“Đa tạ Tiêu công tử.“ Trên mặt Hoa Vân La lộ ra vẻ một chút vẻ tươi
cười: “Vân La trước đây thân thể không khỏe, cư xử thất lễ, vẫn mong
công tử thông cảm.“
“Cung chủ khách sáo rồi, có thể thấy được
cung chủ bình phục, tại hạ cũng cảm thấy rất vinh hạnh.“ Tiêu Diêu khẽ
mỉm cười: “Nếu cung chủ tiện nói chuyện, tại hạ có chút chuyện muốn cùng cung chủ thương lượng.“
“Không cần gấp vậy chứ?“ Diệp Vô Ưu có chút không vui chen vào một câu: “Nàng chỉ vừa mới khỏe, có chuyện gì ngày mai hẵng nói!“
Hoa Vân La hướng tới Diệp Vô Ưu nở một nụ cười xinh đẹp, dáng điệu mỹ lệ đến kinh tâm động phách làm Diệp Vô Ưu hơi ngẩn ngơ.
“Nguyệt Lan, các người đều quay về trước đi.“ Hoa Vân La vừa nói vừa đưa mắt
nhìn Lãnh Tâm m, “Đồng Đồng, các ngươi thay ta tiếp đãi Lãnh tông chủ
trước.“
Ngừng một chút, Hoa Vân La lại nói: “Vô Ưu, ngươi ở lại.“
Một lát sau, chỗ này chỉ còn lại bốn người. Diệp Vô Ưu đứng bên cạnh Hoa
Vân La, đối diện với bọn họ là Tiêu Diêu và Lâm Lông Nguyệt đang đứng kề vai nhau.
Tiêu Diêu hơi ngẩn ra, đối với việc Hoa Vân La lưu
Diệp Vô Ưu lại, hắn hiển nhiên cảm thấy có chút kì quái. Song hắn cũng
không nói gì, Lâm Lông Nguyệt thì trái lại dùng ánh mắt không mấy thân
thiện nhìn Diệp Vô Ưu. Đáng tiếc, Diệp Vô Ưu từ đầu đã không lý gì đến
nàng, bởi vì tất cả tâm tư hiện giờ của hắn đều rơi trên người Hoa Vân
La.
“Tiêu công tử, bây giờ có thể nói được rồi.“ Hoa Vân La từ từ nói.
“Là như thế này, gia sư sai tại hạ đến mời cung chủ ghé qua Tán Tiên Môn
tham gia tụ hội, tụ hội sơ bộ dự định sẽ cử hành vào ngày mười tám tháng năm. Nhưng nếu có thể, vẫn mời cung chủ đến sớm hơn một chút.“ Tiêu
Diêu hơi trầm ngâm nói.
“Ồ? Tụ hội gì?“ Hoa Vân La hơi tỏ ra kinh ngạc hỏi.
“Kỳ thật tại hạ cũng không rõ ràng, bất quá gia sư nói việc tụ hội lần này
liên quan đến tương lai của toàn bộ tu tiên giới ở Vân Mộng Đại Lục, hơn nữa gia sư đối với tụ hội lần này cũng rất coi trọng.“ Tiêu Diêu nghĩ
một lát rồi tiếp: “Còn như hy vọng cung chủ có thể đến sớm vài ngày là
bởi vì gia sư không bao lâu nữa sẽ phi thăng, nhưng gia sư tịnh không
thể xác định cụ thể thời gian phi thăng.“
“Cái gì? Tiêu môn chủ
sắp phi thăng?“ Hoa Vân La liền biến sắc, tin tức này mang lại cho nàng
một chấn động cực lớn. Phi thăng. Điều này cũng chứng tỏ Tiêu Vấn Thiên
trở thành một tiên nhân chân chính, cũng là tiên nhân chân chính đầu
tiên ở Vân Mộng Đại Lục. Nhiều năm trở lại đây, phong trào tu tiên ở Vân Mộng Đại Lục dù ngày càng phồn thịnh, nhưng từ đầu đến cuối tịnh không
có ai thật sự tu luyện thành tiên. Bởi trên thực tế còn có rất đông
người đối với phương pháp tu tiên hiện tại có nhiều nghi vấn.
