Chúng nhân đều nhìn về phía Hàm Yên, vì người vừa mới phát hỏa chính là nàng.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Ta nói bọn ngươi đó, rầm rầm rì rì, bực muốn chết!“ Hàm Yên tiếp tục chửi bới.
“Tiểu nha đầu đó ở đâu đến vậy? Chút lễ mạo cũng không có.“ Có người bất mãn
thì thầm. Còn chưa dứt tiếng, hắn liền cảm thấy mắt nổ đom đóm, sau đó
má đau rát như bị lửa cháy. Những người còn lại đều nghe thấy tiếng bạt
tai vang lên.
Mấy tên này đa phần là đều là bọn công tử cậu ấm
rảnh rỗi, không có việc gì làm. Lúc này vừa thấy có kẻ trong bọn chịu
thiệt, tức khắc cả bọn im thin thít, còn có vài gã không tự chủ liền sờ
sờ lên má, tự hồ lo Hàm Yên cũng sẽ ‘thưởng’ chúng vài cái tát. Sau đó
hết thảy đều tự giác tránh đường. Nguyên lai, mấy tên đang quấn lấy hai
mĩ nữ cũng thối lui.
Diệp Vô Ưu liền được dịp quan sát hai mĩ nữ
đang đứng giữ cửa, ngũ quan phối hợp với nhau trên khuôn mặt thật hoàn
mĩ, vóc người yểu điệu dụ nhân, quả thật động lòng người. Trả trách Vô
Song Cung có thể hấp dẫn được cả lũ nam nhân như vịt trời này đến đây.
Mới chỉ có hai nàng giữ cửa mà đã họa quốc ương dân như vậy, không biết
bên trong còn đến mức nào nữa?
“Xin chào hai vị tỷ tỷ!“ Lam Tiểu
Phong bước tới trước, hướng về phía lưỡng nữ chào hỏi, đang còn muốn nói tiếp thì bị Hàm Yên ngắt lời.
“Lam gia tiểu ca ca, huynh không được giở trò tán tỉnh.“ Hàm Yên bất mãn nói, “Chúng ta đi vào trước đã!“
Hàm Yên vừa nói vừa kéo Mộ Dung Tiểu Tiểu đi vào trong. Chỉ là, hai mĩ nữ hiển nhiên không cho nàng ta đi vào.
“Không được chấp thuận, ngoại nhân không thể tiến nhập Vô Song Cung.“ Mĩ nữ
hơi mảnh dẻ ở bên trái nói, giọng nàng thật êm tai, lại có phần ôn hòa.
“Hai vị tỷ tỷ, ta không phải là ngoại nhân mà!“ Hàm Yên lúc nãy vừa mới có vẻ hung hăng, bây giờ tự dưng trở nên cực kỳ khả ái.
“Cô không phải ngoại nhân?“ Mĩ nữ mảnh dẻ có vẻ hơi ngạc nhiên. “Vậy cô là người gì?“
“Hi hi, ta đương nhiên là người của Vô Song Cung!“ Hàm Yên có vẻ thích thú
nói, “Ta chính là thị nữ của Băng tỷ tỷ, Băng tỷ tỷ là thánh nữ Vô Song
Cung, vậy ta đương nhiên là người của Vô Song Cung!“
“Cô là thị
nữ của thánh nữ?“ Mĩ nữ mảnh dẻ khẽ cau mày, tựa như không tin lắm. Vừa
lúc đó, mĩ nữ có phần phong mãn hơn lay lay nàng một cái rồi chỉ tay về
một hướng khẽ nói: “Như Mi, muội nhìn kìa.“
Mĩ nữ tên Như Mi, nhìn theo hướng chỉ tay lập tức nhìn thấy Diệp Vô Ưu, mặt bất giác biến sắc.
“Như Yên. Sao hắn ta lại ở đây?“ Như Mi ngữ khí có chút kinh ngạc, tiếp tục: ”Hắn muốn tìm thánh nữ thì cũng đâu cần phải đến đây. Chẳng nhẽ thánh
nữ không nói cho hắn biết nàng đã đi Phiêu Tuyết Đế Quốc sao?”
