Vô Hạn Thự Quang

Quyển 6 - Chương 30: Trận chiến cuối cùng!

“Đây là trận chiến cuối, chỉ cần lần này thành công thì không cần động tay, đại thế cũng sẽ nghiền nát ý đồ chế tạo Skynet của bất kỳ tổ chức hay thế lực nào!”

“Nhưng mà... còn nhớ lúc đầu tôi đề cập chuyện ‘ngược dòng lịch sử’ không? Nói đơn giản thì đại thế không thể sửa, nhưng tiểu thế vẫn thay đổi được. Những gì chúng ta làm từ trước tới giờ đều là ‘tiểu thế’. Nếu dừng ở đây thì Skynet vẫn sẽ xuất hiện trong tương lai, vấn đề ‘ngược dòng lịch sử’ không xảy ra, cho dù xuất hiện một vài hậu quả cũng không đáng kể vì phía sau chúng ta còn có chủ thần không gian...”

“Song cái chúng ta muốn sửa chính là đại thế. Muốn hoàn thành, vậy nhất định phải để Terminator thay thế tổng thống rồi chúng ta giả tập kích vạch trần sự thật ra trước công chúng Mĩ. Đại thế xuất hiện sẽ tiêu hủy toàn bộ số người máy Skynet tương lai phái về ẩn núp trong các thế lực. Lịch sử chính thức thay đổi, mà chúng ta cũng sẽ gặp vấn đề ‘ngược dòng lịch sử’.”

“Nói đơn giản thì hoặc chúng ta bị thần xui xẻo bám theo hoặc là gặp phải kẻ địch không thể kháng cự. Có khi tự dưng trời giáng tai họa, lôi điện sấm sét đột nhiên gõ xuống khiến tất cả quy tiên... Cho nên, tham gia vào trận chiến này chắc chắn sẽ rất nguy hiểm!”

“Vẫn câu nói kia, ai chấp nhận tin tưởng tôi thì hãy theo tôi chiến đấu. Còn ngược lại, hoặc là sợ hãi, vậy cứ tùy ý rời đi.”

Trước khi bắt đầu kế hoạch, Sở Hạo tập trung mọi người thương nghị lần cuối. Mấy gã tân nhân, còn cả Ayles nữa đều không được tính vào trận chiến này. Tất nhiên, John Connor, phóng viên Thompson cũng không tham gia. Ngược lại, Sarah sống chết đòi theo, cuối cùng Sở hạo chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý. Chốt danh sách, thành viên chiến đấu lần này bao gồm:

Sở Hạo, Ares, Trương Hằng, Tom, Niệm Tịch Không, Lục Tử Tuyết, Ali, Sarah Connor, Terminator T800, chín người cả thảy.

Thời gian diễn ra buổi phát biểu vào khoảng 6h tối. Tổng thống đứng ở bãi cỏ trước cửa Nhà Trắng để ghi hình. Vì vậy xung quanh được bố trí rất nhiều vật phẩm trang trí, hẳn không khí sẽ rất tưng bừng.

Thế nhưng Nhà Trắng vẫn được phòng vệ vô cùng nghiêm ngặt, không dễ xâm nhập đâu...

“Macaulay thông qua ‘tuyến đường’ của hắn cung cấp tình báo tới tay Ali. Cũng bởi mấy cuộc tập kích ‘khủng bố’ diễn ra trên đất Mĩ gần đây mà Nhà Trắng huy động 130.000 cảnh vệ tuần tra, mỗi con đường đều bị FBI bố trí xạ thủ, con số lên tới 1.200. Mà bên trong thì do bọn họ trực tiếp đảm nhận việc hộ vệ, thông tin cụ thể không rõ nhưng chắc hẳn không đơn giản.”

“Bầu trời do căn cứ không quân Andrews gần Washington thủ vệ. Máy bay chiến đấu cất cánh từ đó, khi đến được Nhà Trắng mất chừng 5 phút. Nói cách khác, chúng ta chỉ có ngần ấy thời gian để hành động. Nếu không, chúng ta sẽ vừa bị bao vây dưới mặt đất lại phải đối phó với máy bay càn quét trên bầu trời, so với Game Over chả khác là mấy.”


“Đây là tất cả những gì chúng ta biết, hiện bắt đầu phân công nhiệm vụ.”

“Đầu tiên, Trương Hằng và Lục Tử Tuyết phụ trách tấn công làm lộ thân phận người máy của Terminator. Mà đây cũng là nhiệm vụ nguy hiểm nhất bởi kẻ địch sắp phải đối mặt của các ngươi chính là những Sniper khác. Cho nên, ta có hai yêu cầu. Thứ nhất, phải hành động cùng nhau, không được tách ra. Thứ hai, không tự ý hành động. Sau khi quảng trường trước Nhà Trắng xuất hiện bạo tạc cùng với ‘tín hiệu’, các ngươi mới bắt đầu hành động.”

