Vô Lại Quần Phương Phổ Truyện Full

Quyển 4 - Chương 15: Cung chủ hiến thân

Diệp Vô Ưu ôm sát thân thể mềm mại của Hoa Vân La vào lòng, một tay nhẹ
nhàng vuốt ve người nàng, hắn không dám có những động tác quá đà, bởi vì hắn có chút lo lắng Hoa Vân La sẽ đẩy hắn ra.

Đối với động tác
của Diệp Vô Ưu, Hoa Vân La tịnh không có chút kháng cự, song cũng không
có phản ứng gì lớn, sắc mặt nàng vẫn rất bình thường, không có chút biểu tình nào. Khi Diệp Vô Ưu một tay úp lên kiều đồn của nàng, nàng mới có
chút không thoải mái, thân thể hơi hơi nhúc nhích.

Nhìn Hoa Vân
La tịnh không có chút cao hứng, động tác của Diệp Vô Ưu bắt đầu hơi mạnh bạo một chút, song thủ cũng hướng đến những vị trí mẫn cảm trên người
nàng từ từ tập kích.

Từng cơn sóng cảm giác dị thường từ khắp nơi trên người nàng truyền lại, song lòng Hoa Vân La vẫn còn nguội lạnh,
nàng nhắm mắt, bắt đầu ảo tưởng nam nhân đang ở trước mắt này là nữ tử
mà nàng yêu say đắm bao năm. Rồi nàng rất nhanh phát hiện bản thân làm
không được, bởi nàng biết một cách sâu sắc rằng Yến Ngọc Dao không bao
giờ làm những hành động như vậy với nàng. Nhớ ngày xưa, Yến Ngọc Dao đối với nàng luôn có phép tắc, nàng hơi có chút hành vi thân mật, nàng ta
đều nhanh chóng tránh ra.

Hoa Vân La luôn cho rằng bản thân rất
chán ghét nam nhân, trong mắt nàng nam nhân đều là những kẻ bẩn thỉu thô tục, chỉ có nữ tử mới là thực sự là thuần khiết không tì vết. Cũng
chính vì thế, nàng mới không thích nam nhân, nhưng lúc này nàng lại phát hiện, đang có một nam nhân ôm nàng, hôn nàng, nàng vẫn cảm thấy vô cùng khoan khoái.

Nàng ban đầu sở dĩ có thể tiếp thụ sự âu yếm của
Diệp Vô Ưu, là vì hắn và Yến Ngọc Dao giống nhau như đúc. Nàng đã cho
rằng hắn và nam nhân khác không giống nhau, nhưng khi Diệp Vô Ưu dùng
các phương pháp khác nhau bắt đầu kích thích dục tính của nàng, trong
lòng lại bừng lên một cảm giác kì quái. Nàng đột nhiên nghĩ rằng: “Có
lẽ, nam nhân tịnh không giống như nàng hằng tưởng tượng.”

Nhũ hoa đang truyền lại cho nàng từng đợt cảm giác dị thường. Không biết từ lúc nào, hai tay Diệp Vô Ưu đã đặt lên đôi ngọc nhũ ngạo nhân của nàng, nhẹ nhàng nắn bóp, tựa hồ như sợ làm vỡ mất nhũ phong thánh khiết.

Nam nhân ở phía sau hơi thở có chút dồn dập. Nàng biết hắn muốn làm gì,
thậm chí nàng còn muốn thuận theo hắn, bởi vì nàng muốn thử hoàn toàn
tiếp nhận hắn. Nàng biết, chỉ cần bản thân có thể thật sự chấp nhận hắn, nửa cuộc đời còn lại của nàng cũng không phải tịch mịch như trước nữa.
Hay chí ít, nàng cũng có một người ở cùng, nàng đã tịch mịch bao nhiêu
năm rồi, thật sự là không muốn phải tịch mịch lần nữa.


Nhưng khi
Diệp Vô Ưu đang một tay dần dần tiến nhập cấm khu của nàng, không ngờ
nàng lại giãy thoát ra, nhanh chóng sửa sang lại y phục, sau đó xoay
người lại nhìn Diệp Vô Ưu với vẻ mặt ủ rũ.

