Vô Hạn Thự Quang

Quyển 5 - Chương 31: Ba khu vực…

“Chiêu thức hay, uy lực cường…”

Ngay lúc vòi rồng hoả diễm đạt mức cực đại, một cỗ khí thế hạo hãn bạo liệt đột nhiên bùng lên, trấn cơn lốc bên ngoài tứ phân ngũ liệt. Roger bước ra từ trong ngọn lửa, mặc dù bị bỏng một chút nhưng xem ra không nặng lắm. Có điều gió lốc vẫn để lại trên người hắn cả ngàn vết đao, máu tươi rỉ ra nhìn không khác gì một huyết nhân, vô cùng đáng sợ. Song Roger không thèm quan tâm, hắn đứng nguyên tại chỗ ngửa đầu nhìn 9527 đang nhè nhẹ vỗ cánh, lơ lửng trên không trung.

9527 huy động cặp cánh sau lưng vài cái rồi cũng từ từ hạ xuống. Hai người cách nhau chừng trăm mét, với tố chất thân thể của họ thì khoảng cách như vậy hoàn toàn có thể nhìn rõ mặt nhau.

Roger thấy 9527 cũng không lập tức xông lên mà là đưa mắt đánh giá xung quanh. Nhóm A tinh đã tổ hợp thành chiến trận mà mấy người Sở Hạo cũng vừa vặn xuất hiện, hắn không khỏi nhẹ thở dài một hơi, nói với 9527: “Xem ra ngươi khác với hai kẻ ta gặp trước đây, ngươi có suy nghĩ tự chủ à?”

9527 chần chờ nhìn về thiếu nữ nhắm mắt ở phương xa, hít sâu một hơi rồi mới lên tiếng: “Đúng vậy, ta khác với hai tên ngươi giết, ta có suy nghĩ tự chủ nhưng bây giờ nói chuyện ấy thì có tác dụng gì chứ? Đến đây đi, không phải ngươi chết tức là ta vong!” Vừa dứt lời, hắc hoả trên người bùng cháy, ngưng tụ ra một thanh cự kiếm khác.

Roger khoát tay chặn lại: “Nếu ngươi đã có ý thức tự chủ, vậy tốt rồi. Chẳng qua ngươi định chiến luôn ở đây sao? Cái khác chưa tính, chỉ riêng chuyện mấy tên đi theo ngươi mà chết ở đây thì ngươi tựa hồ sẽ gặp phiền phức hả? Ta thấy ngươi cứ một mực nhìn về phía đó… Nếu chúng ta chiến đấu ở đây thì bọn họ liệu sống sót được mấy người?”

9527 thoáng trầm mặc, nhưng thiếu nữ nhắm mắt lại đột nhiên lên tiếng: “Vậy cứ thế đi, 9527, ngươi theo hắn ra chỗ khác đánh, nhưng nhất định phải cuốn lấy hắn, dù chết cũng không được để hắn quay lại đây. Ít nhất phải giữ chân hắn trong vòng một giờ… Nếu không làm được vậy cứ chết phứt đi.”

9527 khuôn mặt vô cảm khẽ gật đầu về phía Roger. Mà Roger sau khi nghe xong thiếu nữ nhắm mắt kia nói thì sắc mặt thâm trầm hẳn. Hắn chỉ tay sang một nơi không người, tiếp đó một đoàn không gian vặn vẹo cùng một quả cầu hắc hoả bay vọt đi, uy áp như có như không ban đầu cũng theo đó biến mất khiến tất cả khẽ thở phào thoải mái…


Khi đoàn uy áp kia rời xa, đám Sở Hạo tất nhiên cũng cảm giác được. Nhất là Sở Hạo, tiếp đến là Ares và ba người Nam Mĩ châu đội, còn Tom cùng hai người mới thì chỉ thấy dường như bầu không khí lúc nãy có chút ngưng trong mà thôi. Nhưng với Sở Hạo, hai tên đó chẳng khác gì hai con quái vật kinh khủng. Lúc nãy Roger chỉ thoáng đảo mắt qua mà sau lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, đến khi họ đi rồi, hắn thiếu chút nữa nhũn cả chân... Cảm giác vừa rồi thật đáng sợ, Sở Hạo trước giờ không tin cũng như chưa từng thấy qua cái gọi là khí thế, chỉ nghĩ rằng đó chẳng qua chỉ là một cách nói, nhưng giây phút ấy, hắn rốt cuộc tin, ‘khí thế’ thực sự tồn tại.