Người khác có thể không nhận ra Diệp Vô Ưu, nhưng người của Vô Song Cung đều
biết rõ. Họ đều đã nhìn thấy họa tượng của hắn, cũng biết quan hệ giữa
Diệp Vô Ưu và Yến Băng Cơ, cho nên Như Yên và Như Mi vừa nhìn thấy Diệp
Vô Ưu đã nhận ra ngay.
“Hai vị tỷ tỷ, ta tên Diệp Vô Ưu, ta có
chuyện muốn gặp cung chủ của hai vị, có thể cho chúng ta vào không?”
Diệp Vô Ưu lúc này cũng bước tới, hướng tới lưỡng nữ hành lễ vừa lịch sự nói. Hắn không muốn bị hai nàng chặn ngoài cửa, vào trước rồi nói tiếp, đợi khi vào Vô Song Cung xong hắn muốn huyên náo bao nhiêu chẳng được.
“Diệp công tử, cung chủ hiện tại đang bế quan, sợ là không thể gặp.“ Như Yên
có vẻ do dự nói, “Còn các vị nếu muốn gặp thánh nữ, thì nên đến Phiêu
Tuyết Đế Quốc, thánh nữ hiện giờ có lẽ đang ở Phiêu Hương Thành.“
Phiêu Hương Thành chính là đô thành của Phiêu Tuyết Đế Quốc, cũng là một
trong tứ đại danh thành của Vân Mộng Đại Lục, cùng tề danh với Bách Hoa
Thành của Bách Hoa Đế Quốc.
“Vị tỷ tỷ này. Ta không phải đến tìm
Băng tỷ tỷ, ta có việc phải cầu kiến cung chủ. Cung chủ nếu vẫn đang bế
quan, vậy cũng không cần phải gấp. Chúng ta có thể ở đây từ từ chờ cũng
được“ Diệp Vô Ưu lúc đầu hơi ngẩn ra, vì hắn cũng không nghĩ vô tình
trung lại biết được hạ lạc của Yến Băng Cơ. Song hắn cũng nhanh chóng
khôi phục lại bình thường, hắn tự biết đến đây tịnh không phải để tìm
Yên Băng Cơ, hắn đến đây là để hoàn thành một mục tiêu vĩ đại, đó chính
là biến Vô Song Cung thành hậu cung của hắn.
“Việc này......“ Như Yên không khỏi cảm thấy do dự, cũng vì quan hệ của Diệp Vô Ưu với Vô
Song Cung, nếu không cho hắn vào tự hồ có chút gì đó khó nói. Chỉ là, từ nhiều năm nay, nam nhân được phép vào Vô Song Cung chỉ đếm trên đầu
ngón tay, nam nhân sống tại đây, căn bản là không có ai. Nếu để Diệp Vô
Ưu vào, chỉ sợ hắn chính là nam nhân đầu tiên được sống ở đây.
“Diệp công tử, xin chờ một lát.“ Như Yên suy nghĩ một hồi rồi quyết định vào
cung hỏi, tuy nhiên cung chủ hiện đang bế quan, trong cung tịnh không có người để quản sự.
“Hảo, cảm ơn tỷ tỷ này“. Diệp Vô Ưu miệng ngọt ngào nói.
Việc tiến nhập Vô Song Cung của Diệp Vô Ưu khá thuận lợi, Hàm Yên vì có quan hệ với Yên Băng Cơ nên cũng được vào, chỉ có Mộ Dung Tiểu Tiểu và Lam
Tiểu Phong bị cự tuyệt.
Diệp Vô Ưu tự nhiên không có ý kiến, mình hắn được vào cũng đủ rồi, về việc Lam Tiểu Phong và Mộ Dung Tiểu Tiểu
có được vào hay không với hắn cũng không liên quan. Chỉ có Hàm Yên tuy
cảm thấy bất bình cho Mộ Dung Tiểu Tiểu nhưng cũng không dám lên tiếng,
sợ bản thân lúc đó cũng không được vào.