“Vô Ưu, ta vẫn chưa
quen nam nhân đối với ta như vậy.“ Hoa Vân La khẽ than một tiếng: “Ta
rất muốn xem chàng như Ngọc Dao. Nhưng chung quy ta làm không được, ta
cũng muốn thuyết phục bản thân tiếp nhận chàng, nhưng thật sự việc này
phải có thời gian.“

“Vân La, ta hiểu rồi.“ Diệp Vô Ưu ỉu xìu nói. Ở chung với Hoa Vân La thêm một ngày nữa, chắc hắn sẽ nhanh chóng bị
nàng chọc cho dục hỏa thiêu thân mà chết, trong lòng hắn có chút buồn
bực. Nàng không quen, thì đừng có câu dẫn hắn. Xinh đẹp như vậy, thân
thể tuyệt vời như vậy cũng đành, dù sao cũng là trời sinh. Trách không
được nàng, nhưng mà, nàng lại vẫn cứ ăn mặc như vậy, thỉnh thoảng còn
không mặc gì cả, đây không phải là cố tình câu dẫn hắn sao? Câu dẫn hắn
xong, lại không cho đụng vào, làm mất hứng như vậy, hắn thật sự là bức
bối gần chết.

“Đừng buồn mà, chàng ở cùng ta nhiều nhiều, từ từ
ta sẽ quen thôi, sau đó chàng muốn như thế nào cũng được.“ Sắc mặt Hoa
Vân La thoáng ửng hồng, ngữ khí cũng vô cùng ôn nhu, lời nói tràn đầy
cám dỗ. Hiển nhiên, mục đích của nàng rất đơn giản, chính là muốn Diệp
Vô Ưu ở cùng nàng lâu hơn, nàng mở ra cho hắn một trường viễn cảnh tươi
đẹp. Một ngày nào đó, đợi nàng quen rồi, hắn có thể chiếm được thân thể
của nàng.

Diệp Vô Ưu vẫn không đành lòng đưa mắt nhìn thân hình
dụ nhân của Hoa Vân La, có chút khó khăn nói: “Vân La, ta, ta đi ra
trước, tối nay ta lại đến tìm nàng.“

Lưu lại đây càng lâu, hắn bị giày vò càng nhiều, ngẫm nghĩ hay là đi gặp công chúa bảo bối vừa nhìn
được lại vừa có thể ăn được, Diệp Vô Ưu đã quyết định chủ ý, liền hướng
tới Hoa Vân La cáo từ.

“M m, ta đợi chàng.“ Hoa Vân La đột nhiên
hôn lên má Diệp Vô Ưu một cái rồi khẽ nói, Diệp Vô Ưu đáng thương suýt
nữa lại không chế nổi bản thân, muốn tiếp tục lưu lại.

Cắn chặt
răng, Diệp Vô Ưu cuối cùng đã đi ra khỏi thạch ốc, sau đó cũng không dám quay đầu nhìn lại một lần chạy như bay ra ngoài, cho đến khi nhìn thấy
hai tiểu nha đầu Lạc Lạc và Tuyết Tuyết, hắn mới từ từ thả lỏng ngươi
thở nhẹ một hơi.

Mị lực của Hoa Vân La thực sự quá lớn, muốn li khai nàng, cần phải có năng lực khống chế vô cùng mạnh mẽ.

Hoa Nguyệt Lan lúc này tâm tình không yên, không hiểu đang xảy ra việc gì,
nàng luôn cảm thấy rằng sư phụ để Diệp Vô Ưu lưu lại nơi đó có chút gì
không hợp tình lý. Hơn nữa, hôm qua sư phụ vốn tìm nàng có việc, nhưng
kết quả là việc gì cũng không nói với nàng, lại bảo nàng li khai, ngược
lại còn để Diệp Vô Lưu lưu lại.

Sáng hôm nay đến tìm sư phụ, lại
bị Lạc Lạc và Tuyết Tuyết cho hay sư phụ có việc, tạm thời không gặp,
lúc nói muốn gặp Diệp Vô Ưu, sư phụ cũng phái Lạc Lạc chuyển lời là đợi
một lúc, Diệp Vô Ưu sẽ đến tìm nàng.

