Vô Lại Quần Phương Phổ Truyện Full

Quyển 5 - Chương 9: Đả kiếp mĩ nữ (Cướp đoạt mỹ nữ)

"Đó chẳng phải là lợi dụng nhà cháy để cướp bóc sao?" Diệp Vô Ưu thầm thì một tiếng.

"Vô Ưu đệ đệ, tôn chỉ của Thiên Nhai Thư Viện chúng ta là: Thỏa mãn cho
khách, bất luận kẻ nào cần thông tin tình báo." Lăng Phỉ Phỉ mỉm cười:
"Chỉ cần đệ gật đầu, chúng ta liền bắt đầu an bài vụ này, đến ngày thu
được lợi nhuận, chúng ta sẽ giao cho đệ một nửa."

"Điều này, ta
còn suy nghĩ đã." Diệp Vô Ưu uể oải nói, nhiều tiền thế này mặc dù khiến hắn động tâm. Nhưng hắn dù sao vẫn cảm thấy có chút không thoải mái,
theo lý mà nói. Thiên Nhai Thư Viện không nên phân chia cho hắn nhiều
thế này, mặc dù hắn không phải hiểu rất rõ tình hình Thiên Nhai Thư
Viện, nhưng có thể tưởng tượng, đó phải là một tổ chức cực kỳ to lớn,
lại bán những cái gọi là bản danh sách kia. Tiêu phí rất nhiều nhân lực, nhưng đối với Diệp Vô Ưu mà nói, trên thực tế tịnh không cần tiêu phí
công phu gì cả. Suy nghĩ như vậy, hắn tựa hồ thu được khoản tiền này rất ung dung.

"Vô Ưu đệ đệ, chúng ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi một địa phương, tên là Vô Ưu sơn trang, Vô Ưu sơn trang cách nơi này khoảng chừng trăm dăm, trong đó phong cảnh như tranh vẽ, đặc biệt thích hợp để cư trú." Lăng Phỉ Phỉ tiếp tục nói: "Bất luận đệ nguyện ý cùng Thiên
Nhai Thư Viện chúng ta nói lời hợp tác, đệ có thể dọn đến Vô Ưu sơn
trang, từ nay về sau, đệ có thể ở trong đó tiến hành bình luận tu tiên.
Ta nghĩ, đệ dẫu sao cũng không thể cứ lưu lại Vô Song Cung được?"

"Phỉ Phỉ tỷ tỷ, các người đối với ta thực sự tốt a!" Diệp Vô Ưu uể oải nói:" Nhưng mà chẳng lẽ các ngươi thực sự chỉ muốn nhờ ta cùng các ngươi hợp
tác chế tạo ra cái gọi là tiên bảng sao?"

"Vô Ưu đệ đệ, lẽ nào đệ cho rằng chúng ta vẫn còn có ý đồ khác sao?" Lăng Phỉ Phỉ yên nhiên
cười: " Vẫn còn thì đệ không dám cùng chúng ta hợp tác phải không?"

"Nàng sử dụng phương pháp khích tướng không hiệu quả đâu. Ta từ trước tới giờ đều không có sự việc gì mà không dám làm. Chẳng qua là, nếu như là việc không có lợi, ta tuyệt không làm." Diệp Vô Ưu cười hì hì nói tiếp: "
Phỉ Phỉ tỷ, nếu ta đáp ứng tỷ, tỷ cho ta cái lợi ích gì nào?"

Lăng Phỉ Phỉ hơi sửng sốt. Sau đó nói: "Vô Ưu đệ đệ. Số tiền đó và điền
trang mà chúng ta cho đệ, chẳng lẻ còn không coi là lợi ích sao?”

"Phỉ Phỉ tỷ, ta đây mặc dù không phải có rất nhiều tiền, nhưng cũng chẳng
thiếu tiền quá. Vì lẽ đó tiền đối với ta mà nói, không phải là lợi ích
gì cả!" Diệp Vô Ưu cười hì hì nói:"Ta vẫn còn thích lợi ích khác. Chẳng
hạn như, Phỉ Phỉ tỷ tỷ nàng đây!"


Diệp Vô Ưu nói xong câu đó,
liền bắt đầu nhìn tới Lăng Phỉ Phỉ không có hảo ý, nhãn châu lăn chuyển
không ngừng, quét lên bộ vị mấu chốt trên cơ thể nàng.

