Vô Lại Quần Phương Phổ Truyện Full

Quyển 5 - Chương 20: Tiểu cô nương khó nhằn

Tướng mạo Giang Vân Bình, thật sự là: gương mặt hốc hác, tướng mạo thấp
bé rất xấu, những từ ngữ này dùng ở trên người hắn đều rất thích hợp.
Một người như vậy bất ngờ có thể lấy Trương Tú Nhã làm vợ, thật sự có
thể nói là một đóa hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu.

Luận tướng
mạo, Giang Vân Bình và Trương Tú Nhã thật sự là không xứng nhau, cũng
khó trách Giang Vân Bình này có hoài nghi Trương Tú Nhã bất trung đối
với hắn. Rất hiển nhiên hắn đối với chính mình không có đủ tin tưởng, mà Thiên Thiên là nữ nhân bọn họ sinh ra cũng xinh đẹp như vậy, cùng
Trương Tú Nhã nhìn giống nhau như đúc, dĩ nhiên chẳng có nửa phần tương
tự Giang Vân Bình. Giang Vân Bình Hoài nghi Thiên Thiên không phải là nữ nhi của hắn cũng là lẽ thường tình.

Giang Vân Bình một thân một
mình đi vào Vô Ưu sơn trang, lúc này hắn âm trầm nghiêm mặt nhìn ngay
Trương Tú Nhã. Thiên Thiên mặc dù thân thể nhỏ nhắn nhưng ngăn ở phía
trước Trương Tú Nhã, nhìn Giang Vân Bình trong ánh mắt bất ngờ mang theo một ít địch ý, xem ra tiểu nha đầu này cùng Giang Vân Bình quan hệ cũng thật không tốt. Lại còn Lãnh Tâm m lúc này lại đứng ở bên cạnh Trương
Tú Nhã lạnh lùng nhìn Giang Vân Bình.

“Lãnh Tâm m, đây là gia sự
của ta, Ma Tông các ngươi khi nào lại quản đến gia sự của người khác mà
đến đây?” Giang Vân Bình hừ lạnh một tiếng nói.

“Giang Vân Bình
ta không có hứng thú quản đến gia sự của ngươi. Bất quá nơi này là Vô Ưu sơn trang, còn ngươi là Ly Hận Tông, ngươi muốn bàn chuyện gia sự ngươi về Ly Hận Tông mà bàn, không được ở Vô Ưu sơn trang làm phiền phức.”
Lãnh Tâm m lạnh lùng nói, “Ta khuyên ngươi tốt nhất rời khỏi nơi này,
nếu không, đừng trách ta không khách khí.”

“Lãnh Tâm m, ta chỉ là muốn mang đi thê tử và nữ nhi mà thôi.” Giang Vân Bình có chút giận dữ nói.

“Ta sẽ không cùng ngươi trở về, ta đã quyết định cùng Thiên Thiên lưu lại
Vô Ưu sơn trang, Thiên Thiên ở chỗ này tiếp tục tu luyện tiên thuật, ta
sẽ tiếp tục cùng Thiên Thiên cho đến khi xong, ngày nào đó trong tương
lai trở thành tiên nhân.” Trương Tú Nhã lại mở miệng, thanh âm mặc dù
không lớn, nhưng lại có vẻ rất cương quyết.

“Lời nói vô lý, nàng
không muốn lưu lại ở Ly Hận Tông, lại muốn ở Vô Ưu sơn trang, để người

khác biết, Giang Vân Bình ta còn mặt mũi ở đâu?” Giang Vân Bình thanh âm giận dữ nói, “Ta nói cho nàng biết, nàng muốn trở về thì phải về, không muốn trở về cũng phải trở về.”

“Ta lại không muốn trở về.” Thiên Thiên thanh âm trong trẻo nói, “Ngươi dám khi dễ mẫu thân, ta sẽ giúp
mẫu thân đánh ngươi. Ca ca nói ta bây giờ là trung cấp tu sĩ, ta rất lợi hại, ngươi không đánh lại ta.”

Giang Vân Bình sắc mặt có chút
biển đổi, đừng nói Thiên Thiên là trung cấp tu sĩ, còn hắn bây giờ là
không đạt đến tu vi sơ cấp tu sĩ, hiển nhiên không phải là đối thủ của
nàng. Chỉ là hắn biết rõ Thiên Thiên tu tiên không đến một tháng, bây
giờ đã đạt đến trung cấp tu sĩ? Điều này làm cho hắn có chút cảm giác
không tin tưởng lắm.

