Vô Lại Quần Phương Phổ Truyện Full

Quyển 1 - Chương 20: Tái Hí Lộng u Dương Vân Phi

“Nhưng ta tưởng sẽ làm người hầu cho tiên tử tỷ tỷ chứ!” Lam Tiểu Phong ấm ức, hiển nhiên hoàn toàn không có chút tự nguyện.

“Người hầu cho Băng tỉ tỉ cũng là người hầu của Vô Ưu ca ca. Vô Ưu ca ca đã đồng ý với ta, sau này ta sẽ đem ngươi thưởng cho Tiểu Tiểu.” Hàm Yên nhanh chóng đáp. “Được rồi, từ giờ trở đi, ngươi sẽ là người hầu của Tiểu Tiểu!”

“Làm người hầu cho bản tiên nữ có gì không tốt nào? Ta mỗi ngày có thể cấp cho nhà ngươi một trăm hai mươi lượng để chi dùng mà!” Mộ Dung Tiểu Tiểu tỏ vẻ không hài lòng.

“Một trăm hai? Tốt quá, tốt quá! Tiểu Tiểu cô nương, từ nay ta sẽ là người hầu của cô!” Lam tiểu Phong vội vàng nói.

“Không được gọi ta là Tiểu Tiểu cô nương, phải gọi ta là tiểu tiên nữ.” Mộ Dung Tiểu Tiểu đắc ý, hai tay chống nạnh nói.

“Không vấn đề gì! Tiểu tiên nữ, hôm nay ta có việc cần đến tiền, cô có thể cấp cho ta được không?” Lam Tiểu Phong gấp gáp hỏi.

“Hi hi, không thể được!” Mộ Dung Tiểu Tiểu không nói gì, chỉ có Hàm Yên tiếp tục. “Lam gia tiểu ca ca à, dù gì ngươi cũng là người hầu của Tiểu Tiểu, mà đã là người hầu thì phải theo hầu Tiểu Tiểu đã. Sau này nhà ngươi có cần chi tiêu thì Tiểu Tiểu mới có thể cấp cho ngươi chứ. Bộ ngươi tưởng tiền cứ muốn cấp lúc nào cũng được sao?”

“Vậy… Ra thế!” Lâm Tiểu Phong đành thở dài. Nói như vậy là từ giờ hắn chẳng còn được thấy ánh mặt trời nữa sao?


Dù chẳng có chút nào tình nguyện, nhưng lời đã nói ra, Lam Tiểu Phong đành phải chấp nhận điều kiện của Hàm Yên, ngoan ngoãn làm người hầu cho Mộ Dung Tiểu Tiểu.

o0o

Đối với mấy việc càn quấy của Hàm Yên, Yến Băng Cơ cũng không muốn truy cứu nữa. Hôm nay đã là ngày thứ tư của Thưởng Hoa đại hội, cũng là ngày thứ ba đua tranh tư cách đoạt bảo. Yến Băng Cơ không cần đến Thưởng Hoa đại hội, nhưng hôm nay nàng lại muốn đến ngắm hoàng cung.

Yến Băng Cơ mang theo Hàm Mộng đến hoàng cung trước, bọn Diệp Vô Ưu bốn người còn ở lại khách sạn. Đương nhiên, bốn người này chẳng ai cam chịu buồn chán nên chẳng mấy chốc đã thấy cả bốn thong thả dạo bước trên đường phố Bách Hoa thành xem náo nhiệt.

Trong bốn người, vui vẻ nhất đương nhiên là Mộ Dung Tiểu Tiểu, vừa mới có được một người hầu, nàng không ngừng sai bảo Lam Tiểu Phong làm việc này việc nọ. Đi chơi ai cũng vui vẻ chỉ có một người cực kỳ khổ sở là Lam Tiểu Phong. Nhìn bộ dạng Lam Tiểu Phong lúc này, Diệp Vô Ưu chỉ có một cảm giác, đó là sảng khoái!

Nha đầu Hàm Yên thì chỉ lo thiên hạ không loạn, với ai cũng đưa đẩy ánh mắt mê hoặc. Chỉ có điều, nếu có ai đó tưởng bở tiến lại bắt chuyện thì chưa đầy nửa câu đã bị nàng cho một cước đá bay.

“Xú nha đầu, đứng lại cho ta!” một thanh âm quen quen nhưng tràn đầy phẫn nộ từ phía sau bốn người truyền lại. Chưa ai kịp quay đầu lại thì một nhân ảnh màu lam đã xẹt qua bốn người rồi dừng lại trước mặt Hàm Yên. Người đang tức đến đỏ mặt đó chính là u Dương Vân Phi, kẻ đã bị hết Diệp Vô Ưu lại đến Hàm Yên đùa bỡn.

“Ha ha ha…”, Lam Tiểu Phong đột nhiên khoa trương tiến tới, đưa ngón tay chỉ u Dương Vân Phi, không nhịn được, cười đến gập cả người lại.

“Ngươi cười cái gì?”, u Dương Vân Phi mặt hết đỏ lại trắng, tức giận hỏi Lam Tiểu Phong.

“A, không được cười sao?” Lam Thiếu Phong một tay đưa lên bịt chặt miệng lại, nhưng chả được bao lâu hắn không nén đựơc lại bật ra tiếng cười. “Ha ha! Nhưng ta cứ nghĩ đến hình dạng của ngươi là lại muốn cười, ngươi, khặc khặc, trông ngươi thật thật là thảm hại a!”