“Tiểu Tiểu, muội với Lam
gia tiểu ca ca xuống núi trước, vài ngày nữa ta với Vô Ưu ca ca sẽ xuống tìm bọn ngươi nha!“ Hàm Yên chỉ biết an ủi Mộ Dung Tiểu Tiểu có vậy.
Mộ Dung Tiểu Tiểu tuy không vui nhưng cũng không còn cách nào khác. Lam
Tiểu Phong thì mặt như đưa đám, nguyên là hắn nghĩ có thể vào Vô Song
Cung để mở mang kiến thức, để biết thế nào quang cảnh mĩ nữ như mây, ai
ngờ phút cuối lại thất bại.
“Tỷ tỷ, tỷ nhất định phải xuống tìm
muội đó, nếu không muội sẽ chán chết đó!“ Mộ Dung Tiểu Tiểu nắm tay Hàm
Yên, không nỡ rời ra.
“Đừng lo, tỷ nhất định sẽ xuống tìm muội!“ Hàm Yên liền đáp ứng: “Tiểu Tiểu, tỷ và Vô Ưu ca ca đi vào trước đây!“
“Diệp công tử, chúng ta đi vào trong thôi.“ Một giọng nói nhu hòa truyền
tới.” Người phát âm tịnh không phải Như Yên cũng không phải Như Mi, mà
là một lam y mĩ nữ tuổi khoảng hai mươi. Lam y mĩ nữ chính là một trong
tứ đại hộ pháp của Vô Song Cung, tên Lam Đồng Đồng. Vô Song Cung hộ pháp địa rất cao, ở trong Vô Song Cung, hộ pháp chỉ kém có cung chủ và thánh nữ, vì thân phận đặc thù của Diệp Vô Ưu sở dĩ Lam Đồng Đồng phải tự
thân nghênh tiếp hắn.
Thấy Lam Đồng Đồng thúc dục, Diệp Vô Ưu
không dám chậm trễ, nhanh chóng theo nàng bước vào trong Vô Song Cung.
Hàm Yên tự nhiên cũng không lạc lại đằng sau. Rất nhanh, cả ba biến mất
khỏi tầm mắt của chúng nhân.
“Lam tỷ tỷ, tỷ bao nhiêu tuổi rồi?“
“Lam tỷ tỷ, tỷ dùng loại phấn hương nào vậy? Thơm quá!“
“Lam tỷ tỷ,......“
Trên đường, Diệp Vô Ưu bắt đầu hỏi hết cái này đến cái kia, bất quá toàn hỏi đến chuyện riêng của Lam Đồng Đồng. Lâm Đồng Đồng cũng không tiện từ
chối trả lời, hiển nhiên cũng vì nể mặt Yến Băng Cơ.
“Diệp công
tử, quan hệ giữa ngài và thánh nữ chúng tôi đều biết rõ, nơi này vốn là
để thánh nữ lưu trú. Thánh nữ cũng rất ít khi ở đây. Hiện tại, để ngài ở đây cũng không có vấn đề gì.“ Lam Đồng Đồng đưa Diệp Vô Ưu đến một biệt viện lộng lẫy, rồi nói với hắn.
“Ồ, hảo. Cảm ơn Lam tỷ tỷ.“ Diệp Vô Ưu gật đầu, trong lòng có chút gì không dễ chịu, vì hắn phát hiện
tòa biệt viện này thật đơn độc, hiển nhiên những người khác trong Vô
Song Cung không sống ở đây. Hắn ở chỗ này không phải là cách các mĩ nữ
rất xa sao.
Không dễ chịu thì cũng đã không dễ chịu, đối phương
đã an bài như vậy, hắn cũng không có cách phản đối, hơn nữa hắn vẫn còn
có chân. Tuy sống ở đây hơi cách xa mĩ nhân nhưng hắn có thể chủ động
tiếp cận được.