"Vô Ưu đệ đệ, đệ không được nói giỡn." Lăng Phỉ Phỉ sắc mặt hơi cứng đờ.

"Hi hi. Phỉ Phỉ tỷ tỷ, ta có thể hỏi tỷ một vấn đề không? Tỷ ở Thiên Nhai
Thư Viện, có thân phận gì?" Diệp Vô Ưu nhãn châu vừa chuyển, vừa mở
miệng hỏi.

"Ta, ta ở Thiên Nhai Thư Viện, chỉ là một nhân vật rất bình thường thôi." Lăng Phỉ Phỉ cười gượng gạo, sắc biến đổi bắt đầu có chút bất an.

"Ta đoán nhé. Phỉ Phỉ tỷ tỷ ở Thiên Nhai Thư Viện
có thân phận phải tương đối cao, bất quá. Khẳng định cũng không phải cao nhất, không biết Phỉ Phỉ tỷ tỷ đến tìm ta, có đúng là nhất định phải
hoàn thành nhiệm vụ này không?" Diệp Vô Ưu cười hì hì hỏi.

"Vô Ưu đệ đệ, đệ hỏi điều đó làm gì?" Lăng Phỉ Phỉ sắc mặt càng trở nên khó coi.

"Không có gì, ta chẳng qua muốn biết, nếu như Phỉ Phỉ tỷ tỷ không thể hoàn
thành nhiệm vụ, trở về có hay không phải nhận sự trừng phạt?" Dáng vẻ
Diệp Vô Ưu chân thật cùng vô tội. Hiện tại Lăng Phỉ Phỉ lại có loại cảm
giác thôi thúc muốn đánh hắn. Chỉ vì,hắn nói đúng vào nỗi lo âu trong
lòng nàng.

Lăng Phỉ Phỉ trong Thiên Nhai Thư Viện đúng là không
phải nhân vật bình thường. Trên thực tế, nàng có thân phận rất cao ở
Thiên Nhai Thư Viện, nàng là một trong những truyền nhân của Thiên Nhai
Thư Viện viện chủ, cũng là một trong những người có khả năng ngồi chức
viện chủ sau này của Thiên Nhai Thư Viện. Chuyến đi này, nàng phụng mệnh đến trước cùng với Diệp Vô Ưu đạt thành hiệp nghị, chỉ có thể thành
công, không thể thất bại, một khi không thể cùng Diệp Vô Ưu đạt thành
hợp tác hiệp nghị, vị trí viện chủ của nàng bị hẫng đi không nói, còn
rất có thể nhận thêm hình phạt khác.

Mà Thiên Nhai Thư Viện sở dĩ muốn cùng Diệp Vô Ưu hợp tác, tất nhiên không chỉ đơn giản là vì lợi
ích cho Diệp Vô Ưu như thế. Trên thực tế, các nàng còn vì bản thân mình, chẳng qua là các nàng sẽ không nói với Diệp Vô Ưu mà thôi.

Diệp
Vô Ưu tuy không biết mục đích chân chính của Lăng Phỉ Phỉ cùng Thiên
Nhai Thư Viện, thêm nữa tiểu tử này dù thích tiền, nhưng giống như xưa
nay lại thích nhất là mĩ nữ. Cho nên mới không chịu đáp ứng Lăng Phỉ Phỉ dễ dàng như thế, lại muốn tìm kiếm chút lợi ích nhiều hơn trên thân thể nàng.

"Vô Ưu đệ đệ, ngươi đã biết tỷ tỷ có thể sẽ thụ đáo hình
phạt, hà tất lại còn làm khó tỷ tỷ đây làm gì?" Lăng Phỉ Phỉ cười miễn
cưỡng, trong ngữ khí hàm chứa một chút mùi vị cầu khẩn.

"Phỉ Phỉ
tỷ tỷ à, ta cũng không định làm khó tỷ. bất quá, làm người nhất định
phải có nguyên tắc, tỷ nói có đúng hay không?" Diệp Vô Ưu vẻ mặt khó xử
đích nói.

"Đương nhiên rồi." Lăng Phỉ Phỉ ngẩn người, gật gật đầu, liền sau đó nhịn không được hỏi: "Nguyên tắc làm người của đệ là gì?"

"Nguyên tắc của ta ư, gặp sự việc không có lợi, nhất định không làm!" Diệp Vô
Ưu cười hì hì nói: " Vì lẽ đó, Phỉ Phỉ tỷ tỷ, thật xấu hổ, tỷ chưa cho
ta một chút lợi ích, ta cũng không thể đáp ứng tỷ được!"

