Vô Hạn Thự Quang

Quyển 6 - Chương 4: Thời gian ở thế giới thực (3)

Trương Hằng ló đầu ra khỏi dòng sông cẩn cẩn thận thận ngó nghiêng xung quanh. Dù không phát hiện điều gì đáng nghi nhưng hắn vẫn chẳng dám chủ quan, bởi… đối phương là người vô cùng đáng sợ. Từ ngày hắn có trí nhớ đến nay, kẻ ấy là người duy nhất không bị ảnh hưởng bởi sự may mắn của hắn. Đang lúc chiếm lợi thế hay bị dồn vào chỗ khó, ngay cả dự cảm bất tử trước mặt đối phương đều vô dụng khiến hắn nhiều lần suýt chết trong tay đối phương. Có thể nói, đây thực sự là đại địch siêu cấp của hắn…

Cứ như vậy, khoảng chừng 10 phút sau, Trương Hằng rốt cuộc xác nhận không có kẻ địch xung quanh. Thứ nhất, trong không khí không truyền tới mùi quất tử hương, loại nước hoa được đối phương ưa thích. Hai là hắn biết đối phương vốn chẳng kiên nhẫn như vậy. Có thể dùng hai từ ‘nóng vội’ để hình dung tính cách của nàng ta, cho nên việc ngồi chết dí một chỗ hơn 10 phút đợi hắn không thể nào xảy ra được.

Có lý do như thế, Trương Hằng từ từ bước ra khỏi dòng sông rồi tìm một chỗ sạch sẽ ngồi nghỉ ngơi. Lần này hắn đã ngâm mình trong nước được năm sáu tiếng, cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi rã rời. Nhưng phía trước vẫn còn một chặng đường dài phải đi, ngẫm lại thật là đau xót mà.

“Moá nó, cứ như chuột chạy qua đường, không ngờ dồn lão tử vào hoàn cảnh này. Lần sau có cơ hội nhất định phải dạy dỗ ngươi một hồi…”

Ngay lúc Trương Hằng đang cay cú lầm bầm, bỗng khu rừng cạnh bờ sông vọng tới một tràng âm thanh khiến hắn giật mình nằm bẹp xuống đất. Cảnh đó so với con chuột chũi cũng chẳng khá hơn là bao, chỉ thiếu mấy tiếng chít chít nữa là đủ bộ. Mãi một lúc lâu sau không thấy động tĩnh gì, hắn mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn ngó xung quanh nhưng vẫn không thấy gì bất thường… Bi phẫn, oán hận dâng trào, Trương Hằng chửi ầm lên.

Cùng lúc đó, cách chỗ Trương Hằng ẩn thân không xa, một đội thuyền lớn đang dọc theo nhánh sông tìm kiếm gì đó, song bất đắc dĩ là trời đã sắp tối rồi mà vẫn không phát hiện được gì. Hơn nữa hai bên bờ sông là rừng nhiệt đới, nếu ‘thứ’ bọn họ tìm kiếm ‘giạt’ vào trong đó thì trời mới tìm được. Cho nên đoàn thuyền kia chẳng qua là bỏ công mà chắc chắn chẳng thu được gì.

“… Đại tiểu thư, vẫn không tìm được gì cả. Tiểu đội số bảy vừa báo về, mùi nước hoa lưu lại trên người mục tiêu đang nhạt dần, thêm nửa giờ nữa, nó sẽ hoàn toàn biến mất.”

Trên con thuyền lớn nhất, một cô gái thân vận sườn xám màu đen, đường xẻ tà để lộ ra cặp đùi trắng noãn như ngọc của người thiếu nữ. Nàng cau mày đứng ở mũi thuyền, phía sau là một gã tráng hán mặc tây phục đang cung kính báo cáo.

