"Không cần lý đến hắn" Diệp Vô Ưu ngẩng đầu lên nói nhanh một câu, rồi
lại tiếp tục cúi xuống đôi môi anh đào của Hoa Nguyệt Lan, trong nháy
mắt động tác của đôi tay có phần cuồng bạo hơn. Một tay dụng lực vuốt ve ngọc nhũ của nàng, tay kia tại bờ mông của nàng chuyển hướng dần về
phía trong bắp đùi tiến thẳng hướng khu cấm địa.
Tạ Trường Phong
nhiều lần liên tiếp chọn lấy thời cơ này xuất hiện. Diệp Vô Ưu dù là
thằng ngu cũng hiểu được, Tạ Trường Phong tất nhiên biết hắn đang ở đây, nên cố ý chạy tới, nói là yết kiến công chúa, trên thực tế đến phá hư
chuyện tốt của hắn. Mà hành động của Tạ Trường Phong, rốt cuộc cũng làm
cho Diệp Vô Ưu phát cáu, lúc này hắn đột nhiên toát ra một ý nghĩ liều
lĩnh muốn lập tức chinh phục công chúa Hoa Nguyệt Lan xinh đẹp này.
"Tiểu bạch diện, ngươi dám bước vào, ta sẽ cho ngươi xem nàng công chúa mà
ngươi yêu trở thành vợ của ta như thế nào!" Diệp Vô Ưu thầm nghĩ. Thật
ra hắn cũng không muốn vội vã như vậy, Hoa Nguyệt Lan có muốn cũng không thể thoát được lòng bàn tay của hắn, bất quá lúc này Tạ Trường Phong
lại náo loạn, khiến hắn quyết ý phải chiếm được Hoa Nguyệt Lan.
Hoa Nguyệt Lan tất nhiên không thể biết được Diệp Vô Ưu suy nghĩ gì. Lúc
này nàng chỉ nghĩ đến Tạ Trường Phong đang đứng ở ngoài cửa, còn trong
lòng không hề lo nghĩ đến Diệp Vô Ưu sẽ làm gì nàng, chỉ là lo vạn nhất
Tạ Trường Phong mà tiến vào, không phải hắn sẽ nhìn thấy cảnh đáng xấu
hổ của nàng và Diệp Vô Ưu sao?
Có điều ý nghĩ của nàng rất nhanh
liền bị một loại cảm giác khác thường bên trong thân thể làm chìm ngập.
Diệp Vô Ưu lúc này toàn bộ công phu thủ pháp ve vãn đều dùng trên thân
nàng. Thân thể thành thục của nàng, nhanh chóng có những phản ứng rõ
ràng lại, trong lúc bất tri bất giác, nàng bắt đầu hôn lại Diệp Vô Ưu.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng chủ động đáp ứng lại yêu cầu của Diệp Vô
Ưu.
Cảm giác được sự hồi đáp của Hoa Nguyệt Lan, Diệp Vô Ưu trong lòng vô cùng vui sướng, biết rốt cuộc giai nhân cũng đã động tình. Lúc
này hắn không thể tiếp tục di trì kìm nén bản thân. Vừa tiếp tục đắm
đuối hôn nàng công chúa xinh đẹp, vừa bắt đầu nhẹ nhàng cởi nhanh y phục nàng. Mà trước đó không lâu, với thành quả nghiên cứu kết cấu y phục
của Hoa Nguyệt Lan, rất nhanh đã được hắn phát huy công dụng, điều mà
Diệp Vô Ưu trước đó không hề có ý nghĩ đến.
Đương nhiên trong lúc này Hoa Nguyệt Lan ý thức được Diệp Vô Ưu đang cởi bỏ y phục nàng, nàng đột nhiên nắm lấy tay Diệp Vô Ưu, không cho hắn tiến thêm một bước nào
nữa. Mặt khác, nàng cũng càng thêm lo lắng Tạ Trường Phong tiến vào, bắt gặp nàng bộ dạng quần áo không chỉnh chu, trong mắt người ngoài, chung
quy sẽ làm tổn hại đến danh dự một công chúa như nàng.
Diệp Vô Ưu lại không hề nóng vội, đôi môi bắt đầu di chuyển, hôn khắp cần cổ trắng tinh của nàng, rồi dần dần hạ xuống, bắt đầu di chuyển tới đồi ngực
căng tròn của Hoa Nguyệt Lan.
Hoa Nguyệt Lan càng lúc càng thấy
thân thể như bị lửa đốt, mặc dù lúc này Diệp Vô Ưu không hề lưu cấm chế
trên người nàng nhưng nàng tựa hồ mất dần đi khí lực toàn thân, hai tay
vốn muốn ngăn cản, nhưng không biết tự khi nào đã nới lỏng ra.
Diệp Vô Ưu dĩ nhiên không bỏ mất cơ hội tốt như thế này, rất nhanh đôi tuyết lê trắng muốt căng tròn đã hiện lên trước mặt. Diệp Vô Ưu vùi đầu vào
ngực nàng, đưa miệng ngậm nhẹ hạt bồ đào óng ánh, dụng lưỡi nhẹ nhàng
liếm liếm.
"A......" Hoa Nguyệt Lan vặn vẹo thân thể mềm mại,
miệng bất tri bất giác rên lên môt tiếng kiều mị, nhưng rất nhanh nàng
phát hiện ra sự tình vội vàng nghiến răng không cho tiếng rên rỉ thoát
ra khỏi miệng nữa.