Nếu Tiêu Vấn Thiên thật sự phi thăng thành tiên, việc đó không còn nghi ngờ gì sẽ mang đến sự cổ vũ cực lớn cho tất cả tu tiên giả, sợ rằng sẽ thổi lên một phong trào tu tiên mới ở Vân Mộng Đại Lục.
“Gia sư còn
sai ta chuyển lời đến cung chủ, nếu cung chủ cảm thấy trong hàng đệ tử
của quý phái có người tư chất đặc biệt xuất sắc cũng tốt nhất mang bọn
họ đi chung. Đương nhiên, nếu cung chủ cho rằng bất tiện thì cũng không
sao. Nhưng khẩn xin bản nhân cung chủ nhất thiết phải đi một chuyến.“
Tiêu Diêu tiếp tục nói.
“Hãy chuyển lời ta đến Tiêu môn chủ, Hoa
Vân La sẽ cố gắng đến sớm.“ Hoa Vân La hơi trầm ngâm một chút rồi mới ra quyết định. Nếu Tiêu Vấn Thiên thật sự sắp phi thăng không vì cái gì
khác, đơn giản chỉ là đi chứng kiến quá trình phi thăng của ông ta, đi
Tán Tiên Môn một chuyến cũng là đáng giá.
“Đa tạ cung chủ. Vậy
tại hạ xin cáo từ trước.“ Tiêu Diêu như có vẻ trút được gánh nặng, khi
hắn đi mời những người khác đều khá thuận lợi, chỉ là ở Vô Song Cung
suýt nữa là không hoàn thành được nhiệm vụ. Hiện tại cuối cùng cũng
phong hồi lộ chuyển, tự nhiên là thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Tiêu Diêu và Lâm Lộng Nguyệt li khai xong. Hoa Vân La vẫn đứng yên lặng ở chỗ cũ, tựa hồ đang chìm sâu trong suy tư.
“Vân La, sao vậy?“ Hiện giờ không có ngoại nhân bên cạnh, Diệp Vô Ưu chung vu nhịn không nổi ôm nàng vào lòng.
“Ta không sao, chỉ là tin tức Tiêu Vấn Thiên sắp phi thăng làm ta cảm thấy
đột ngột.“ Hoa Vân La lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Kỳ thật, mãi đến nay ta
đều cho rằng thành tiên chỉ là một mộng tưởng xa vời và không thiết
thực. Mặc dù chúng ta đều tự nói là tu tiên giả, nhưng sợ rằng không có
mấy người nghĩ bản thân có đủ khả năng tu luyện thành tiên. Tu luyện của chúng ta đa phần chỉ là mong đợi làm thực lực bản thân mạnh hơn một
chút. Có lẽ, làm bản thân đủ có thể sống lâu hơn một chút. Với ta, chỉ
là càng thêm hy vọng đủ có thể thanh xuân vĩnh trú.“
“Vậy cái tên Tiêu Diêu đó, có thể nào lừa nàng không?“ Diệp Vô Ưu thuận miệng hỏi.
“Chắc không thể nào, với thanh danh Tiêu Vấn Thiên không đến mức làm những
việc như vậy.“ Hoa Vân La lắc đầu, “Ta nghĩ, có lẽ ông ta thật sự sắp
phi thăng thành tiên.“
“Không phải quản nhiều, đến lúc đó chúng ta đi xem là biết!“ Diệp Vô Ưu không chút quan tâm nói.
“Chàng nói phải, nghĩ nhiều cũng không có tác dụng, đợi khi đến Tán Tiên Môn
gặp Tiêu Vấn Thiên xong có lẽ mọi thứ đều có thể rõ ràng.“ Hoa Vân La
gật đầu, “Được rồi, chúng ta đi ra ngoài trước.“
“Ra ngoài làm
gì?“ Diệp Vô Ưu có vẻ không muốn ra, hắn đang ôm thân thể mềm mại của
Hoa Vân La cảm thấy thật khoan khoái, căn bản là không muốn đi đâu cả.