Thiếu nữ nghe xong liền khẽ lắc đầu: “Hừ, lần trước hắn bốc hơi mất mấy tháng khiến chúng ta tìm mãi không thấy. Sau đó dù vận dụng các mỗi quan hệ của papa, rồi cả nhờ tổ chức kẻ phản nghịch nữa cũng không ra. Chẳng lẽ bắt ta đi tìm tổ chức CX sao? Cho nên lần này, bất luận thế nào cũng phải tóm được hắn. Không thì chí ít cũng phải biết được mấy tháng vừa rồi hắn đi đâu, về sau có đột nhiên mất tích như thế nữa cũng biết đường tìm kiếm.”

Tráng hán mặc âu phục thoáng chần chờ một lát, rốt cuộc nhịn không được lên tiếng: “Tiểu thư, lão gia rất bất mãn với lần này của cô. Tên Trương Hằng này kỳ thật chỉ là một tên sát thủ gà mờ có vận may đặc biệt mà thôi. Người như vậy trên đời không thiếu. Lão gia cũng không cần cô phải thành hôn ngay bây giờ, nhưng mà… tên đó, quả thật không ổn.”

“Hương hoa hồng trên người một con mãnh hổ” Thiếu nữ bỗng nhiên đáp lại bằng một câu khác.


Gã nam tử sửng sốt một hồi, cũng không biết thiếu nữ có ý gì nên hỏi lại “Dạ, đại tiểu thư vừa nói gì?”

“Ta ngửi thấy hương hoa hồng trên người một con mãnh hổ”

Thiếu nữ quay đầu lại, chỉ thấy một dung mạo cực kỳ xinh đẹp, mang huyết thống con lai. Đôi mắt sâu đến hút hồn, thoạt nhìn như hai dòng nước suối trong vắt. Nàng cứ như vậy vừa cười vừa nói “Lúc ấy, ta tiếp nhận nhiệm vụ sát thủ. Đối phương là một chi nhánh mafia của Ý. Bọn khốn nạn ấy buôn bán thuốc phiện, bức bách mại dâm, thậm chí còn mua bán cả nội tạng trẻ em. Ta và tiểu đội hoa hồng của ta tiếp nhận nhiệm vụ đó nhưng kết quả là toàn đội suýt bị tiêu diệt…”

“Nhưng đúng lúc ấy… Ta thấy một nam nhân đang điên cuồng rống giận. Tay hắn cầm trường cung bằng hợp kim, lưng cõng một đứa nhỏ bị thương nặng, vết thương ở bụng cơ hồ bị xẻ ra làm đôi, chắc là đã được tiêm thuốc gây tê. Một mình hắn cứ như vậy tiêu diệt sạch thành viên của tổ chức kia. Cuối cùng, hắn giúp cô bé khâu lại vết thương, rồi phủ lên người nàng một chiếc chăn dày đồng thời đưa đến bệnh viện. Không những thế còn nhét vào túi áo cô bé một nghìn Euro… Động tác lúc đó rất ôn nhu. Mặc dù trên mặt hắn vẫn còn phủ đầy máu tươi, nhưng nụ cười đó không ngờ lại bình yên như vậy. Trong khoảnh khác, ta như ngửi thấy hương hoa hồng trên người một con mãnh hổ.”

“Cho nên, thúc thúc, người không cần phải khuyên ta nữa, những lời này ta cũng đã nói với papa, chân mệnh thiên tử của ta chỉ có thể là hắn, nhất định phải là hắn. Sau chuyện ấy, ta đã phái ra rất nhiều người âm thầm điều tra, cũng nắm được nhiều việc mà các người không biết. Thậm chí có lần hắn đã cứu ta, ta càng nhận ra, hắn là năng lượng, là ánh sáng, là thần thoại duy nhất của ta. Trong mắt ta, hắn là Super star. Nam nhân của ta chỉ có thể là hắn, các ngươi, ai cũng không ngăn được”

