Như mộng như ảo, khi Sở Hạo tỉnh lại, xuất hiện trước mắt hắn không phải ‘quang cầu’ quen thuộc mà là một mảnh không gian đen kịt với những giọt nước mưa nặng nề lộp bộp rơi trên mặt đất trống trải.
“Chúng ta… Chúng ta còn sống !?”
Trong thoáng chốc, Sở Hạo nhớ lại hết thảy những gì đã xảy ra.
Ngay lúc bọn người máy khổng lồ đem họng pháo ngắm tới bọn họ, Ares lập tức dùng người đá chắn trước mặt mọi người. Chỉ trong tích tắc, một tiếng nổ lớn vang vọng truyền ra, con người đá nát bấy, còn mọi người thì bị sóng xung kích hất văng…
Ngay trong khoảnh khắc ấy , cảm giác tử vong lan tràn trong lòng mỗi người, ngay Sở hạo cũng không khá hơn là mấy. Sóng xung kích mang theo lực lượng khủng bố như muốn xé nát tất cả. Bọn họ như những hòn đá nhỏ bị ném văng vào không trung hỗn loạn, tưởng chừng cái chết sẽ đổ ập xuống bất cứ lúc nào…
Ngay lúc đó, trên thân mỗi người đều lóe lên quang mang hộ thể màu tím, tuy yếu ớt nhưng cực kì kiên cố. Nó ngăn cản được toàn bộ sóng xung kích ập tới, nhưng cũng chỉ kiên trì được vài giây liền hoàn toàn vỡ vụn trong vụ nổ rồi tan biến thành từng điểm sáng nhỏ. Vừa cảm thấy cơn đau mãnh liệt kéo đến thì bất chợt mỗi người đều như rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ…
Nhớ đến đây, Sở Hạo bỗng thấy thân thể mình đau nhức kịch liệt. Hắn muốn gượng đứng dậy nhưng lại phát hiện hai chi dưới đã tàn phế, một bên mất hẳn từ bắp trở xuống, còn bên kia chỉ còn nửa bàn chân. Ngay cả cánh tay phải cũng cụt tới tận bả vai. Chưa nói gì tới những vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ khác trên người, nhìn tổng thể thì không khác huyết nhân là mấy.
Mọi người… mọi người đâu cả rồi ?
Gắng chịu đau đớn mãnh liệt, Sở Hạo cố dùng cánh tay còn lại lôi ra một viên cầu nhỏ, sau đó dùng miệng kéo chốt rồi quăng ra xa. Ầm một tiếng, nhờ ánh sáng từ vụ nổ hắn rốt cục cũng thấy được tình cảnh xung quanh.
Trương Hằng, Ares, Lục Tử Tuyết, Niệm Tịch Không, Tom, Ali, Ayles, cả tên cò bỉ ổi Sterry vẫn còn sống nhưng hai tân nhân thì không thấy đâu nữa. Ayles và Sterry theo lý vốn ở khu vực an toàn thì hẳn là không bị thương gì mới đúng, vậy mà bây giờ cũng đang nằm lay lắt dưới mặt đất. Miệng và ngực Ayles không ngừng trào bọt máu, mà Sterry cũng mất hẳn một mảng thịt trước ngực nhưng may là vẫn còn hô hấp. Song nếu không được cấp cứu kịp thời thì cũng chẳng sống được bao lâu nữa.
Về phần những người còn lại, trên ngực Trương Hằng cùng Lục Tử Tuyết đều có một lỗ thủng xuyên qua. Ares, Niệm Tịch Không tay chân gãy nát, hôn mê bất tỉnh. Tom là thảm nhất , ngực hắn cũng bị đâm thủng, hơn nữa trên người còn xuất hiện nhiều chỗ bị nổ cháy khét, hai cánh tay chẳng biết bay đi đâu mất rồi, ấy vậy mà vẫn còn chút hơi tàn. Ali… đầu Ali nứt toác, thấy được cả óc bên trong, chẳng biết còn sống hay không nữa…
Trải qua những khảo nghiệm như vậy, Sở Hạo vì muốn cứu lấy số đông, muốn cho nhiều người có được cuộc sống hòa bình, trên vai hắn phải đeo lấy gánh nặng của rất nhiều máu tươi cùng trách nhiệm. Hắn không thể không đưa ra lựa chọn…
Nhưng mà…
Vì sao mỗi lần thấy có người hi sinh là trong lòng hắn cảm thấy thống khổ? Đồng bạn chết hết rồi, người thân chết hết rồi, chẳng lẽ đến cuối cùng chỉ còn lại mình hắn thôi sao. Nếu cứ phải đưa ra những lựa chọn lãnh khốc như vậy, vẫn phải chiến đấu như vậy…
Không…
Hắn mệt mỏi rồi…
Sở Hạo chậm rãi mở mắt, hiện ra trước mặt hắn là một mảnh tường nham nhở gồ ghề. Hắn lặng thần một lúc lâu mới khôi phục lại được. Thoáng kiểm tra thương thế trên người, mọi vết thương đều đã được xử lý tốt. Cánh tay đứt cùng với hai chân đều có dấu hiệu phẫu thuật, thoạt nhìn hiệu quả không tệ lắm… Ít nhất hắn còn sống, đây là minh chứng có sức thuyết phục nhất.