“Giang tông chủ, Thiên Thiên chính là tu
tiên kỳ tài, nàng lưu lại ở Vô Ưu sơn trang của ta cũng chỉ vì chuyên
tâm tu luyện mà thôi. Tông chủ làm sao lại không thành toàn cho nàng?”
Diệp Vô Ưu rốt cục nói chuyện, “Nàng là nữ nhi của ngươi, nàng tu tiên
có thành công, đối với tông chủ ngươi mà nói cũng là chuyện tốt.”

Nghe Diệp Vô Ưu lên tiếng, Giang Vân Bình rốt cục quay đầu hướng về Diệp Vô
Ưu nhìn, thấy hình dáng Diệp Vô Ưu, hắn không khỏi có chút sửng sốt, hít một hơi miễn cưỡng cười: “Diệp công tử, đã lâu không gặp.”

“Vâng, ta đây, đã lâu không gặp.” Diệp Vô Ưu thuận miệng đáp, nhưng ở trong
lòng thầm mắng: “Chỉ có quỷ với ngươi đã lâu không thấy”, mặc dù đoán
chừng hắn đến. Giang Vân Bình lần trước ở Tán Tiên môn đã gặp qua hắn,
chỉ là tiểu tử này đối với nam nhân cho tới bây giờ đều không có gì hứng thú, cho nên lần trước ở Tán Tiên môn cũng không có chú ý tới Giang Vân Bình. Trên thực tế, không có một chút ấn tượng, lần này hắn và Giang
Vân Bình lần đầu tiên gặp mặt.

“Diệp công tử, ngươi nói tiểu nữ
là tu tiên kỳ tài, có phải là chuyện thật không?” Giang Vân Bình đối với Diệp Vô Ưu cũng rất khách khí, nguyên nhân rất đơn giản, chỉ vì Diệp Vô Ưu chính là bình giám tu tiên độc nhất vô nhị.

“Đương nhiên,
Giang tông chủ, cũng vừa mới nghe Thiên Thiên nói, nàng bây giờ đã là
trung cấp tu sĩ, trong thời gian ngắn ngủi một tháng. Trong trường hợp
từ một người bình thường tu luyện thành trung cấp tu sĩ, chẳng lẽ không
phải là kỳ tài sao?” Diệp Vô Ưu gật đầu nói.

“Thiên Thiên, thật
sự là trung cấp tu sĩ?” Lúc này sắc mặt Giang Vân Bình thật sự thay đổi, vừa rồi hắn cho rằng Thiên Thiên nói láo, nhưng bây giờ Diệp Vô Ưu vừa
nói như vậy lại hắn không khỏi không tin được.

“Chẳng lẽ Giang tông chủ nghĩ có thể ta lừa ngươi?” Diệp Vô Ưu có chút không vui nói.

“Không phải, Diệp công tử ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải ý này, chỉ là có
chút kinh ngạc mà thôi.” Giang Vân Bình cười miễn cưỡng vội vàng giải
thích.

“Đã như vậy thì Giang tông chủ để Thiên Thiên lưu lại ở chỗ này tu luyện, có vấn đề gì không?” Diệp Vô Ưu uể oải nói.

“Diệp công tử đã nói như vậy, đương nhiên là không có chuyện gì.” Giang Vân Bình ngữ khí rất miễn cưỡng.

“Vậy là không có vấn đề, Giang tông chủ nếu ngươi không phản đối, cũng lưu lại ở chỗ này vài ngày.” Diệp Vô Ưu nhạt nhẽo nói.

“Không cần đâu Diệp công tử, Giang mỗ còn có một số việc, nên bây giờ cáo từ.” Giang Vân Bình vội vàng nói.

