệp Vô Ưu vội vàng nắm lấy ngọc thủ của
Lãnh Sương Sương kéo nàng ra khỏi khách điếm vừa đi vừa nói: “Đúng là
nói giỡn mà, lần đầu tiên đến Phiêu Hương thành, không đi thăm thú khắp
nơi mà lại chui vào trong phòng sao? Thế thì đi để làm gì?”
Tống Loan lúc này cùng Diệp Vô Ưu có thể nói là như hình với bóng, Diệp
Vô Ưu đi đâu nàng cũng sẽ nhất quyết đi theo, bởi vậy khi hắn kéo Lãnh
Sương Sương xuống phố, nàng tự nhiên cũng cùng đi, hơn nữa nàng còn
nhiệt tình kéo lấy cánh tay của Diệp Vô Ưu, mục đích hiển nhiên là để
nghiên cứu pháp bảo của hắn. Hàm Yên cùng Mộ Dung tiểu tiểu, hai yêu
quái nghịch ngợm này càng không thể có trong đầu cái đạo lý “Ở lại khách điếm, đóng chặt cửa phòng.” Còn Lam Tiểu Phong lại là một hài tử khổ
mệnh, chủ nhân Mộ Dung tiểu tiểu đi đâu dĩ nhiên là với thân phận người
hầu, hắn phải tháp tùng theo sau. Cứ như vậy một hàng sáu người, thong
thả nối theo nhau ung dung dạo bước khắp Phiêu Hương thành.
Hình dáng bọn người Diệp Vô Ưu hiển nhiên thu hút ánh mắt của rất nhiều
nguời, bất quá Diệp Vô Ưu với việc đó đã trở thành thói quen, một chút
cũng không thèm để ý người khác nhìn mình như thế nào, tùy ý thưởng thức phong cảnh xung quanh hai bên đường. Phiêu Hương thành phồn hoa đô thị
không thua kém gì Bách Hoa thành, chỉ thiếu duy nhất một vẻ đẹp đó chính là mỹ nữ quá ít.
“Đứng lại!” Đột nhiên Mộ Dung tiểu tiểu hướng về phía một thân hình gầy
còm nhỏ bé lên giọng quát khẽ rồi chuyển thân đuổi theo.
“Tiểu tiểu, làm sao vậy?” Hàm Yên đuổi tới bên cạnh hỏi.
“Tỷ tỷ, hắn trộm đồ của ta!” Mộ Dung tiểu tiểu vừa đuổi theo vừa trả lời câu hỏi, thoáng phút chốc hai người đã đuổi theo một đoạn khá xa.
“Đúng là múa rìu qua mắt thợ mà, trước mặt ta – Vân Mộng đệ nhất thần
thâu mà có người dám ra tay trộm cắp sao?” Diệp Vô Ưu ngữ khí có chút
bất mãn “Sư tỷ, chúng ta cũng theo sau xem thế nào! Tóm tên trộm vặt này lại nhé?”
“Được rồi!” Lãnh Sương Sương ôn nhu cuời nhẹ, tựa hồ bất luận Diệp Vô Ưu muốn làm cái gì, bọn họ cũng sẽ không hề phản đối.
Xem ra tên trộm vặt kia cũng có vài phần công phu, thân pháp nhanh chóng dị thường, so ra cũng không thua kém “vô ảnh thân pháp” của Diệp Vô Ưu
chút nào. Diệp Vô Ưu bắt đầu đuổi theo trong khi tên trộm vặt này đã
chạy khá xa, bởi vậy trong khoảng thời gian ngắn khó mà đuổi kịp hắn.
Tên tiểu thâu này lại biết khá rõ đường đi lối lại trong Phiêu Hương
thành, thân hình không ngừng luồn lách qua những hẻm tắt ngõ nhỏ, cứ như vậy sau nửa khắc thời gian mọi người vẫn không thể đuổi kịp.
“Tỷ tỷ, tiểu thâu đã tiến vào trong kia rồi!” Mộ Dung tiểu tiểu, chỉ vào một tòa trang viện hoang phế bên đường nói, rồi phi thân lên tường viện nhảy vào bên trong, bọn người Diệp Vô Ưu cũng nhanh chóng theo sau, phi thân vào trong. Vừa hạ xuống, mọi người đã thấy mình đang đứng ở một
khoảng sân lớn hoang tàn, xung quanh cỏ dại mọc đầy hiển nhiên đã lâu
không có người chăm sóc.
“A... hắn biến đâu mất rồi?” Mộ Dung tiểu tiểu ngơ ngác hỏi.
