“Khốn khiếp, khốn khiếp!”
Thanh âm Thompson quanh quẩn trong căn biệt thự. Hắn vốn là một gã ‘bảnh trai’ ưa sạch sẽ, nhưng hiện giờ râu ria đầy mặt, hai mắt thâm quầng, áo sống thì nhếch nhác bẩn thỉu. Nhưng tất cả những điều đó cũng không phải nguyên nhân làm hắn tức giận.
“Bọn họ coi ta là cái gì chứ? Thần kinh nói bậy sao? Gián điệp bán rẻ đất nước? Chẳng nhẽ Thompson ta giống phần tử khủng bố thế à?”
Thompson vừa tự nói với mình vừa chán nản đổ chai Whiskey vào miệng. Nhìn dáng vẻ hắn lúc này vô cùng chán chường. Mà thật ra như thế cũng đúng thôi. Từ khi thấy người máy Skynet đến giờ đã trôi qua được một tuần. Trong suốt khoảng thời gian ấy, hắn đã chạy chừng một phần năm lãnh thổ nước Mĩ, hầu hết đều là nơi đô thị phồn hoa, gặp không dưới trăm người, đồng nghiệp có, quan chức quản lý có, nghị viên có, phú hào có… Thompson mong thông qua bọn họ mà có thể ngăn cản ngày tận thế, nhưng kết quả nhận được cơ hồ đều là lãnh đạm, phản đối.
Hơn trăm mối quan hệ mà không một ai chịu tin hắn, khá một chút thì hỏi xem có ai đe dọa cưỡng ép hắn hay không, kẻ ác hơn thậm chí chửi ầm lên rồi định báo cảnh sát. Trải qua đủ loại cay đắng như thế, hắn cảm thấy mình giống như một vở hài kịch.
Cũng trong căn biệt thự đó, tất cả thành viên Bắc Băng châu đội đều đang ở đây. Bọn họ cùng chứng kiến quá trình suy sụp của Thompson, mà không riêng gì hắn, mấy người Ares, Trương Hằng, Lục Tử Tuyết, Ali đều gặp khó khăn trong nhiệm vụ của chính mình. Tất cả cũng bởi hai lần ‘gây án’ ở New York vừa rồi khiến đám người máy trong chính phủ cảnh giác. Cỗ lực lượng ấy vô cùng khổng lồ, dùng sức cá nhân đi đương đầu với nó… Hừ, một chuyện không tưởng!!! Ngay cả căn biệt thự hiện tại cũng là do bọn họ đổi chỗ hai lần trong một tuần rồi mới tới lượt nó. Cứ tiếp tục như vậy nữa, cả đám sẽ bị chính phủ bức vào tuyệt cảnh. Trừ phi… trừ phi thành viên Bắc Băng châu đội có được thực lực như đám xâm nhập giả của tổ chức X, hoặc ít nhất cũng phải tương đương với Đại Tây châu đội. Bằng không lấy sức mạnh hiện giờ đi đấu chính diện với một quốc gia thì đúng là buồn cười.
Cho nên việc Thompson phàn nàn và chán chường như thế cũng lây lan sang mọi người, chỉ duy Sở Hạo là không hề bị ảnh hưởng, hắn vẫn duy trì nụ cười ôn hòa hàng ngày, tựa hồ những việc xảy ra trước mắt chỉ là chuyện vặt.
Mọi người đang thảo luận kịch liệt xem tiếp theo nên làm thế nào. Hiện tại bọn họ đã thu được lượng tài chính khổng lồ, tổng cộng cũng phải mấy chục tỷ dolla. Tuy số tiền đó chẳng là gì so với cả nước Mỹ nhưng chi dụng cho mười mấy người hoạt động thì quá đủ.
“… Không được, nếu lại đi gặp các mối quan hệ của anh nữa thì sẽ làm bại lộ vị trí chúng ta. Đây đã là nơi trú ẩn thứ 3 rồi, tuy vẫn còn vài chỗ dừng chân khác nhưng cứ như vậy thì việc ẩn nấp sẽ càng ngày càng khó.” Ares lắc đầu bác bỏ kiến nghị của Thompson.
Trương Hằng đang nhàm chán ngồi bên cạnh cũng xen vào: “Xem ra kế hoạch cứu thế của chúng ta còn lâu mới thành, thế này không được, thế kia chẳng xong, vậy cứ dứt khoát chạy thẳng tới Mexico tổ chức một đội quân, sau đó đem nó về Mĩ chơi trò du kích chiến, thế nào?”
Đây rõ ràng là chán quá nói đùa, chẳng ai coi đó là thật, không ngờ Niệm Tịch Không lại gật đầu: “Tiếc là thực lực chúng ta bây giờ không đủ, chi bằng cứ làm theo lời Trương Hằng cũng tốt, ‘Dĩ lực chứng đạo’, so với kế hoạch trước còn nhanh gấp vạn lần. Nước Mĩ thời gian này chính là quốc gia mạnh nhất đấy.”
Sở Hạo bấy giờ mới mở miệng, hắn tò mò hỏi: “Dĩ lực chứng đạo? Vậy là sao? Chả nhẽ là thuật ngữ tu chân à?”
“Đấy thì có tính gì là thuật ngữ tu chân.”
Niệm Tịch Không liếc Sở Hạo: “Tranh cãi nhau, nắm đấm ai to người ấy có lý, cứ chém sạch kẻ phản đối thì lý của ta là lớn nhất..”