Nói đến đây, ánh mắt thiếu nữ ngời lên những tia sáng. Thấy biểu hiện của nàng như thế, tráng hán mặc âu phục thở dài, nhưng vẫn nói “Đại tiểu thư, lão gia bất mãn, kỳ thật không phải vì cô muốn tìm Trương Hằng, mà là có nguyên nhân khác… Khoảng nửa ngày trước, người phát ngôn của tổ chức Kẻ phản nghịch phát đi lời cảnh báo với chúng ta, yêu cầu không được đưa quân đội vào Singapore, mà khu vực đại tiểu thư đang tìm kiếm hiện giờ đã rất gần với Singapore rồi. Việc này rõ ràng không bình thường. Tổ chức Kẻ phản nghịch từ trước đến giờ chưa từng có hành động như vậy, trừ phi Singapore bộc phát Memes phạm vi rộng, hoặc là …”

“Trương Hằng có quan hệ với tổ chức Kẻ phản nghịch ư?”

Thiếu nữ lập tức hiểu ngay, nếu thật là vậy thì quả thực có chút nhức đầu. Thực ra với địa vị quyền lực của gia tộc nàng, trên thế giới chỉ có hai tổ chức khiến bọn họ không đắc tội nổi. Một là có quan hệ với tất cả các quốc gia lớn, thậm chí có hiệp ước quân sự ngầm – tổ chức Kẻ phản nghịch. Cái còn lại đương nhiên là tổ chức CX thần bí. Đối với 2 tổ chức này, tốt nhất là đứng xa xa mà nhìn. Kết cục của kẻ giám đối đầu với họ đã được chứng minh bằng sự biến mất của mấy gia tộc ẩn thế.

Hiện tại, tổ chức Kẻ phản nghịch – một trong hai tổ chức lớn nhất lên tiếng. Cho nên, có muốn tìm thì cũng chỉ giới hạn ở ngoại cảnh Singapore mà thôi, tuyệt đối không thể tiến vào trong dù chỉ một bước. Điều này liên quan đến an nguy gia tộc nên dù thiếu nữ vẫn muốn tóm Trương Hằng thì những thành viên khác cũng không thể đồng ý.

“Nói cách khác, đại tiểu thư à, hành động của chúng ta chỉ có thể dừng lại ở biên giới Singapore mà thôi, hay là bỏ qua đi…” Tráng hán mặc âu phục cung kính nói.

Thiếu nữ thế nhưng lại nở nụ cười bình thản, không hề phẫn nộ hay thất vọng mà dường như le lói niềm tin vào tương lại. Nàng lớn tiếng nói: “Thúc, nếu tổ chức kẻ phản nghịch không cho chúng ta tiến vào Singapore, vậy chúng ta sẽ chờ ở biên giới. Trương Hằng nếu thật sự có quan hệ với tổ chức kẻ phản nghịch thì hướng đi của hắn đã lộ rồi… Chính hắn đã tự làm lộ hành tung của mình.!”


Bên này, Trương Hằng căn bản không hề hay biết việc mình nhờ Sở Hạo đã làm đối phương biết được hướng đi của hắn. Hiện tại hắn đang miệt mài lướt đi trong rừng. Từ đây tới Singapore không còn bao xa, chỉ cần qua được khu rừng nhiệt đới trước mặt cùng một đoạn xa lộ nữa là qua biên giới, cũng tương đương với thoát khỏi đại địch kia rồi…

Nhưng ngay khi hắn vừa nghĩ như vậy thì đột nhiên toàn thân xuất hiện cảm giác nguy hiểm. Song nó không hề liên quan gì đến sinh mệnh mà là một loại trực giác chuyện phiền phức sắp tới. Trương Hằng liền hiểu, đám thủ hạ của gã đại địch kia rất có thể đang ở gần đây. Chết tiệt, chỗ này đã gần Singapore lắm rồi, chẳng nhẽ cô nương kia đến gia tộc của mình cũng không cần rồi hả? Không bắt được mình không cam tâm hay sao? Đây chính là chỉ thị của tổ chức Kẻ phản nghịch cơ mà...