Nhưng mà, bây giờ đã đến
chiều, từ khi rời khỏi chỗ sư phụ cũng đã hơn hai thời thần, Diệp Vô Ưu
vẫn chưa thấy đến, nàng không khỏi có chút lo lắng, Diệp Vô Ưu có phải
là đã xảy ra việc gì không?

Hoa Nguyệt Lan ở trong phòng đi tới
đi lui, nàng đang cân nhắc có nên đi tìm Diệp Vô Ưu lần nữa hay không,
vạn nhất hắn thật sự xảy ra việc gì, vậy thì gay go. Chỉ là lúc này,
nàng cũng không hiểu được được rốt cuộc là bởi vì Yến Băng Cơ mới lo
lắng cho Diệp Vô Ưu, hay là bởi vì tự bản thân mà lo lắng, có lẽ vì cả
hai!

Lại chờ thêm một hồi, Diệp Vô Ưu vẫn chưa tới, Hoa Nguyệt Lan chung quy cũng nhịn không nổi, quay người đi ra ngoài.

Vừa mới bước đến cửa, nàng liền bị một người ôm lấy, liền sau đó nghe thấy
giọng nói quen thuộc: “Công chúa lão bà, nàng chuẩn bị đi đâu vậy?“

“Tiểu vô lại, ngươi còn chưa chết a?“ Hoa Nguyệt Lan giận dữ nói, trong lòng
có chút bực mình, bản thân vì hắn lo lắng cả nửa ngày. Ra hắn vẫn tốt,
vừa gặp mặt đã chiếm tiện nghị.

“Ta còn không phải là bỏ không
nổi công chúa lão bà nàng sao? Diệp Vô Ưu cười hi hi rồi nói, hắn bế Hoa Nguyệt Lan lên, đi vào bên trong, thuận tay đóng luôn cửa lại. Hiển
nhiên tiểu tử này chuẩn bị làm việc xấu xa.

“Tử sắc lang, ngươi
muốn gì đó hả?” Hoa Nguyệt Lan thật có chút hoang mang, Diệp Vô Ưu vừa
ôm nàng tới giường, song thủ vừa sờ loạn trên người nàng, nàng dù ngốc
mấy cũng biết là hắn không có ý tốt đẹp gì.

“Công chúa lão bà, ta bây giờ làm phò mã của nàng, được không?” Diệp Vô Ưu cười hì hì bên tai nàng nói.

“Tử sắc lang, ban ngày ban mặt, không được làm bậy!“ Hoa Nguyệt Lan mặt lo lắng phát sốt, giận dữ mắng.

Nếu như trước kia, Diệp Vô Ưu còn có thể buông tha Hoa Nguyệt Lan, nhưng
bây giờ, hắn hiển nhiên là không thể. Hoa Nguyệt Lan nửa cự tuyệt nửa
không, chỉ cố đẩy hắn ra nhưng căn bản vô pháp thay đổi ý định của hắn,
Diệp Vô Ưu vốn bị Hoa Vân La mê hoặc đã lâu, dục hỏa trong lòng đã sớm
tích tụ đến vô cùng.

“Công chúa lão bà, nàng chỉ có thể trách sư
phụ nàng thôi?” Diệp Vô Ưu nghĩ thầm trong lòng, hắn ôm Hoa Nguyệt Lan
lên giường, trong đầu lại ảo tưởng cảnh tượng Hoa Vân La và Hoa Nguyệt
Lan sư phụ và đệ tử đồng sàng.

“Tiểu vô lại, đừng như vậy được
không? Nếu không…. nếu không thì đợi đến tối đã?” Hoa Nguyệt Lan đang
uổng công chống cự đôi ma thủ xâm nhập, vừa nũng nịu cầu khẩn.

“Ban ngày có thể nhìn rõ hơn mà, ta có thể nhìn thật kỹ thân thể mĩ lệ của
công chúa lão bà!” Diệp Vô Ưu một tay cởi quần áo Hoa Nguyệt Lan, một
tay lần mò lung tung trên người nàng, miệng cũng đồng thời buông lời
trêu chọc.