“Ta còn phải ra cảm ơn Lãnh Tâm m!” Hoa Vân La lãnh đạm nói, ngữ khí có
chút cổ quái đến nỗi Diệp Vô Ưu nghe thấy mấy câu này trong lòng liền
cảm thấy bất ổn.
Bất quá, một lúc sau Diệp Vô Ưu phát hiện hắn đã lo lắng hơi thừa. Bởi vì khi hắn và Hoa Vân La đi đến đại sảnh Vô Song
Cung, Lãnh Tâm m đã đi khỏi.
“Cung chủ, Lãnh tông chủ muốn đi, thuộc hạ cũng ngăn không được.“ Lam Đồng Đồng có chút bất an nói
“Không sao, không trách ngươi. Với thân thủ của nàng ta, các ngươi xác thực
không có khả năng ngăn cản.“ Hoa Vân La ảm đạm nói, “Đồng Đồng, ta phải
xuất cung một chuyến. Khi ta không có ở đây, mọi việc Vô Song Cung đều
giao cho ngươi.“
“Cung chủ, người phải đi đâu? Khi nào phải đi?“
Lam Đồng Đồng ngẩn ra rồi vội vã hỏi. Những người làm Vô Song Cung cung
chủ thời gian qua đều rất ít khi ra ngoài bởi vì việc đối ngoại ở Vô
Song Cung đều do thánh nữ phụ trách. Cung chủ chỉ cần lưu lại ở trong
cung là đủ, mà trên thực tế Hoa Vân La cũng đã nhiều năm chưa xuất cung.
“Ta phải đi Tán Tiên Môn một chuyến.“ Hoa Vân La từ từ nói, “Sáng ngày mai
sẽ đi, Nguyệt Lan, con chuẩn bị một chút, sẽ cùng đi với ta.“
“Dạ, sư phụ!“ Hoa Nguyệt Lan hơi ngơ ngẩn, dù có chút bất minh nhưng vẫn lên tiếng đáp ứng.
“Cứ vậy đi, ta trở về nghỉ ngơi trước.“ Hoa Vân La bàn giao mọi thứ xong
liền nhanh chóng quay người ly khai. Lần này, trừ Diệp Vô Ưu vẫn bên
nàng Lạc Lạc và Tuyết Tuyết hai tiểu nha đầu này tự nhiên cũng đi theo.
“Chàng nha, lúc nào cũng theo ta làm gì?“ Đi vào thạch ốc, Hoa Vân La quay
người lại nhìn Diệp Vô Ưu, giọng điệu mang vài phần sủng ái nói.
Lạc Lạc và Tuyết Tuyết đã canh giữ ở ngoài cốc, ở đây tự nhiên là thế giới của hai người bọn họ.
“Vân La, nàng hiện giờ thật sự hoàn toàn không sao chứ?“ Diệp Vô Ưu thò tay ôm nàng vào lòng khẽ hỏi.
“Yên tâm, ta thật sự không sao.“ Hoa Vân La ôn nhu nói “Ta bây giờ so với lúc trước mọi thứ đều tốt hơn nhiều.”
“Vậy ta yên tâm rồi!“ Song thủ Diệp Vô Ưu bắt đầu từ từ chu du trên người
Hoa Vân La. Khi liệu thương cho nàng, hắn thật sự bị dày vò khó chịu,
hiện giờ nàng đã không sao, hắn tự nhiên không muốn bỏ qua.
“Tiểu bại hoại, lại muốn làm bậy?” Giọng điệu Hoa Vân La trở nên nũng nịu lạ thường.
“Vân La, ta giúp nàng trị thương thật sự là khổ cực. Hiện giờ nàng đã khỏe,
đền bù cho ta một chút đi!“ Động tác của hắn bắt đầu bạo dạn hơn, hai
tay đặt trên phong đồn, hơi hơi dùng sức nhào nặn.
