Vô Tình, không phải huynh nói chung ta phải chờ Thiết Thủ và Truy Mệnh về sao?
Lãnh Huyết cuối cùng không nhịn được phải cất tiếng hỏi. Vì sao đến giờ họ lại phải theo dõi Tư mã đại nhân?
– Có nhiều quan viên xảy ra chuyện vậy mà gã Tư Mã đại nhân này làm quan bao lâu nhưng chẳng xảy ra chuyện gì, ngươi ko thấy kì quái à?
– Huynh hoài nghi Tư Mã đại nhân có liên quan đến án tình?
– Ta không hoài nghi mà là khẳng định – Vô Tình nói, mắt chăm chú nhìn vào chòi nghỉ mát.
– Thúy Thúy… – Tư Mã đại nhân cất tiếng gọi rất yêu thương. Người có tên Thúy Thúy quay đầu lại.
– Giờ chúng ta theo dõi Thúy Thúy!
Lãnh Huyết tròn mắt, sao tự dưng lại đổi thành theo dõi Thúy Thúy.
Thạch Lâm.
Thúy Thúy chạy vào Thạch Lâm. Lâm Phong hớn hở, cuối cùng cũng có người dẫn đường rồi. Y vừa nghĩ vừa chạy theo, Lãnh Huyết cũng theo sau bén gót. Thúy Thúy càng vào trong sơn đạo chạy càng nhanh, Lãnh Huyết cũng chạy càng lúc càng nhanh. Tội nghiệp cho Lâm thiếu của chúng ta thể lực không đọ được, chạy càng lúc càng chậm, dần dần bị rớt lại phía sau. Y chẳng dám gọi Lãnh Huyết chạy chậm lại vì sợ kinh động Thúy Thúy. Cuối cùng y vừa đi vừa thở, nhìn bóng 2 người phía trước biến mất. T-T, phải làm sao đây?
Lãnh Huyết chạy phía trước, bỗng dưng không thấy động tĩnh gì của Vô Tình phía sau, hoảng hốt quay lại nhìn mới phát giác không thấy bóng Vô Tình đâu nữa. Gã vội quay đầu lại đi tìm Vô Tình.
– Vô Tình! Vô Tình!
Gã vừa đi vừa gọi to, vòng vo mấy bận vẫn không thấy người đâu.
– Ta…ở đây… – Vô Tình đáp lời ở phía sau, thân thể mệt quá đành dựa lại vào một gốc cây. Một làn khói trắng tỏa ra, Vô Tình thấy trước mắt tối sầm, ngã xuống đất.
Lãnh Huyết không để ý đến làn khói lạ, vội vàng nhào tới ôm lấy Vô Tình, trước mắt liền tối sầm lại.
Lâm Phong mở mắt ra, phát giác đang bị nhốt trong sơn động. Giờ đã là buổi tối. Y trợn tròn mắt, rõ ràng là Thiết Thủ và Lam Nhược Phi bị giam cơ mà, sao tự dưng lại biến thành y và Lãnh Huyết?
– Lãnh Huyết! Tỉnh!
Lâm Phong giãy dụa thân thể, cọ cọ vào người Lãnh Huyết.
Lãnh Huyết mở mắt ra, vội vàng quan tâm hỏi:
– Vô Tình, ngươi có sao không?
– Ngươi nói xem, bị trói thành cái bánh tét thế này có sao không?
Lâm Phong bĩu môi phiền muộn đáp. Lãnh Huyết vội giãy dụa thân hòng cởi dây trói ra nhưng càng giãy càng chặt.
– Vô dụng thôi, đây là dây gân trâu, chuyên dùng đối phó dã thú đấy – Vô Tình giải thích.
– Thế chúng ta phải làm sao?
– Ngươi cắn đứt sợi dây của ta đi.
Lâm Phong quay người lăn mấy cái tiến sát lại gần Lãnh Huyết, vừa vặn mặt sát vào mặt Lãnh Huyết. Hàng lông mi dài của y chạm vào mặt Lãnh Huyết mà môi Lãnh Huyết thì dán trên mặt y. Hơi thở nong nóng của người đó phả vào mặt, tự dưng Lâm Phong đỏ ửng mặt. Hai người xấu hổ đối diện nhau nhìn.
– Xem gì nữa, còn không mau cắn đứt dây cho ta! – Lâm Phong thẹn quá hóa giận, mặt đỏ lên nói. Có điều trái tim thì cứ đập thình thịch.