Diệp Vô Ưu vốn thật sự không phải muốn lưu Giang Vân Bình ở lại Vô Ưu sơn
trang, bây giờ Giang Vân Bình muốn đi hắn tự nhiên cũng sẽ không giữ
lại. Kỳ thật hắn trong lòng cũng rõ ràng, Giang Vân Bình đột nhiên rất
sảng khoái đáp ứng để Thiên Thiên lưu lại bởi vì hắn không muốn mất mặt. Chủ yếu là Giang Vân Bình đã biết Thiên Thiên là trung cấp tu sĩ, nàng
nói không đi về, Giang Vân Bình cũng không có khả năng bức ép được nàng. Hơn nữa hắn không muốn thiên hạ coi thường, bị một tiểu nha đầu mười
tuổi đánh bại.

Giang Vân Bình vội vàng rời khỏi, Thiên Thiên theo thói quen tự nhiên hướng về bóng lưng Giang Vân Bình nhăn mũi cau mặt,
rồi sau đó lại giả làm mặt quỷ. Dáng vẻ vô cùng khả ái, rồi đi lại bên
cạnh Lăng Phỉ Phỉ cười duyên không thôi, làm Lãnh Tâm m không kiềm được
để lộ ra nụ cười, nhưng Trương Tú Nhã lúc đó vẫn như cũ, dùng ánh mắt dị thường yêu thương sâu đậm nhìn nữ nhi bảo bối mình.

“Vậy ư,
Thiên Thiên có thể bảo vệ mẫu thân, Thiên Thiên thật là lợi hại.” Thiên
Thiên vui vẻ la hét, rồi sau đó nhảy vào lòng Trương Tú Nhã.

Thấy cảnh mẫu tử tình thâm này, Diệp Vô Ưu không khỏi có chút xuất thần,
trong lòng cũng từ từ có vài phần khác thường. Bất tri bất giác trong
lúc đó, cảm giác hắn đối với hai mẫu tử này tựa hồ cũng sinh ra một chút biến hóa.

“Diệp công tử đa tạ ngươi.” Một lát sau Trương Tú nhã đối diện Diêp Vô Ưu kéo vạt áo làm một lễ, nhẹ giọng nói.

“Tú Nhã tỷ không cần khách khí, ta nói rồi ở Vô Ưu sơn trang sẽ không có
người nào thương tổn nàng và Thiên Thiên.” Diệp Vô Ưu mỉm cười, “Còn nữa Tú Nhã tỷ, từ nay về sau nếu Giang Vân Bình hoặc là những người khác
lại tìm nàng phiền toái, nàng căn bản không cần thiết xuất hiện, để
chúng tôi ứng phó hành sự.”

“Ta hiểu, thật sự rất đa tạ Diệp công Tử, còn có Lãnh tông chủ cùng Lăng cô nương.” Trương Tú Nhã thanh âm tràn đầy cảm kích.

“Không cần khách khí.” Lãnh Tâm m nhạt nhẽo nói: “Giang Vân Bình người này chỉ biết ăn hiếp kẻ yếu và sợ người thế mạnh. Ngươi yên tâm đi, hắn từ nay
về sau đoán chừng cũng không dám tới nơi này tìm ngươi phiền toái.”

“Đó là có sư phụ tỷ tỷ ở chỗ này, ai dám đến tìm phiền toái hả?” Diệp Vô Ưu cười hì hì nói. Nếu người khác biết Vô Ưu sơn trang có Lãnh Tâm m hung
ác và tàn khốc ma nữ này đảm đương ở đây, chỉ sợ thật sự không có người
nào dám đến nơi này tìm phiền toái.

Lãnh Tâm m hừ một tiếng trừng mắt nhìn Diệp Vô Ưu không nói gì, xoay người bỏ đi.

“Vô Ưu ca ca, Vô Ưu ca ca.” thanh âm màu mè êm ái truyền đến, thực sự là Hàm Yên lôi kéo theo Mộ Dung Tiểu Tiểu ở trong chạy ra.

Diệp Vô Ưu đang chuẩn bị nói chuyện, Hàm Yên lại thấy được Thiên Thiên, đôt
nhiên phát ra một tiếng kinh hô: “Oa, tiểu muội muội thật xinh đẹp.”

Hàm Yên thân hình nhanh như chớp bổ nhào đến bên người Thiên Thiên, cũng
mặc kệ người ta và nàng căn bản không quen biết, nàng đã đưa tay ra ôm,
“Tiểu muội muội, tỷ tỷ dẫn ngươi đi chơi được không?”

