Lâm Phong rất rảnh rỗi, rãnh rỗi đến nỗi chẳng biết làm gì cho hết thời gian. Lãnh Huyết, Thiết Thủ cùng Truy Mệnh đã bị Gia Cát tiên sinh phái đi tra vụ án giết người liên hoàn. Lâm Phong biết rõ Gia Cát tiên sinh sợ y tra ra Vô Tình và Thiết Thủ là kẻ thù truyền kiếp. Nhưng mà Lâm Phong đâu có phải Vô Tình nên chuyện này y đâu có sợ chứ. Bây giờ Lâm Phong tại tiểu lâu nhàn nhã ăn, ngủ, thi thoảng “ném” và vầy ám khí chơi, nếu không thì ra đường dạo một lúc. Cũng như hiện tại, Lâm Phong đang rất buồn chán, một mình đi bách bộ trên đường. Bỗng từ đằng xa Lam Nhược Phi đi tới.
– Vô Tình! – mắt Lam Nhược Phi bỗng vụt sáng như sao – Thiết Thủ, Truy Mệnh và Lãnh Huyết đều đang ở đổ phường của tôi, huynh có muốn tới đó không?
– Sao lại không đi chứ? – Lâm Phong vừa nghe nói đến đổ phường, thân thể cũng bắt đầu run lên – Thì ra tất cả đều là dân cờ bạc – Lâm Phong thầm nghĩ.
– Đi mau thôi, nếu không ba người bọn họ đuổi hết khách của tôi đi mất!
***********
Tại cửa đổ phường, Thiết Thủ, Truy Mệnh và Lãnh Huyết đang đứng, điệu bộ như hung thần át sát, nhất là Lãnh Huyết đứng ở giữa, tay cầm đoản đao, vẻ mặt vô cùng dữ dằn, sát khí ngút trời.
– Vô Tình? – Lãnh Huyết nhướng mày.
Thấy không khí căng thẳng quá, Lâm Phong liền pha trò:
– Các đệ không làm bổ khoái nữa mà đến đây đổi nghề thu phí bảo vệ à?
Thiết Thủ nhìn Lâm Phong, ánh mắt như si như dại mà trả lời:
– Sư huynh, lần trước chẳng phải huynh nhắc nhở đệ nên đến đổ phường tra án sao? – lần trước Vô Tình cố ý nói với hắn như vậy mà, chẳng lẽ hắn đã hiểu lầm ý của sư huynh rồi?
Lâm Phong thở dài, bất đắc dĩ nói:
– Ta mà là hung thủ thì khi trông thấy ba người các ngươi, không bao giờ ta dám trở lại nữa đâu!
Bất quá phải nhúng tay vào nên Lâm Phong nhúng tay thật.
– Truy Mệnh, chẳng phải đệ rất thích đánh bạc sao? Lại đây chơi vài ván nè! – Lâm Phong hào hứng nói.
– Vô Tình…đệ không chơi – Truy Mệnh bất đắc dĩ đáp – rồi nhìn sang Lam Nhược Phi – cô cũng chơi à?
– Phải, ta sẽ chơi vài ván – Lam Nhược Phi đáp rồi nhìn sang phía Thiết Thủ và Lãnh Huyết, nàng hỏi – Cả hai người cũng không muốn chơi à?
– Không được! – ba người đồng thanh nói, đánh bạc rồi thì làm sao mà tra án được?
– Vô Tình, huynh không biết đánh bạc à? Để tôi dạy cho huynh nhá! – Lam Nhược Phi liền vui vẻ đề nghị.
**********
Lâm Phong vui vẻ tiến vào đỗ phường, cả trăm con mắt đổ dồn về phía y.
– A, xem kìa, khuôn mặt quả là ưa nhìn quá nha!
– Thực sự là rất tuấn tú nha!
Đám đông ở cửa đều theo bước chân của Lâm Phong mà đi vào đỗ phường. Lam Nhược Phi thích thú nghĩ – Vô Tình quả thật rất có mị lực nha, ha ha, xem ra huynh ấy sẽ là chiêu bài sống của đỗ phường rồi!
Lâm Phong thực sự là không biết gì về cờ bạc, một tí cũng chẳng biết, Lam Nhược Phi bảo y đặt cái gì thì y đặt cái đó thôi.