Vài giây sau, Sở Hạo là người đầu tiên tỉnh khỏi uy áp, hắn hét lên: “Chuẩn bị chiến đấu, thấy bốn người kia không? Nại Khả Nhĩ, có thể dùng tâm linh toả liên gắn kết với bọn họ không?”

Nại Khả Nhĩ gật đầu, tâm linh toả liên lập tức kéo dài ra, hầu như ngay tức khắc, bên kia cũng truyền tới tinh thần tảo miêu, liên lạc giữa hai bên không hề bị ngăn trở. Rất nhanh đã thông báo thân phận cùng mục đích của mình, mấy giây sau, các thành viên khác cũng được kết nối.

“Chúng tôi là Bắc Bang và Nam Mĩ châu đội. Tôi là đội trưởng của Bắc Băng châu đội, hiện tại hai đội do tôi dẫn đầu đến đây tham chiến.” Sở Hạo nói trước.

Giọng nam hùng hổ từ phía bên kia đáp lại: “Ta xin đấy, hai tiểu đội gà mờ các ngươi, trong thời gian chiến tranh với người xâm nhập, có thể đừng tìm phiến toái cho bọn ta được không? Đã chẳng giúp được gì còn kéo chân người ta nữa chứ. Nếu không phải các ngươi phóng đạn hạt nhân, có lẽ bọn ta đã chẳng cần lo chuyện giới hạn thời gian như bây giờ, hiện chỉ còn 50 phút nữa thôi, các ngươi…”

“Đủ rồi, Mart.” Giọng một thiếu niên chợt xen vào: “Xin chào, chúng tôi là thành viên Đại Tây châu đội. Người vừa rời đi chính là đội trưởng của chúng tôi. Anh ấy sẽ giúp chúng ta kiềm chế kẻ mạnh nhất bên địch. Hiện tại chỉ còn lại chúng ta. Trước nhắc các vị một chút. Một trong các quy tắc khi gặp đoàn chiến với người xâm nhập, đó là chủ thần sẽ phái ra số lượng tiểu đội luân hồi tương đương với số xâm nhập gia. Cách đây không lâu, chúng tôi đã tiêu diệt một nhóm ở Washington, nơi này lại gặp một nhóm khác, như vậy tuỳ thời sẽ xuất hiện nhóm thứ ba. Tình hình nói chung là thế, các vị nên chuẩn bị sẵn tâm lý khi ở lại chiến đấu chùng bọn tôi.”

Đám Sở Hạo nở nụ cười khổ, cảm giác bị người ta gọi là tiểu đội gà mờ thật không dễ chịu chút nào… Lại còn cái gì mà chuẩn bị tâm lý. Chẳng lẽ không tham chiến mà cứ bàng quang đứng ngoài thì sau một giờ, chủ thần sẽ tha cho bọn họ sao?

“… Đã vậy thì cùng nhau chiến đấu. thế nhưng chúng ta không biết năng lực cũng như chưa hiểu rõ nhau, cố cưỡng ép dung hợp thì sẽ tạo thành chướng ngại. Vậy đi, hai nhóm chúng ta từ hai phía đông tây giáp công người xâm nhập. Chết sống của bên kia không cần lo, chỉ tập trung vào nơi hạch tâm của trận pháp là được!” Sở Hạo không cần suy nghĩ, lập tức lên tiếng.


Thanh âm thiếu niên thoáng chững lại mấy giây rồi quả quết nói: “Tốt, cứ vậy đi, bọn tôi ở gần cửa Đông nên sẽ tiến vào từ đây. Các vị hãy vong qua phía cửa Tây… Ngoài ra tặng miễn phí các vị một tin, vũ khí viễn trình công nghệ cao của đối phương cực kỳ sắc bén, nếu trong các vị không có người chuyên tanker thì tốt nhất là cũng dùng vũ khí tầm xa đối lại. Không được nữa thì chỉ cần tiến hành quấy rối áp chế là được. Cứ vậy đi, cố sống sót nhé… tiểu đội gà mờ.”