“Lam tỷ tỷ, tỷ ở chỗ nào vậy?“ Thấy mĩ nữ này quả
thật không tệ, đầu tiên hẵng tiếp cận nàng đã, Diệp Vô Ưu tính toán
trong lòng, đợi Lam Đồng Đồng nói cho hắn biết chỗ nàng ở rồi hắn sẽ có
cách tiếp cận nàng.
“Diệp công tử, chỗ ta ở cách đây khá xa, nói
cho ngài biết bây giờ, ngài cũng không rõ.“ Lam Đồng Đồng mỉm cười, “Ta
còn có chút việc phải đi trước, ta sẽ cho người thu xếp việc ăn ở của
hai vị, đợi cung chủ xuất quan xong ta sẽ phái người đến thông báo cho
ngài.“
“Vậy cung chủ khi nào xuất quan?“ Không dò hỏi được nơi ở
của Lam Đồng Đồng, Diệp Vô Ưu cũng không nản lòng, bắt đầu chuyển sang
hỏi thăm về các việc khác.
“Thời gian cung chủ bế quan trước giờ
đều không cố định, lâu thì một hai năm, nhanh thì mười ngày hoặc nửa
tháng. Cung chủ đã bắt đầu bế quan từ một tháng trước rồi. Nói cách
khác, cung chủ có thể hôm nay xuất quan mà cũng có thể một hai năm nữa
mới xuất quan.“ Lam Đồng Đồng tỏ ra không còn cách nào khác, “Sở dĩ, ta
cũng không biết cung chủ rốt cuộc khi nào mới xuất quan.“
“Ra là
thế, vậy Lam tỷ tỷ, ta hỏi tỷ một việc cuối cùng, tỷ nhất định phải nói
thực cho ta biết nha!“ Diệp Vô Ưu tỏ ra có chút thất vọng.Giống kiểu bây giờ, hỏi Lam Đồng Đồng một câu thì đã ba câu không biết. Vấn đề hắn
muốn biết nhất cũng không có đáp án, chẳng nhẽ lại không thất vọng?
“Diệp công tử, chỉ cần ta biết ta nhất định sẽ trả lời đúng sự thật.“ Lam Đồng Đồng khẽ mỉm cười.
“Lam tỷ tỷ, lời tỷ nói không được quên nha!“ Diệp Vô Ưu vội vàng nói: “Ta
hỏi tỷ một việc cuối cùng, U Lan tiên tử Hoa Nguyệt Lan sống ở chỗ nào?“
“Nguyệt Lan?“ Lam Đồng Đồng hơi ngẩn ra, “Ngài tìm Nguyệt Lan có việc gì?“
“Cũng không có gì, chẳng qua lúc trước chúng ta có gặp qua ở Bách Hoa Thành,
hai ta cũng tương đối quen biết, ta hiện tại đã lại đây, tự nhiên cũng
nên gặp mặt nàng ta.“ Diệp Vô Ưu bộ dạng có vẻ như tùy ý.
Lam Đồng Đồng mày liễu hơi nhíu lại, trực giác đoán là sự tình chắc không đơn giản như vậy.
“Diệp công tử, vậy nha, ta sẽ nói cho Nguyệt Lan biết việc ngài đã đến đây,
nếu đúng như ngài nói, ta nghĩ Nguyệt Lan sẽ chủ động đến tìm ngài.“ Lam Đồng Đồng cân nhắc một chút rồi nói.
“Vậy cũng được, cảm ơn Lam
tỷ tỷ.“ Diệp Vô Ưu thầm chửi Lam Đồng Đồng nói không giữ lời, nhưng bên
ngoài cũng tỏ ra không có việc gì.
Chốc lát sau, Lam Đồng Đồng ly khai biệt viện, nàng tuyệt không phát hiện ra, Diệp Vô Ưu đang ầm thầm bám theo sau.