“Phì!” Hàm Yên không nhịn được cũng phải cười thành tiếng.

“Tiểu hoa si, đến thân hình nam nhân ngươi cũng có hứng thú sao, đúng là đầu ngươi có vấn đề rồi!” Diệp Vô Ưu giễu cợt, nhưng ấn tượng về Lam Tiểu Phong trong lòng đã được cải thiện không ít, có lẽ tiểu tử này rất vừa ý hắn.

“Thân hình nam nhân này cũng ra dáng lắm.” Lam Tiểu Phong nhẩn nha nói. “Kỳ thị nam nhân là không đúng, kỳ thị thân hình nam nhân không tốt lại càng không đúng!”

“Hai ngươi câm miệng lại!” u Dương Vân Phi nộ khí xung thiên gầm lên với Diệp Vô Ưu và Lam Tiểu Phong, trường kiếm tùy thân đã lăm lăm trong tay như muốn động thủ.

“Nói cũng không được sao?” Lam Tiểu Phong giả bộ vô tội. “Ôi, đã rút kiếm rồi đấy, ngươi muốn đánh nhau sao? Cha ta đã nói ‘Quân tử động khẩu không động thủ’, ngươi chưa nói câu nào đã rút kiếm, ngươi có phải là quân tử không?”

“Tiểu hoa si ngươi đúng là nói thừa, người ta vốn đã là tiểu nhân rồi!” Diệp Vô Ưu nhạo báng.

“Vô Ưu ca ca, huynh nói thế không đúng rồi, vị đại ca đó vừa cao vừa tuấn tú, sao lại là tiểu nhân được?” Thanh âm thánh thót của Hàm Yên vang lên, rồi lại tiếp: “Ai da, Vô Ưu ca ca, có phải tứ chi hắn quá phát triển nhưng thực tế mới chỉ được mười tuổi không?”

“He he, cái đó gọi là đầu óc ngu si tứ chi phát triển, phải không, tỉ tỉ?” Mộ Dung Tiểu Tiểu không chịu yên lặng, đế theo.

u Dương Vân Phi đáng thương, bị chọc đến tức điên, trường kiếm vung lên, một đạo bạch sắc quang mang theo mũi kiếm bắn ra, tuy nhiên lại không hướng về phía Hàm Yên, cũng chẳng hướng đến Diệp Vô Ưu, không ngờ lại bay về phía Lam Tiểu Phong.

“Cứu mạng, có kẻ giết người!” Lam Tiểu Phong, thân thủ như mọi khi, nhanh như thiểm điện bỏ chạy, nhưng đạo quang mang đó lại truy theo đến cùng. Lam Tiểu Phong thấy vậy thì vô cùng hoảng hốt, vừa chạy vừa kêu cứu thảm thiết.

“Này, tên đần độn kia, không được đánh người hầu của ta.” Mộ Dung Tiểu Tiểu hét lên, trên tay xuất hiện một vật gì đó màu đen, ném về phía u Dương Vân Phi.

Rồi Mộ Dung Tiểu Tiểu lại lùi nhanh lại, tiện tay kéo Hàm Yên, gấp gáp nói: “Tỉ tỉ, mau chạy!”

u Dương Vân Phi vốn tưởng Mộ Dung Tiểu Tiểu ném ra pháp bảo gì đó nên giơ kiếm lên đỡ. Chỉ nghe đùng một cái, một đám khói dày đặc đã vây kín u Dương Vân Phi vào trong.

“Nha đầu chết tiệt, lại dám dùng hỏa khí.” Diệp Vô Ưu chửi bới, cũng nhanh chóng lùi ra xa nhưng không ngờ vẫn chậm một bước, bị đám khói đó làm cho nghẹn thở.

Có điều, u Dương Vân Phi trông thật thảm hại. Hỏa khí nổ ngay bên cạnh hắn, dù đã vận đến hai mươi thành chân khí hộ thể nhưng uy lực của hỏa khí quả thật không nhỏ, hắn vẫn cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, họng vừa thấy có vị ngọt, máu tươi đã trào ra khỏi miệng.

Tuy nhiên, đó vẫn chưa phải điều thảm nhất. Thê thảm nhất là, khi đám khói tan đi, mọi người đứng quanh xem bỗng nhìn thấy một nam tử, toàn thân trên dưới chỉ còn một chiếc khố, tay mang trường kiếm đứng đó, tư thế cực kỳ buồn cười.

“Ta đã bảo là dáng ngươi không đẹp mà ngươi vẫn cứ ở đó mà lõa lồ, thật là hết thuốc chữa mà!” Tiếng Lam Tiểu Phong cười hi hi vang lên, cái tên tiểu tử đó không hiểu đã quay lại từ lúc nào.

Khi u Dương Vân Phi phát hiện ra tình trạng của mình, thật đáng thương, cũng chẳng kịp tính sổ với Lam Tiểu Phong, chỉ còn ba chân bốn cẳng chạy mất.

Diệp Vô Ưu không để ý thấy ở một góc khuất, có một đôi tuyệt sắc giai nhân đang chăm chú nhìn hắn. Một trong hai người chính là Yến Băng Cơ, người còn lại, nhan sắc so với Yến Băng Cơ tựa hồ khó phân cao thấp. Có điều, khác với bộ dạng băng lãnh của Yến Băng Cơ, trên khuôn mặt ôn nhu nhất mực của thiếu nữ đó luôn phảng phất một nụ cười.