"Thế đê
rốt cuộc yêu cầu lợi ích gì?" Trong lòng Lăng Phỉ Phỉ có loại cảm giác
khổ sở, lúc đầu nàng tưởng rằng, đưa tiền lại còn đưa nhà, Diệp Vô Ưu sẽ phải cực kỳ sảng khoái đáp ứng rồi. Nào có ngờ sự thật nhưng lại không
phải như thế.

Lăng Phỉ Phỉ không biết rằng, nếu như nàng không
xinh đẹp như thế này, hoặc giả Thiên Nhai Thư Viện cứ phái nam nhân tới, có thể lúc này Diệp Vô Ưu đã đáp ứng rồi, tuy nói hắn đối với tiền
không phải cực kỳ cảm thấy hứng thú, nhưng nhiều tiền như thế này đối
với hắn vẫn còn có không ít sức hấp dẫn. Suy cho cùng, ai cũng không ngờ đến, khi nhìn thấy Lăng Phỉ Phỉ một đại mỹ nhân thế này, Diệp Vô Ưu lại muốn chiếm chút tiện nghi, cho nên mới kéo dài lâu như vậy.

"Điều này, ta nghĩ là, kỳ thực, Phỉ Phỉ tỷ tỷ, cá nhân ta cũng không có một
chút tham tâm, tỷ chỉ cần cho ta một chút, chỉ một chút lợi ích thôi!"
Diệp Vô Ưu dùng hai ra dấu một cái, nhãn châu vẫn như cũ chuyển đảo
không ngừng, liên tục đảo đi đảo lại trên người Lăng Phỉ Phỉ.

"Một chút là bao nhiêu cơ?" Lăng Phỉ Phỉ có chút dở khóc dở cười, "Vô Ưu đệ
đệ, chi bằng đệ trước hết đáp ứng ta đi? Đệ muốn lợi ích. Sau này, sau
này ta từ từ giao lại cho đệ!"

"Lợi ích sau này đương nhiên sau
này tính toán lại, Phỉ Phỉ tỷ tỷ. Chi bằng, tỷ hôn ta một cái nhé?" Diệp Vô Ưu cười hì hì nói, "Tỷ hôn ta một cái, ta đáp ứng tỷ ngay."

" A?" Khuôn mặt tươi cười của Lăng Phỉ Phỉ đỏ rực, "Vô Ưu đệ đệ, đệ, đệ sao lại đưa ra yêu cầu này?"

"Phỉ Phỉ tỷ tỷ, tỷ nếu nói không đồng, thì ta thay đổi một cái tốt đẹp khác đấy!" Diệp Vô Ưu cười xảo quyệt.

"Đổi thành cái gì cơ?" Lăng Phỉ Phỉ hiện tại có loại cảm giác đứng ngồi
không yên, nếu không phải viện chủ dặn dò nhất định phải hoàn thành
nhiệm vụ, chỉ sợ nàng đã khởi thân li khai.

"Đổi thành ta hôn tỷ một cái!" Diệp Vô Ưu cười hì hì.

"Vô Ưu đệ đệ, ta ……" Lăng Phỉ Phỉ có cảm giác dở khóc dở cười, sao lại đụng phải một người như thế này?

"Cho dù không nguyện ý, Phỉ Phỉ tỷ tỷ, ta tiễn tỷ về nha!" Diệp Vô Ưu tỏ vẻ có chút không nhịn được.

"Vô Ưu đệ đệ, chúng ta, chúng ta vừa mới quen nhau không đến nửa canh giờ,
như vậy không quá tốt ư!" Lăng Phỉ Phỉ bám lấy nói: "Chi bằng, đệ trước
tiên đáp ứng ta. Ta… ta sau này trở lại sẽ cho đệ hôn một cái, được
không?"

"Không được, vạn nhất tỷ sau này thất hứa thì sao?" Diệp Vô Ưu một mực cự tuyệt.

"Ta, ta có thể phát thệ, nhất định sẽ không nuốt lời!" Lăng Phỉ Phỉ vội vàng nói, tâm tưởng nàng đang hướng về viện chủ. Cứ cho Diệp Vô Ưu hôn một
cái, vậy coi như xong.