“Tỷ tỷ đi
đâu chơi vậy?” Thiên Thiên tựa hồ đối với Hàm Yên cũng rất thích, bị
nàng ôm cũng không dẫy dụa, chỉ là dùng ánh mắt tò mò nhìn nàng hỏi.

“Dù sao nơi nào cũng đều có thể đi được, chỉ cần là chỗ chơi vui, chúng ta
đều có thể đến chơi.” Hàm Yên nói rất nhanh, “Phải rồi, tiểu muội muội,
ngươi tên là gì?”

“Ta gọi là Giang Thiên Thiên, ngươi kêu ta Thiên Thiên được rồi, tỷ tỷ còn ngươi?” Thiên Thiên nũng nịu hỏi.

“Ta gọi là Hàm Yên, ngươi kêu ta tỷ tỷ là được rồi. Đi, chúng ta đi chơi
đi.” Hàm Yên thả Thiên Thiên xuống, rồi sau đó một tay lôi kéo Thiên

Thiên, một tay lôi kéo Mộ Dung Tiểu Tiểu xoay người bỏ chạy, hoàn toàn
không có nhìn đến Diệp Vô Ưu một lần.

“Ai, Thiên Thiên…” Trương Tú Nhã nhịn không được hô lên một câu.

“Mẫu thân. ta đi chơi trước.” Thiên Thiên đầu cũng không có quay lại thanh âm trong trẻo nói.

“Tú Nhã tỷ, đừng lo lắng không có việc gì đâu.” Diệp Vô Ưu ngừng một chút
nói: “Hàm Yên nha đầu kia mặc dù thích chạy lung tung, nhưng nàng ta
cũng thật sự biết rằng Thiên Thiên và nàng ở cùng một chỗ sẽ không xảy
ra chuyện gì. Huống chi Thiên Thiên năng lực cũng không bình thường,
hiện tại Vân Mộng đại lục lợi hại hơn nàng chỉ sợ thực sự không nhiều
lắm.”

“Tú Nhã tỷ, ta đưa người về phòng trước.” Lăng Phỉ Phỉ nhẹ giọng nói

Trương Tú Nhã nhìn theo Thiên Thiên biến mất ở đàng xa trên mặt mơ hồ có một
tia lo lắng, nhưng cuối cùng cũng gật đầu. Nàng cũng rất tin tưởng Diệp
Vô Ưu, hắn đã nói không có việc gì, nàng cũng có thể miễn cưỡng yên
lòng.

Sau khi giải quyết phiền toái Giang Vân Bình này, Diệp Vô
Ưu vốn tưởng rằng hôm nay không có chuyện gì, nhưng vào buổi chiều lại
có hai khách nhân đến trước cửa. Lần này là một nam một nữ.

Nam
nhìn rất tuấn tú, tuấn tú đến nổi Diệp Vô Ưu có chút ganh tỵ, mà nữ nhân kia thì nhìn rất bình thường, ngũ quan thực sự đoan chánh. Bất quá Diệp Vô Ưu cũng nhịn không được liếc nhìn thiếu nữ kia vài lần, bởi vì thiếu nữ có một thân hình rất nẩy lửa, mà nàng ăn mặc cũng rất lớn mật: toàn
thân mặc y phục ngắn kỳ quái, một đôi tay ngó sen lộ ra bên ngoài, song
phong cao thẳng đứng bị bó chặt lại, rún lộ ra ngoài, nơi phần eo của
mình cũng giống vậy lộ ra một khoảng lớn da thịt tuyết bạch, mà phần đùi ngọc ngà thon dài kia cũng hơn phân nửa lộ ra bên ngoài.

“Xin
chào Diệp công tử, tại hạ Tống Nhạc, còn đây là xá muội Tống Linh chúng
tôi đến từ Kiếm Các.” Nam tử kia mở miệng tự giới thiệu, thanh âm rõ
ràng và hoạt bát, khí lực đầy đủ mười phần.

“Kiếm Các?” Nghe đến
tên này Diệp Vô Ưu có chút sửng sốt. Hắn nhớ lại ngày đó ở trên đại hội
thưởng hoa Thanh Vân Kiếm kia được xưng là một trong Kiếm Các thập đại
thần binh.

Bất quá, Kiếm Các không phải là nơi đúc kiếm sao, bọn họ đến Vô Ưu sơn trang tìm hắm làm cái gì?