“Ngươi, không được nhìn!“ Hoa Nguyệt Lan xấu hổ la lên.

“Công chúa lão bà, cái này không thể theo ý nàng!“ Diệp Vô Ưu nhẹ nhàng nói,

trong lúc nói, nửa ngực mềm mại của Hoa Nguyệt Lan cũng đã lộ ra, hữu
thủ Diệp Vô Ưu cũng bám lên ngọc phong của nàng, bắt đầu giày vò những
chỗ mềm mại giờ đây chỉ thuộc về hắn.

“Không muốn!“ Hoa Nguyệt
Lan khẽ rên lên một tiếng, miệng tuy vẫn phản kháng, nhưng cảm giác trên thân thể như muốn phản bội nàng. Nàng không tự chủ được hơi uốn éo thân thể mềm mại, đôi chân ngọc kia cũng bắt đầu vô thức co duỗi cọ xát.

Y phục Hoa Nguyệt Lan chẳng mấy chốc đã bị Diệp Vô Ưu lột sạch. Nàng giờ
thành một tòa bạch ngọc trần trụi, da thịt mềm mượt như tơ lụa, đường
cong hoàn mĩ, tiểu phúc bằng phẳng, tất cả đều khuấy động tầm mắt của
hắn, giữa lúc đó hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút khô khan trong cổ họng, dục hỏa đề thăng đỉnh điểm.

Đôi mắt Hoa Nguyệt Lan nhắm chặt,
toàn thân dường như đều phát nhiệt, nàng cảm thấy được có ánh mắt sáng
rực đang mặc ý quét trên thân thể nàng, làm nội tâm nàng xấu hổ không
thôi.

Hoa Nguyệt Lan theo bản năng cuộn tròn người lại, không
muốn những vị trí then chốt vừa bị lướt nhìn lại bày ra trước mắt Diệp
Vô Ưu. Cũng rất nhanh nàng phát hiện hành động của bản thân đã thất bại, song thủ của Diệp Vô Ưu đã đặt lên đôi chân ngọc của nàng, nhẹ nhàng
tách ra chúng ra. Còn hai tay định ôm lấy ngực cũng bị Diện Vô Ưu kéo
ra, đến lúc này, cả người nàng như biến thành chữ Đại(大), tất cả đều lộ
ra trong không khí, không giữ lại một chút gì.

“Tử, tử sắc lang, xấu hổ muốn chết, đừng, đừng vậy mà!“ Hoa Nguyệt Lan khẽ van nài.

“Công chúa lão bà, nàng mở mắt tự nhìn đi, nàng xem, nàng bây giờ đẹp hơn gấp mấy lần.“ Diệp Vô Ưu một tay nhẹ nhàng bóp lấy ngọc nhũ săn chắc của
Hoa Nguyệt Lan, miệng nói những lời đen tối.

“Ta, ta không muốn!“ Hoa Nguyệt Lan hờn dỗi nói, “Tử sắc lang, ngươi đừng vậy nữa, ta sẽ không lý đến ngươi!“

“Hì hì, công chúa bảo bối của ta, nàng có phải đợi không được rồi không?”
Diệp Vô Ưu cúi đầu xuống, rồi áp sát lên người nàng, khẽ nói nhỏ bên tai nàng.

Hoa Nguyệt Lan hơi run lên, nàng đã cảm thấy được, trên
người Diệp Vô Ưu có gì đó, trong ý thức mơ hồ, nàng biết thời khắc quan
trọng nhất trong đời nàng cũng đã tới.

“Tử sắc lang, ta sợ...“
Hoa Nguyệt Lan nói nhỏ. Nàng lúc này, tựa hồ hiện ra vẻ yếu đuối lạ
thường: “Nấu có thể hay chúng ta đừng như vậy được không?”

“Ngoan, đừng sợ, ta yêu nàng nhiều.“ Diệp Vô Ưu bắt đầu lừa gạt Hoa Nguyệt Lan. Mọi thứ đều như cung đã giương tên, còn kêu hắn vứt bỏ?