Người xung quanh á khẩu ngây người, mãi lâu sau Thompson mới lên tiếng: “Cách nói của cô không được, thuần túy là bạo lực. Đã là chân lý thì giết hoài không hết, giết càng nhiều, sự vô lý của cô càng lộ rõ, đến cuối cùng kẻ bại trận chính là cô. Kẻ phủ nhận quan điểm của cô sẽ không ngừng gia tăng.”
Niệm Tịch Không lắc đầu lạnh lùng: “Nếu trên đời vẫn còn người phủ nhận, vậy tức là lực của ta còn chưa đủ… Giết một người không được vậy giết mười người, mười người không được vậy giết trăm người, nghìn người, vạn người… Phủ nhận quan điểm của ta, giết. Vẫn còn ý nghĩ phủ nhận, giết. Không phủ nhận cũng không đồng ý, giết. Tất nhiên việc như ngươi bảo cũng có thể xảy ra, vậy càng đơn giản, trực tiếp diệt thế luôn. Cho nên, chỉ có lực chưa đủ chứ không phải không chứng được đạo… Thế thôi!!!”
Thanh âm băng lãnh, không vương chút sát khí hay thô bạo nhưng ai nghe xong trong lòng cũng phát lạnh, chẳng ‘bác’ nào dám hó hé mà chỉ biết trân trối nhìn nàng ta.
“Kỳ thật cách nói đó cũng không sai, chẳng qua sát khí quá nặng mà thôi.” Sở Hạo bấy giờ mới lên tiếng: “Chỉ có lực chưa đủ chứ không phải không chứng được đạo… Từ tình cảnh chúng ta mà xét, nếu mạnh hơn quốc gia thì còn cần tránh né bọn họ làm gì nữa, trực tiếp xông vào phủ tổng thống, tòa nghị viện, biệt thự các phú hào, rà soát từ trên xuống dưới xem có con người máy nào không, tiếp đến chỉ việc toàn lực ngăn cản Skynet ra đời nữa là xong… Việc gì phải tính toán nhiều như bây giờ. Tất cả chỉ vì thực lực chúng ta không đủ nên mới cần dùng mưu trí bù vào…”
“Chẳng qua, chúng ta kỳ thật còn một ưu thế rất lớn.”
Sở Hạo đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng dừng lại ở Niệm Tịch Không, hắn khẽ thở dài bởi dù sao nàng cũng là một thành viên của Bắc Băng châu đội, nếu bởi những lời vừa rồi mà làm mọi người sinh lòng bất mãn thì sẽ ngăn cản sự phát triển của cả đội về lâu về dài, thậm chí nguy hiểm hơn, ảnh hưởng tới nhiệm vụ trong bộ phim này. Mà thật ra, Niệm Tịch Không quả thực có chút không hợp với mọi người, dù là sát ý hay cách cư xử lạnh như băng đều khiến không ai dám tới gần… Muốn giải quyết thì cần một số biện pháp đặc biệt mới được.
Đương nhiên, những lời Sở Hạo nói vừa rồi không hoàn toàn vì muốn di chuyển sự chú ý của mọi người mà thực sự hắn có chuyện muốn nói.”
“Đại thế đang nghiên về phe chúng ta.”
Nghe vậy, tất cả đều tỏ vẻ không tin, Ares càng là nói thẳng: “Sao có thể, chúng ta vẫn đang ở phe yếu hơn, mà Skynet thì đã thẩm thấu vào chính phủ, ngay cả dân ý cũng không đứng về cùng chúng ta. Có giải thích cũng chẳng ai tin, bọn họ chỉ nghĩ đứng trước mặt mình là mấy kẻ tâm thần mà thôi. Chính phủ một khi trông thấy là huy động lực lượng đuổi giết, căn bản không cho chúng ta chút cơ hội để vạch trần chân tướng. Thỉnh thoảng có người dân trông thấy thì đều bị bí mật thanh lý hết. Kiểm soát dư luận nghiêm mật như vậy, tôi thật không biết ‘đại thế’ nào nghiêng về phe chúng ta.”
Những lời Ares nói chính là nỗi lòng của mọi người trong phòng. Bọn họ đều cảm thấy nghi ngờ trước kết luận của Sở Hạo, song hắn chẳng hề hoang mang, vừa cười vừa hớp một ngụm nước trà, cảm thấy tất cả đều đã sốt ruột ‘sôi máu’ hắn mới từ từ lên tiếng: “Khi có nhân chứng phát hiện ra sự tồn tại của đám người máy, bọn họ đều bị chính phủ thủ tiêu. Điều ấy sẽ là đại thế để chúng ta dựa vào. Một khi nó hình thành thì không ai có thể ngăn cản được, dù là cường quốc như nước Mĩ cũng không chịu nổi. Các vị nên nhớ… thành phần chủ yếu của quân đội vẫn là nhân loại.”
“Tôi biết các vị vẫn cảm thấy nghi hoặc chuyện tôi nhấn mạnh phải mang theo Terminator trong lần giải cứu hai mẹ con John chỗ bệnh viện tâm thần.”
“Còn nữa, Thompson, việc anh làm suốt một tuần qua không hề vô ích, tên, địa chỉ của bọn họ tôi đều ghi nhớ cả rồi. Các mối quan hệ của anh quả thực bao trùm lên mọi mặt của xã hội, đúng là điều kiện cần thiết cho đại thế chúng ta chờ đợi…”
“Bước đầu tiên của kế hoạch đã hoàn thành, bắt đầu chuyển sang bước thứ hai…”
“Tôi sẽ cho các vị thấy, thế nào là cơn thủy triều đại thế.”