"Đừng, đừng làm ẩu, Tạ Trường Phong sẽ... sẽ
tiến vào đấy" Hoa Nguyệt Lan trong hơi thở gấp nhẹ giọng nói mang theo
một tia cầu khẩn. Mặc dù trong lòng nàng kiên quyết muốn cự tuyệt Diệp
Vô Ưu nhưng thân thể nàng lại như phản bội lại ý nguyện của nàng. Bây
giờ nàng chỉ còn biết khẩn cầu Diệp Vô Ưu chủ động tha cho nàng mà thôi.
"Hắn dám tiến vào, ta sẽ đánh chết hắn" Diệp Vô Ưu thong thả ngẩng đầu lên
nói nhanh một câu, rồi sau đó lại cúi xuống tiếp tục công việc...
"Ngươi..ngươi có khả năng đánh thắng hắn sao?" Hoa Nguyệt Lan hiển nhiên không tin
Diệp Vô Ưu, thở hổn hển từ từ nói tiếp "Tiểu sắc lang, đừng mà, đừng làm loạn nữa, chúng ta như vậy, như vậy sẽ có lỗi với sư tỷ"
"Băng
tỷ tỷ sẽ không trách chúng ta đâu!" Diệp Vô Ưu nghe Hoa Nguyệt Lan
thoáng nhắc đến Yến Băng Cơ động tác có chút ngừng lại, nhưng hít một
hơi, lập tức hắn khôi phục lại bình thường.
"Nhưng, nhưng ta, ta
không nghĩ rằng sẽ cùng ngươi như vậy!" Hoa Nguyệt Lan ngữ khí có chút
khổ sở:"Tiểu vô lại, ngươi không thể như vậy mà bức ta...a!"
Hoa
Nguyệt Lan miệng nói không muốn, có điều không biết từ khi nào đôi chân
thon dài mê người đã kẹp chặt lấy thân người Diệp Vô Ưu.
"Diệp Vô Ưu, ngươi làm gì?" Đột nhiên một tiếng quát chói tai mang đầy nộ khí
truyền đến, phá vỡ bầu không khí kiều mị trên giường.
"Cút!" Diệp Vô Ưu không hề quay đầu lại, chỉ tức giận quát to một tiếng đồng thời
một tay vơ lấy cái chăn che bớt xuân quang trên người Hoa Nguyệt Lan,
hắn không thể để Tạ Trường Phong tên tiểu bạch diện đó nhìn thấy nửa
thân trần của Hoa Nguyệt Lan.
"Diệp Vô Ưu ngươi đã làm gì công
chúa điện hạ?" Tạ trưởng phong mặt tái nhợt, dù Diệp Vô Ưu động tác tuy
rất nhanh nhưng hắn cũng thấy được một đoạn da thịt trắng như bạch ngọc. Đồng thời con tim cũng rỉ máu, càng tràn ngập hận ý đối với Diệp Vô Ưu.
"Công chúa lão bà, ta trước tiên giải quyết tên tiểu mặt trắng này, sau đó
trở về tìm nàng, cứ ở yên trên giường chờ ta nha!" Diệp Vô Ưu nhẹ giọng
nói bên tai Hoa Nguyệt Lan rồi phi thân hướng về phía Tạ Trường Phong,
không phí lời nào, lập tức động thủ.
"Hôm nay ta mượn tên tiểu
bạch diện nhà ngươi luyện tập" Diệp Vô Ưu trong lòng thầm nghĩ, vốn định dùng u Dương Vân Phi luyện tập kết quả lại không thành công, bây giờ Tạ Trường Phong mang thân đến nạp, hắn tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này.
Tạ Trường Phong sắc mặt hơi biến đổi, cấp tốc lui ra ngoài, rời khỏi tẩm
cung của Hoa Nguyệt Lan. Diệp Vô Ưu cái gì cũng không sợ nhưng Tạ Trường Phong tuyệt không dám trong tẩm cung của Hoa Nguyệt Lan mà động thủ.
"Trước tiên ngươi hãy tiếp Thiên Ma Thất Chưởng bản thiếu gia." Diệp Vô Ưu một chưởng hướng về phía Tạ Trường Phong, chưởng ảnh bao trùm khắp trời, Tạ Trường Phong sắc mặt biến đổi, thân hình thối lùi về phía sau hơn một
trượng, có điều hắn không phải chủ động muốn lùi về mà là bị chưởng
phong chấn lui.
"Cháu ngoan, đừng chạy a!" Diệp Vô Ưu thế công
không ngừng mà miệng nói cũng không nghỉ: "Thay mặt Phinh Đình tỷ tỷ,
hôm nay ta nhất đinh phải dạy dỗ ngươi cho thật tốt!"
Mặc dù Diệp Vô Ưu cùng Tạ trương phong là quan hệ thân thích nhưng rõ ràng là hai
người đều cực kì chán ghét nhau. Lúc trước Diệp Vô Ưu thiếu chút nữa đã
chết trong tay Tạ Trường Phong nên hắn luôn canh cánh trong lòng, còn Tạ Trường Phong vì Hoa Nguyệt Lan mà đối với Diệp Vô Ưu càng căm hận thấu
xương nhập cốt.
"Diệp Vô Ưu, ngươi đã muốn chết, ta cũng không
khách khí nữa!" Tạ Trường Phong hừ lạnh một tiếng. Mặc dù Diệp Vô Ưu lúc này dường như không hề giống với Diệp Vô Ưu lần trước cùng hắn động thủ nữa, nhưng hắn lại không hề nhận ra là hắn không thể đánh bại Diệp Vô
Ưu. Đồng thời sự việc hắn vừa mới chứng kiến, đã khiến hắn gần như phát
cuồng cho nên hắn cũng không chú ý được gì nhiều. Niềm đố kị trong lòng
dâng lên mãnh liệt, lập tức khiến hắn chỉ còn một khát vọng duy nhất là
muốn một kiếm chém chết Diệp Vô Ưu.