"Ta suy nghĩ đã." Dáng vẻ Diệp Vô Ưu cực kỳ nghiêm túc cân nhắc suy xét.

Trên thực tế, Diệp Vô Ưu tịnh không suy nghĩ, lúc này hắn lại tưởng tượng
tới ngọc thể Lăng Phỉ Phỉ phía dưới bộ nho sam, từ từ trong não bộ phác
họa một hình dáng sơ sài.

"Vô Ưu đệ đệ, đệ nghĩ xong chưa?" Sau một lát, Lăng Phỉ Phỉ nhịn không được hỏi.

"Thôi được, Phỉ Phỉ tỷ tỷ nàng đã có thành ý như thế, ta đây cũng đành phải
đáp ứng nàng thôi!" Diệp Vô Ưu mệt mỏi nói: "Bất quá, tạm thời ta vẫn sẽ không tới Vô Ưu sơn trang, qua một thời gian ngắn, nàng lại đến đón ta
đấy!"

"Vô Ưu đệ đệ, đa tạ đệ!" Lăng Phỉ Phỉ cuối cùng cũng thở

phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nét vui mừng, có thể hoàn thành nhiệm vụ
này, vị trí viện chủ ngày sau, đã có một nửa thuộc về nàng:

"Không cần cảm tạ ta, Phỉ Phỉ tỷ tỷ, nàng hãy nhớ, nàng vẫn còn nợ ta một nụ hôn!" Diệp Vô Ưu cười hì hì nói.

"Ta biết rồi. Vô Ưu đệ đệ, nhớ sự việc mà đệ đáp ứng ta, ta về Vô Ưu sơn
trang trước." Lăng Phỉ Phỉ tiếu mặt đỏ lên, thấp giọng nói, sau đó liền
hướng Diệp Vô Ưu cáo từ, giống như chạy thoát thân li khai địa phương
khiến nàng lúng túng khó xử không thôi.

Diệp Vô Ưu chán ngán cũng không lưu giữ nàng lại, hắn nhìn từ phía sau hình bóng xinh đẹp của
Lăng Phỉ Phỉ, lầm bầm nói: "Chạy thoát được một lần, không chạy được năm mươi lần, ta xem nàng có thể chạy đến nơi đâu.”

Diệp Vô Ưu lại
bắt đầu đi nhàn rỗi vào trong Vô Song Cung, không có biện pháp, hắn kỳ
thực rất buồn, bất quá, chuyến này mới đi lắc lư một hồi, lại chạm mặt
Lam Đồng Đồng.

"Dâm tặc đáng chết, Lăng Phỉ Phỉ tìm ngươi làm gì?" Vừa nhìn thấy Diệp Vô Ưu, Lam Đồng Đồng liền mở miệng hỏi.

"Không có gì cả, mang cho ta một ít tiền, còn cho ta một tòa trang viện." Diệp Vô Ưu tùy miệng nói.

"Nàng muốn tặng ngươi cái gì?" Lam Đồng Đồng sửng sốt: "Ngươi và Lăng Phỉ Phỉ trước kia quen nhau à?"

"Đương nhiên không quen nhau, ta cũng là vừa mới quen nàng ta thôi!" Diệp Vô
Ưu lắc đầu: "Còn như nàng ta tặng ta vì cái gì ư, đương nhiên là vì vừa
gặp nhau và yêu nhau rồi!"

"Đồ mặt dày!" Lam Đồng Đồng phì một hơi: "Ngươi là người ai gặp cũng yêu quả không sai, bất quá yêu ngươi đều là nam nhân!"

"Nàng dám cười nhạo ta!" Diệp Vô Ưu buồn bực hóa thành phẫn nộ, lách mình tóm lấy Lam Đồng Đồng kéo vào trong lòng, kề sát cơ thể mềm mại của nàng,
sờ mó khắp trên dưới.

"Dâm tặc đáng chết, ngươi điên sao? Ở đại
đình đông người, sẽ bị người nhìn thấy đó!" Lam Đồng Đồng cố sức vùng
vẫy, đoạn hành lang này thông với chỗ ở của chúng đệ tử Vô Song Cung,
bất cứ lúc nào đều sẽ có người đi qua.

"Oa, Đồng Đồng, nàng lại
xúc phạm ta?" Lam Đồng Đồng chính đang không yên tâm, sự tình lo lắng
ngay lập tức đã xảy ra, một thanh âm ưu sầu dị thường liền ngay trong
lúc này truyền lại.