“Cẩn thận!” Lãnh Sương Sương đột nhiên quát khẽ, kiều thanh chưa dứt,
trường kiếm đã xuất vỏ, thân hình uyển chuyển mềm mại, nhanh như thiểm
điện, hoa xuất một đạo kiếm khí hình vòng cung tuyệt đẹp, tạo thành xung quanh bốn phía mọi người vô số tầng tầng lớp lớp võng kiếm. Đầy trời nỏ tiễn, phi đao hướng phía chúng nhân phóng tới va vào lưới kiếm tạo lên những âm thanh “đinh đinh… đang đang” không ngớt. Một lát sau, võng
kiếm từ từ biến mất, thân hình Lãnh Sương Sương cũng hiện thân tại chỗ
cũ, xung quanh bốn phía chúng nhân, trên mặt đất hiện ra vô số nỏ tiễn
phi đao tất cả đều lóe lên ánh lục sắc quang mang hiển nhiên đều được
tẩm độc cực kì lợi hại.
“Dám đánh lén bổn tiểu tiên nữ, cút ra đây cho ta!” Mộ Dung tiểu tiểu
ngữ khí tràn đầy tức giận quát lớn, vừa dứt lời, bốn phía đã xuất hiện
hơn mười mông diện hắc y nhân vây kín xung quanh. “A... tỷ tỷ, bọn chúng rất ngoan, biết nghe lời nha, bảo bọn chúng cút ra, bọn chúng bò ra
liền à!” Mộ Dung tiểu tiểu cuời hì hì liên tục, vẻ mặt thích thú vô
cùng.
“Đúng a, thật là biết nghe lời! Tiểu tiểu à, xem bọn chúng biết nghe lời người trên như vậy thì cũng không nên giết hết bọn chúng à?” Hàm Yên
cũng cười hì hì nói, đối với bọn sát thủ đột nhiên xuất hiện, sắc mặt
nàng không có nửa điểm lo lắng. “Nếu bọn chúng nguyện ý bò trở lại, ta
chắc chắn sẽ không giết bọn chúng!” Mộ Dung tiểu tiểu làm vẻ suy nghĩ
một lát rồi nghiêm trang nói.
“Hoàng mao nha đầu không biết trời cao đất rộng, chết đến nơi mà vẫn ở
đó đại ngôn.” Một tiếng hừ nhẹ vang lên từ phía một người vẫn đứng im từ khi xuất hiện, người này cũng bịt mặt nhưng so ra có điểm bất đồng với
đám người còn lại. Hắn toàn thân vận cẩm bào, mỗi một động tác bất kì
cũng toát ra một cỗ khí thế bất phàm. Xem ra hắn chính là đầu lĩnh của
đám hắc y nhân này.
“Tiểu tiểu này, hình như ta nghe thấy có tiếng chó sủa đâu đây thì
phải?” Hàm Yên vẻ mặt ngơ ngác nhìn ngó xung quanh “Nhưng sao ta không
thấy con chó đó đâu nhỉ? Ta đang muốn ăn thịt chó đây!”
“Tỷ tỷ, mắt tỷ dạo này có vẻ không được tốt lắm?” Mộ Dung tiểu tiểu vẻ mặt kì quái nhìn Hàm Yên.
“Ai nói mắt ta không tốt chứ? Tiểu tiểu, cẩn thận không ta đánh ngươi
một trận bây giờ!” Hàm Yên ánh mắt bất mãn liếc Mộ Dung tiểu tiểu.
“Tỷ tỷ, đừng nghĩ muội cười tỷ nha, một con chó lớn đứng lù lù kia sao
tỷ lại không thấy chứ?” Mộ Dung tiểu tiểu vẻ mặt đầy ủy khuất, vừa nói
tay vừa chỉ vào nam tử cẩm bào.
“A… thật sao… không phải ta không nhìn thấy, vốn ta tưởng đó là một con
người, chỉ là xem kĩ quả có chút giống chó.” Hàm Yên nói nhanh.
“Hì hì... tỷ tỷ, đó là một con chó mà, chỉ là có chút giống người thôi!” Mộ Dung tiểu tiểu liền nói.
“Cú liễu, hai xú nha đầu, vốn ta muốn lưu lại cho hai ngươi một đường
sống, nhưng rõ là các ngươi muốn tìm đến cái chết mà.” Nam tử cẩm bào
phẫn nộ hét lớn, rồi phất tay quát: “Sát!”
“Trời, có nhầm không vậy, chó mà cũng có thể giết người sao?” Thấy lũ
sát thủ xông tới Hàm Yên bất mãn quát khẽ một câu, lời vừa dứt đã nghe
thấy hai tiếng kêu thảm thiết, Lam Tiểu Phong đã động thủ. Tiểu tử này
gần đây quả là quá buồn bực không tìm được cơ hội phát tiết, bây giờ cơ
hội tốt vậy tự nhiên hắn không thể bỏ qua.