“Tiếp theo là Tom... Nhiệm vụ của ngươi rất quan trọng. Ngươi phụ trách đưa Terminator vào bên trong Nhà Trắng để thay thế tổng thống. Với năng lực của mình, ngươi hoàn toàn có thể làm được. Tất nhiên, hiện giờ trong đó mà xuất hiện người máy như T1000 cũng chả lạ. Tính nguy hiểm rất cao. Cho nên, ngươi nhất định phải chú ý không được để lộ hành tung. Nếu xuất hiện nguy hiểm vậy cứ rút đi. Ta nắm chắc dù không hoàn thành kế hoạch ‘thế thân’ thì khi giết chết tổng thống cũng sẽ dẫn động được người máy xuất hiện.”

“Cuối cùng, nhiệm vụ của những người còn lại rất đơn giản, hấp dẫn hỏa lực, đột phá chính diện... Nào mọi người, trận này hãy cùng nhau quẩy cho thật tưng bừng!”

Kỳ thật Sở Hạo vẫn còn vài lời chưa nói. Điểm chấn động nhất trong kế hoạch là phải làm bại lộ thân phận robot của tổng thống Mĩ trước mặt dân chúng. Song muốn hoàn thành bước ấy là vô cùng khó. Nhưng điểm đột phá rất có thể lại đặt trên người bảy con robot T1000. Nhiệm vụ của bọn chúng hẳn không giống với đám robot ẩn trong bộ máy chính phủ. Nói cách khác, vào thời khắc mấu chốt, những con T1000 này sẽ trở thành ‘quả bom’ thúc đẩy kế hoạch hoàn thành...

Sáng sớm, Macaulay nhận được một phong Email bắt đầu bằng chữ cái C. Hắn lập tức cẩn cẩn thận thận mở ra xem. Vừa đảo qua, hắn liền ngây cả người. Giữa trưa, hắn thông qua tuyến liên lạc bí mật kết nối với hơn bốn mươi chiến hữu sống sót cùng hắn. Nhưng do thời gian gấp gáp nên chỉ gặp được bảy tám người mà thôi.

“...Đúng vậy, Sở Hạo đã liên lạc với tôi. Hắn hi vọng có thể gặp mặt, nội dung cụ thể không rõ nhưng thời gian là vào buổi tối ngày hôm nay, bảy giờ tại phố XX, quán bar The Bear. Tôi không dám khẳng định người gửi email có phải thật sự là Sở Hạo hay không, cũng như ý đồ đối phương thế nào chưa rõ. Cho nên, nếu tôi mất tích hoặc tử vong, vậy các vị nhất định phải cẩn thận hơn nữa đối với chính phủ và đám chiến sĩ tương lai này.”

Kết thúc liên lạc, Macaulay lại như thường ngày đến cơ quan tình báo làm việc, ăn tối cũng ở đó luôn. Theo thói quen của hắn thì tiếp theo là đến quán bar The Bear, lựa chọn một chỗ hẻo lánh và làm một ly bia đen. Nhưng hôm nay thì khác, ở chỗ ngồi quen thuộc đã xuất hiện sẵn một người khoác áo gió. 

Macaulay cả kinh nhưng vẫn điềm nhiên như không đi tới. Song khi lại gần, hắn ngạc nhiên phát hiện dưới lớp áo đó chẳng có ai cả, đúng lúc này thanh âm Sở Hạo từ bên trong vang lên. 

“Chào ngài Macaulay, nếu như có thể, xin hãy đeo tai nghe bên trong bộ áo này. Để nói chuyện, vậy cứ dùng môi ngữ là được, không cần phát ra bất cứ âm thanh nào đâu.”

Macaulay sau khi nghe vậy liền bình tĩnh treo chiếc áo khoác lên giá, trong quá trình ấy, hắn điêu luyện lấy chiếc tai nghe bên túi ngực ra mà không để ai phát hiện. Với động tác vuốt tóc hết sức bình thường, hắn nhẹ nhàng nhét nó vào tai.


“Ổn rồi, ngài Macaulay, hiện chúng ta có thể nói chuyện với nhau rồi... Lần này mạo muội quấy rầy là vì chúng tôi phát hiện ra một chuyện rất gấp, không thể trì hoãn được. Đám người máy ẩn giấu trong chính phủ đang muốn tạo ra Skynet. Tình huống hiện giờ thế nào chắc ngài cũng rõ. Vì các vị tiến hành xâm nhập điều tra khiến bọn chúng cảm thấy bị uy hiếp nên quyết định đẩy nhanh tiến độ, các đầu đạn hạt nhân đều đã được ‘lên nòng’. Ngày phán xét rất có thể đến sớm hơn dự kiến!”