Nhưng dù thế nào Trường Hằng cũng phải chuồn khỏi đây ngay lập tức. Song hắn vừa động liền dẫn đến một loạt phản ứng dây chuyền. Người thiếu nữ phái ra đề là phần tử tinh nhuệ của gia tộc nên rất nhanh liền truy ra tung tích Trương Hằng. Chẳng qua cả đám đều biết tên kia thực lực phi phàm, cận chiến hay viễn chiến đều vô cùng xuất sắc nên cũng không dám ép quá. Cứ như vậy, bọn họ chỉ dám chốt chặn, bao vây nhưng mặc cho nhân số đông đúc cũng không thể uy hiếp được đến đối phương. Nói chung cả đám cuối cùng trơ mắt bất lực nhìn Trương Hằng nhảy vào một trạm kiểm tra biên giới của Singapore.

“Đứng lại! Nếu không ta sẽ nổ súng!”

Đúng lúc này, mặt đường sát chân Trương Hằng bị lật tung cùng tiếng súng ròn vang. Ngoảnh đầu nhìn lại thì quả nhiên người nổ súng là thiếu nữ vận sườn xám, trong tay nàng là hai khẩu súng lục đang chĩa thẳng vào người hắn, còn khuân mặt xinh đẹp thì ngập tràn băng sương.

Trương Hằng cứ như vậy đứng nguyên nhìn thiếu nữ, mặc kệ đám quân nhân Singapore đang nâng súng chỉ vào người hắn lẫn thiếu nữ.

“… Quay lại đi, không nên tiến vào Singapore, đã là yêu cầu của tổ chức Kẻ phản nghịch thì ta nghĩ dù là gia tộc các ngươi cũng không muốn chống lại đâu” Trương Hằng từ xa rống lớn

Trên mặt thiếu nữa thoáng hiện nét buồn bã, song cũng lớn tiếng đáp lại: “Ngươi thật không sợ ta giết ngươi sao? Trường Hằng! Ngươi nói đi, ta rốt cuộc có chỗ nào không xứng với ngươi! Ngươi chán ghét ta đến vậy sao? Gặp ta là liều chết chạy trốn, cứ thấy ta là ngươi biến mất. Ngươi nói cho ta biết! Chẳng lẽ ngươi thật muốn biến mất khỏi thế giới của ta như vậy ư?!”

Trương Hằng thoáng trầm mặc một chút, rốt cuộc cười khổ “Chúng ta… không phải người cùng một thế giới, ta không thể cho người bất cứ cam đoan hay hứa hẹn nào, càng không thể có tương lai gì cả. Rồi sẽ có người khác mang đến hạnh phúc cho ngươi… Tạm biệt… quên ta đi… lần này từ biệt, cũng là vĩnh biệt…”

Ngay lúc đó, một chiếc phi cơ trực thăng từ nội địa Singapore bay tới rồi từ từ hạ cánh xuống cửa nhập khẩu. Từ bên trên bước xuống vài quan chức Singapore cùng thành viên tổ chức kẻ phản nghịch. Bọn họ chẳng hề chần chừ liền mang theo Trương Hằng biến mất khỏi bầu trời đêm.

Thiếu nữ từ ngày hôm đó liền dường như mất hết động lực sống, chuyện gì cũng không hứng thú, cứ như cái xác không hồn khiến thủ hạ và người nhà của nàng vô cùng lo lắng. Nhưng dù biết nguyên nhân cũng không thể làm gì… Đối phương chính là người của tổ chức kẻ phản nghịch!

Tiếp đó, theo lời khuyên của em gái, nàng quay lại nơi đóng quân của gia tộc ở Bắc Âu. Nhưng vừa mở Laptop ra, trên màn hình xuất hiện một dòng chữ quỷ dị…

“Muốn hiểu ý nghĩa của sinh mệnh ư? Muốn thật sự …sống…không?”

“YES…NO…”