Lãnh Huyết cúi đầu xuống, miệng trượt khắp lưng Lâm Phong một đường. Thân thể Lâm Phong tự dưng tê dại như bị điện chích. Lãnh Huyết cúi xuống đến cổ tay, cẩn thận cắn vào sợ dây, cọ cọ vào lòng bàn tay Lâm Phong ngưa ngứa. Tự dưng có phản ứng với nam nhân, Lâm Phong thấy trong lòng loạn xạ, tim đập nhanh không ngừng.
Cắn đứt xong sợi dây, Vô Tình liền giúp Lãnh Huyết cởi dây. Xong việc y tìm kiếm tung tích các quan viên mất tích trong động. Thôn dân nghe tiếng liền lao vào. Cả đời Lâm Phong chưa gặp qua cảnh bị đao thật kiếm thật chém, trong lúc hỗn loạn ngẩn người ra. Lãnh Huyết vọt tới, giơ tay chém xuống đỡ cho y. Y ngã vào vòng tay Lãnh Huyết, mắt mở to trợn trừng mà chẳng dám nói gì. Thôn dân thấy Lãnh Huyết lợi hại quá bèn bỏ chạy, ra cửa đẩy tảng đá to che cửa động lại.
Xong đời rồi, cái cửa động bị che rồi. Lâm Phong nội tâm tuyệt vọng kêu gào, nước mắt bắt đầu rưng rưng. Thiết Thủ, Truy Mệnh, hai tên ngốc nghếch kia rốt cuộc ở đâu, sao chưa đến tiếp ứng? Thiết Thủ, bổn thiếu gia còn phải chịu tiếng xấu thay cho ngươi nè! Sao vụ này trong phim lại là ngươi chịu chứ?
– Lãnh Huyết giờ chúng ta làm sao đây?
Vô Tình ngước nhìn Lãnh Huyết, mắt ươn ướt như mưa xuân, dáng vẻ bất lực. Lãnh Huyết nắm tay y an ủi:
– Đệ nghĩ Thiết Thủ và Truy Mệnh sẽ rất mau tới đây thôi.
Vô Tình nghĩ thầm hai cái tên kia ngố vậy y sao trông mong được chứ!
– Dọc đường đệ đã làm ký hiệu để lại, Truy Mệnh sẽ rất nhanh đến cứu chúng ta.
– O3O, Lãnh Huyết… – Vô Tình mắt lóe sáng, hóa ra Vô Tình thông minh mà Lãnh Huyết cũng rất có trí tuệ nha!
Lãnh Huyết, ngươi quả là cứu tinh!
Được một lát, Lâm Phong ngáp muốn sái quai hàm thì 2 người kia mới tới. Hiện thực và phim khác xa nhau quá. Nếu như y không thổ lộ ra cho mọi người biết là y xuyên không thì e là lần sau vận mệnh ko tốt vậy được. Lâm Phong thầm nhủ nhất định có cơ hội phải nói cho Lãnh Huyết biết là y xuyên không đến, y là Lâm Phong, ko phải Vô Tình. Nhất định y phải nói ra. Lâm Phong cũng không biết vì sao mình lại tín nhiệm Lãnh Huyết đến vậy.
– Giờ mọi chuyện đã rõ ràng – Lâm Phong đã nhập vai Vô Tình, giữ hình tượng lạnh lùng và thông minh – Ta biết vì sao các ngươi làm ra chuyện này, nhưng các ngươi làm vậy căn bản ko giải quyết được vấn đề. Giờ Thái Kinh đang phái ngươi đến diệt thôn các ngươi, các ngươi phải nghe ta nói mới giữ được an toàn.
Vừa dứt lời thì Tư Mã đại nhân chạy vào báo Thái Kinh đã phái người đến diệt thôn.
Lâm Phong y theo kịch bản phim chỉ cách cho thôn dân, rồi một màn trình diễn đặc sắc được diễn ra, Thiết Thủ bê một tảng đá lớn đến giả làm làm tảng đá bí bẩn của thôn. Mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch, mọi người đều vui vui vẻ vẻ.
Điền tẩu cười hớn hở nắm lầy tay Vô Tình đặt vào tay Lãnh HUyết:
– Em trai, em dâu, mai mốt nhớ đến thăm tỷ thường xuyên nha.
(T-T ta không phải con gái,càng không phải em dâu của ngươi nha~! – Lâm Phong gào thét trong lòng, lần thứ 2).