“Không...”

Macaulay thiếu chút nữa hét lên. May thần kinh nhạy cảm giúp hắn kìm lại được. Tiếp đó dùng môi ngữ nói: “Sao có thể, tuy các cuộc điều tra của chúng tôi đã chạm đến thế lực ẩn giấu bên trong chính phủ, nhưng lực lượng hiện giờ còn quá yếu, chẳng lay động được bọn chúng. Với lại tướng Shavire nắm thực quyền bên quân đội, ông ấy chưa phát hiện ra bất kỳ ghi chép nào liên quan đến điều động vũ khí hạt nhân. Huống hồ muốn khai hỏa cần có ‘chiếc cặp’ bên cạnh tổng thống. Chuyện như vậy không thể xảy...”

“Tổng thống là người máy.”

“Cái...”

Macaulay lại suýt hét lên lần nữa. Hắn dùng môi ngữ phản bác: “Vô lý, tổng thống sao lại là người máy được? Ngày nào chả phải thông qua kiểm tra an ninh mấy lượt, bất kỳ mẩu kim loại nào cũng không giấu được. Chuyện như vậy không xảy ra được đâu?”

“Khoa học kỹ thuật của tương lai vượt xa tưởng tượng của các vị. Da hoạt dính, cơ bắp nhân tạo, kim loại đặc biệt... những thứ đó hoàn toàn mô phỏng được nhân loại. Các thiết bị của thời đại này không nhận ra được đâu. Chúng tôi phải dùng máy móc chuyên dụng của tương lai mới kiểm tra ra được đấy. Tổng thống đã bị thay thế bởi người máy rồi. Mà thật ra, đám cảnh vệ bên cạnh tổng thống cũng là robot giả dạng hết... Các vị nếu không tin vậy hãy vận dụng lực lượng của mình thử điều tra xem, liệu có phải cử chỉ hành vi của đám người đó đột nhiên khác với trước đây hay không. Mấy vị cũng đều là chuyên gia tin tức mà, nhất định có thể tìm ra điểm dị thường của chúng.”

Lần này, Macaulay triệt để trầm mặc, mãi lâu sau hắn mới lên tiếng: “Cần tôi làm gì? Anh tìm đến tôi chắc hẳn không phải chỉ vì muốn nói cho tôi biết chuyện này chứ hả?”

“...Tất nhiên rồi! Mục đích của chúng tôi là ngăn cản Skynet và ngày phán xét. Nếu giờ chúng xuất hiện sớm vậy tất cả cố gắng trước đây đều uổng phí hết. Chúng tôi không thể áp dụng biện pháp ôn hòa được nữa mà phải dùng thủ đoạn mạnh... Dự định của chúng tôi là vạch trần sự thật trong buổi phát biểu của tổng thống nhân lễ Giáng sinh. Muốn hoàn thành, vậy cần sự trợ giúp từ các vị. Vô luận là cơ quan tình báo, nghị viên, chính khách, quân đội, chúng tôi đều cần hỗ trợ...”

Macaulay trầm mặc thật lâu, thoáng nhấp một ngụm bia đen mới tiếp tục nói tiếp: “Khó lắm, trước chưa nói tới chuyện các anh làm sao xuyên qua được lực lượng phòng vệ bố trí xung quanh. Cho dù các anh sử dụng công nghệ Nano robots để xâm nhập thành công đi nữa thì quả thật chúng tôi chưa thể tin tưởng hoàn toàn những gì các anh nói được? Chúng tôi đến bây giờ vẫn hoài nghi mục đích của mấy người. Nếu tổng thống không phải người máy mà các anh lại dựa vào chúng tôi để tiến hành kế hoạch của mình. Vậy chẳng phải bọn tôi thành kẻ phản quốc sao...”

“Trước hết cứ điều tra đám bảo vệ bên cạnh tổng thống đi, tin rằng các anh sẽ nhanh chóng nhận ra điểm khác thường. Sau khi xác nhận hẳn sẽ không còn lo lắng gì nữa mà tiếp nhận đề nghị của chúng tôi. Lời cuối...”

“Nếu tổng thống thực sự là nhân loại, vậy chúng ta cùng lắm chỉ giết chết một vị tổng thống, nước Mĩ vẫn tồn tại, thế giới vẫn tiếp tục vận hành. Nhưng nếu kẻ đó là robot... vậy các vị đã góp phần vào công cuộc ngăn cản sự hủy diệt của loài người.”

“Nói đến đây thôi, xin hay cân nhắc thận trọng. Tôi chờ hồi âm từ các vị!”

Trong thoáng chốc, bên tai Macaulay chỉ còn lại những tiếng rè rè, song tâm trạng hắn lúc này đã loạn hết lên rồi...