Tiếng nói chưa dứt, Đại tây châu đội đã nhằm phương Đông lướt đi. Mà Sở Hạo cũng vung tay lên, bọn họ chạy về phía Tây, một trước một sau giáp công người xâm nhập.

Cùng lúc đó, trong tiểu trấn, cánh cửa phòng gã đội trưởng Nam Mĩ châu đội rốt cuộc mở ra. Sắc mặt Bailey thâm trầm, trong đầu không ngừng kêu gọi Nại Khả Nhĩ nhưng không thu được bất cứ hồi âm nào. Hắn biết, có lẽ đội viên của mình đã rời khỏi đây.

Nghĩ như vậy, Bailey lập tức cất bước đi về phía phòng Sở Hạo, quả nhiên thành viên Bắc Băng châu đội đều đã đi hết, à không, Trương Hằng vẫn còn lê lết trên giường như trước. Kết hợp với nhiệm vụ chủ thần mới tuyên bố, xem ra bọn họ đều chạy tới chỗ cột sáng kia rồi.

Trương Hằng tất nhiên cũng thấy Bailey bước vào, hắn cười hớn hở: “Ngươi không ngờ ra rồi, ta còn tưởng ngươi trốn biệt trong đó đến hết phim luôn chứ, thế nào? Cảm giác tội lỗi biến mất hay chỉ giảm bớt???”

Bailey bước tới bên giường Trương Hằng: “Kỳ thật không thể gọi là cảm giác tội lỗi gì được, chỉ là tôi thấy mình thật bất lực mà thôi. Tôi không hề nghi ngờ lý tưởng của mình, vẫn luôn kiên trì đạo lý là người thì phải làm việc thiện. Tuy đội trưởng các ngươi nói không sai, hiện thực rất tàn khốc. Nhưng chúng ta đã tới thế giới luân hồi này rồi, chúng ta có cơ hội để thay đổi cái tàn khốc đó. Tôi cho rằng, thế giới luân hồi sở dĩ tồn tại, không phải là vì thoả mãn nguyện vọng của chúng ta hay sao? Không phải giúp chúng ta bỏ đi cảm giác bất lực như khi ở thế giới thực? Cho nên, tôi chỉ hận mình, nếu như mình mạnh hơn thì đã ngăn cản được hết thảy, sẽ không phải đứng trước những lựa chọn tàn khốc như vậy nữa.”

Trương Hằng khẽ động, tựa hồ muốn nhún nhún vai như mọi khi nhưng toàn thân tê liệt khiến hắn chỉ ngo ngoe được cái cổ, cười hì hì: “Lý giải như vậy cũng đúng, dù sao mỗi người đều tự lựa chọn cho mình một con đường. Nếu như ngươi cứ kiên trì như vậy thì có lẽ sẽ thành công thôi… Thế mấy ngày tự giam mình trong phòng là để làm gì thế?”

“Tu luyện.”

Bailey vẫn dáng vẻ nghiêm túc, trên tray xuất hiện một đoàn hào quang thâm thuý, ai nhìn vào cũng cảm thấy bản thân thư sướng thoải mái.

“Thánh kỵ sĩ có rất nhiều kỹ năng cường hoá để lựa chọn, nhưng dù đổi loại cao cấp hay bình thường thì khi vừa nhận được đều vô cùng yếu, cần tự mình tu luyện mới mạnh dần lên. Thực ra quy tắc ấy áp dụng cho mọi kỹ năng đổi ở chỗ chủ thần. Trước khi vào đây, tôi có đổi một cái hệ thánh quang, rất lợi hại, lại trải qua lần trước khiến bản thân biết thực lực của mình còn chưa đủ nên vẫn một mực tu luyện.”

Trương Hằng lập tức thấy hứng thú, hỏi: “Hả? Là kỹ năng gì vậy? Đừng nói là triệu hồi thiên thần nhập thể, thực lực bành trướng gấp mười, sau đó vác búa đi đập bẹp tất cả mọi địch nhân, đã thế còn kháng được mọi ma pháp. Kỹ năng như vậy thật quá khốc.”