Gian phòng này dường như nằm trong một quặng mỏ, khá nhỏ, ngoài chiếc giường hắn nằm cùng ít đồ y tế bên cạnh thì không còn gì cả. Nhất là những thành viên còn lại của Bắc Băng châu đội đều không ở đây. Điều này làm lòng hắn sinh ra dự cảm chẳng lành. Đang định hô lên nhưng âm thanh phát ra chỉ là những tiếng khàn khàn mơ hồ.
May là bên ngoài đang có người gác nên vừa nghe thấy ở trong phát ra tiếng động liền đi vào. Sở Hạo quan sát người này thì thấy hắn mặc trang phục quân đội, cánh tay quấn băng đỏ. Phát hiện Sở Hạo đã tỉnh, gã vui mừng hét vọng ra: “Connor, Connor, mau tới đây! Người đó tỉnh rồi! Chiến sĩ tới từ tương lai tỉnh rồi!”
Sở Hạo do vừa định lớn tiếng hô hào thì miệng vết thương chợt truyền đến từng trận đau rát làm hắn choáng váng. Chưa kịp định thần thì từ bên ngoài đã bước vào mấy người nam nữ. Dẫn đầu là một gã nam tử thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, bộ dáng anh tuấn nhưng không kém phần uy nghiêm. Trên mặt cùng vùng mắt đều xuất hiện những vết sẹo lớn nhưng chúng không hề làm giảm khí chất của hắn, mà ngược lại tạo cho người ta cảm giác từng trải.
“Sở Hạo! Anh tỉnh rồi?” Gã nam tử vừa đến liền vọt tới bên giường Sở Hạo, cẩn thận đánh giá tình trạng thân thể hắn. Thấy Sở Hạo không còn mơ hồ nữa, hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Còn nhớ tôi không? Đã hơn hai mươi năm rồi, nếu không phải thấy tất cả các anh thì sợ rằng tôi không nhận ra nữa… Tôi là John Connor.”
Trong đầu Sở Hạo chợt lóe linh quang song vẫn chưa kịp suy tư, hắn đã hỏi John: “Những người khác đâu? Ngoại trừ tôi, những thành viên còn lại trong đội sao rồi?”
Sắc mặt John buồn bã, còn chưa kịp lên tiếng thì một mỹ nữ với chiếc bụng bầu đứng cạnh đã nói trước: “Chết bốn người, những người còn lại tuy đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm nhưng đều giống anh, tình trạng thân thể không được tốt.”
Chết bốn người… Đã chết bốn người…
Nghe thế, trước mặt Sở Hạo tối sầm, thiếu chút nữa lại rơi vào hôn mê. Chẳng qua hắn cố cắn đầu lưỡi để cơn đau giúp bản thân thanh tỉnh: “Dẫn tôi đi gặp bọn họ…”
Sắc mặt John Connor ảm đạm khẽ gật đầu với mấy người bên cạnh. Bọn họ nhanh chóng tìm tới một chiếc xe lăn, mà John thì tự mình giúp Sở Hạo ngồi dậy, sau đó đưa hắn tới phòng những người còn lại.
Cả quãng đường, nội tâm Sở Hạo tràn đầy thống khổ song nét mặt vẫn hết sức trầm tĩnh. Chợt nhớ tới chuyện gì, hắn cúi xuống nhìn chiếc đồng hồ trên tay liền phát hiện ra bên trên có thêm một số thay đổi.
“Đoàn chiến, Trung châu đội xuất hiện sau ba ngày.”
“Nhiệm vụ, sống sót năm ngày.”