Đổ phường này là do Lam Nhược Phi mở nên thuộc hạ của nàng đương nhiên là muốn Lam tiểu thư được tận hứng rồi. Vì thế, Lâm Phong đặt đại thì ra đại, đặt tiểu là ra tiểu. Trong nháy mắt, trước mặt Lâm Phong đã có một đống bạc trắng lấp lánh. Lâm Phong thầm nghĩ giá cứ mãi thắng như thế này thì thích thật nên rất phấn khích mà đánh tiếp. Nếu như còn ở Hương Cảng, Lâm Phong đâu cần phải vì chuyện tiền bạc mà lo nghĩ chứ, nhưng bây giờ lại đang ở cái thời đại này, y chỉ là một bộ khoái thanh liêm, vì thế…Gia Cát tiên sinh lại chẳng bao giờ cho y tiền tiêu vặt, nên có một lần, y đánh liều hỏi xin, kết quả là tiên sinh nhìn Lâm Phong rồi rầu rĩ trả lời thế này:
– Vô Tình à, ngày trước vì bệnh của con mà đã ứng trước cả mười năm bổng lộc rồi”.
Hiện tại, sở dĩ Lâm Phong có được ít tiền tiêu cũng là nhờ tiền lương của Lãnh Huyết cả. Chỉ tội cho Lãnh Huyết, thân là một bộ khoái nghèo rớt mồng tơi rơi nước mắt mà còn phải cưu mang một cậu ấm bơ vơ lưu lạc xứ người.
Đột nhiên bao tử của Lâm Phong đau quặng, y liền đứng dậy tìm WC.
– Ôi! Ta phải đi nhà xí một chút!
Lâm Phong vừa ngồi xổm xuống thì cánh cửa nhà xí bị đá mở toang ra, một bàn tay cầm cái khăn tiến vào bịt mũi y. Lâm Phong chính là ngay cả cái quần còn chưa kịp mặc vào thì đã té xỉu rồi.
Tần Minh – kẻ chụp thuốc mê Lâm Phong – ngắm nhìn khuôn mặt vô cùng anh tuấn đang hôn mê kia rồi thốt lên:
– Quả nhiên là một mỹ nhân!
Lâm Phong tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong bụi cỏ thì thét lên:
– Ngươi…muốn làm gì?
Tần Minh liền cười nham nhở: (dâm tặc mà =)))))
– Giựt tiền cướp sắc!
– Nhưng…ta là một…nam nhân mà…Lâm Phong vừa nói vừa khẩn trương lấy hai tay che ngực lại, nhưng lại chợt nhớ ra mình là nam nhân mà nên liền đưa dời tay đi che chỗ khác. (=)))))))))))
– Đứng lại đó, không được qua đây, nếu không, nếu không…ta…la lên đó! – Lâm Phong kinh hãi thét lên.
– Cứ la lên đi, la to vào, có bao nhiêu sức thì cố mà la đi. Chỗ này là đồng không mông quạnh, bốn bề vắng vẻ, ngươi có la khản cổ cũng không ai nghe thấy đâu.
Lâm Phong vội vã đứng dậy, vừa quay lưng định co giò bỏ chạy thì nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh ong ong, y liền quay đầu lại thì thấy Huyết trích tử đang bay vèo vèo trên không trung, nhằm ngay hướng của y mà lao tới, Lâm Phong kinh hãi ngã xuống đất.
Lập tức một bóng đen bay xẹt ngang qua Lâm Phong, Huyết trích tử liền bị đánh rớt xuống.
– Vô Tình, huynh không sao chứ?
– Lãnh Huyết…Vô Tình mở đôi mắt to long lanh đang ầng ậc nước mắt vì cảm động mà nhìn Lãnh Huyết.
Cái tên Tần Minh kia trăm triệu lần cũng không ngờ mọi việc đang tốt đẹp thì giữa đường lại có kẻ phá hỏng hảo sự của hắn. Lại thấy Lãnh Huyết võ công cao cường nên hắn liền len lén bỏ trốn. Nào ngờ hắn mới vừa nhấc chân thì Truy Mệnh đã cho hắn một cước ngã lăn quay ra đất.
– Các ngươi…các ngươi theo dõi ta đi toilet, đúng không? – Lâm Phong quắc mắt hỏi.
– Toilet?
– Nhà vệ sinh – Lâm Phong sửa lại. – Các ngươi đúng là một lũ nam nhân biến thái!.
Tất cả đều là dân cờ bạc, vì sao lại có…………..Lâm Phong không giải thích được.