“Được rồi,
được rồi, ta không thể xử tệ với chàng!“ Hoa Vân La khẽ vòng tay qua cổ
Diệp Vô Ưu, “Bất quá, tiểu bại hoại a, chàng không thể để ta tắm rửa
trước sao?“
“Ta với nàng cùng đi.“ Diệp Vô Ưu vội vàng nói, vừa nói vừa bế Hoa Vân La lên, hướng ra bên ngoài thạch ốc mà bước.
“Bỏ ta xuống!“ Khi vừa đến bên dục trì, Hoa Vân La nũng nịu kêu lên.
Diệp Vô Ưu y lời thả nàng xuống. Hoa Vân La đột nhiên khẽ mỉm cười, sau đó
Diệp Vô Ưu bỗng cảm thấy một cổ đại lực ập đến kéo cả người hắn lên, rồi hắn cứ thế cắm đầu vào trong dục trì.
“Chỉ là giả vờ mà, lại tập kích ta!“ Diệp Vô Ưu kêu ca trong lòng. Đến khi hắn từ dưới nước chui
đầu lên hướng mắt nhìn lên chỗ bên cạnh dục trì bao nhiêu lời oán trách
đều tiêu tan hết sạch.
Hoa Vân La nhè nhẹ xoay người, từng mảng y phục trên người nàng từ từ rơi xuống. Ngọc thể mĩ lệ tuyệt luân trong
chớp mắt xuất hiện trước mắt hắn. Sau đó nàng nở một nụ cười ngọt ngào
với hắn rồi nhẹ nhàng nhảy vọt lên, thân thể uyển chuyển lộn một vòng
tuyệt mĩ trên không trung, tiếp đó vọt vào trong làn nước.
Diệp
Vô Ưu chỉ thấy hô hấp dồn dập một trận, gần như không chút do dự liền
lao về nơi Hoa Vân La vừa rơi xuống. Chỉ là rất nhanh hắn phát hiện bản
thân đã nhào vào không khí.
“Ngốc tử, ta ở đây!“ Sau lưng truyền
lại tiếng cười khẽ. Diệp Vô Ưu thình lình quay đầu lại liền phát hiện
Hoa Vân La đang ở cách hắn không đến một thước đang cười khúc khích, dịu dàng nhìn hắn.
Thân thể hoàn mỹ không tì vết vẫn không chút giấu diếm, mái tóc dài của Hoa Vân La lần này tịnh không che đậy những vị
trí then chốt, đôi ngọc nhũ cao vút kia tựa hồ như đang có ý khoe khoang mị lực, ngạo nghễ đứng thẳng.
“Đến bắt ta. Bắt được ta chàng muốn thế nào cũng được!“ Hoa Vân La cười gian xảo, sau đó quay người chui vào trong nước.
Câu nói này mang đến cho Diệp Vô Ưu động lực vô cùng. Hắn bỗng nhiên cởi
sạch y phục trên người, sau đó hướng tới Hoa Vân La truy đuổi.
Chỉ là, bất luận thủy tính hay công lực, Diệp Vô Ưu rõ ràng đều không bằng
Hoa Vân La. Hắn ở trong nước đuổi theo một lúc lâu, ngay cả đuôi tóc của Hoa Vân La cũng không đụng đến được. Mà điều làm hắn buồn bực là Hoa
Vân La thỉnh thoảng lại dụ dỗ hắn: lúc thì ra dáng tươi cười nũng nịu,
lúc lại ở trước mặt hắn khoe ra tư thế gợi cảm, thêm vào đó thân hình
hoàn mỹ của nàng, bản thân đã là một vật thể cực kỳ mê hoặc làm Diệp Vô
Ưu mặc dù chưa đuổi bắt được nhưng không hề muốn từ bỏ.
“Để ta bắt được nàng, nhất định phải cho nàng biết tay!“ Diệp Vô Ưu thầm la lên trong lòng.