Vô Hạn Thự Quang

Quyển 12 - Chương 6: Tín ngưỡng cùng dũng khí

Dịch giả: TranTuanViet

Tại thời điểm mà Sở Hạo đang ngủ say, trong biển ý thức của hắn, hạt thần tính đang tự động vận hành. Những lời khẩn cầu, tâm nguyện vô hình không biết từ đâu chảy vào bên trong hạt thần tính, chẳng qua là những lời khẩn cầu không chân thành đều bị tiêu tán, chỉ có những lời khẩn cầu và tâm nguyện thành khẩn là được hấp thu. Sau khi hạt thần tính hấp thu những tâm nguyện này, trải qua một quá trình nào đó liền chuyển hóa thành năng lượng đặc thù, sau đó thông qua một đường dẫn trả lại cái nơi phát ra tiếng khẩn cầu...

Tình trạng như vậy không biết đã kéo dài mất bao lâu, cũng không phải vào lúc Sở Hạo ngủ mới xuất hiện, mà đó là do một vài hạt thần tính sắp xếp rất lộn xộn. Chẳng qua là sau khi trở về từ thế giới The Hobbit, dường như tình hình đã có rất nhiều thay đổi.

Tại vị trí cốt lõi nhất của hạt thần tính có một vật huyền diệu khó giải thích. Nó không có hình thể, thậm chí không có bất kỳ biểu hiện của sự tồn tại nào ở đó, tất cả hạt thần tính cũng xoay tròn xung quanh nó. Hơn nữa, bởi vì hấp thu những lời khẩn cầu và tâm nguyện kia cho nên hạt thần tính bắt đầu dần dần trở nên đục ngầu, rồi khi tới gần thứ đó lại từ từ được lọc sạch, trở nên óng ánh trong suốt.

Chỉ là vật này cũng không hoàn chỉnh, nó không ngừng muốn ngưng tụ thành cái gì đó, ngay cả những hạt thần tính kia đều bị biến thành một hình dạng đặc thù,tất cả hạt thần tính đều xoay tròn xung quanh cái hình dạng này. Nhưng rất đáng tiếc, vẻn vẹn chỉ có hình dạng, không có thần thái, cũng không có khí chất...

Nó có hình dạng giống như một tấm gương hình vuông!

Trong một cánh đồng hoang vu rất lớn ở phía tây nước Mỹ, nơi này chính là thôn Thần Hạo...

Dương Vĩ Sâm quỳ ở trước tượng thần, yên lặng khẩn cầu, lời khẩn cầu không giống như trong kinh thánh là ca ngợi thần, hay là tôn vinh khả năng của thần, mà đơn giản chỉ là những lời nói chân thành, hắn trình bày tình hình ở đây. Mọi người tại đây đều rất hiền lành và cần cù chịu khó, từ một cánh đồng hoang vu dần dần đã có hoa màu lớn lên, lần đầu tiên thu hoạch họ rất vui sướng, dần dần càng nhiều người tới đây sinh sống hơn, đó là lý do nơi đây đã trở thành một thôn trang. Rồi không biết từ đâu lại xuất hiện những tên côn đồ đến đây bức bách người dân, mọi người đều đang chờ đợi thần Hạo xuất hiện, mà vì không thấy một chút thần tích nào cho nên đang dần dần mất đi tín ngưỡng, cũng dần dần mất hết ý chí...

"Thần ơi, ta biết là người có tồn tại, ta có thể cảm nhận được sự ấm áp và lương thiện của người, những kẻ kia luôn a dua nịnh nọt người, nói người tạo ra thế giới, nói người chính là thượng đế, nói người bắt đầu cho tất cả. Có thể ta không giống như vậy, ta cho rằng, người là ánh sáng, hơi ấm, lương thiện, tin tưởng, dũng khí. Nhưng người không cần nịnh nọt, cũng không cần a dua, thậm chí không cần họ quỳ lạy, người muốn không phải những thứ đó. Người chỉ muốn nhìn thấy chúng ta hạnh phúc, người chỉ muốn thấy cái tận thế này kết thúc, tấm lòng của người chính là chân thiện mỹ, không giống như cái được gọi là thượng đế kia luôn cao cao tại thượng nhìn xuống chúng ta bằng con mắt lạnh như băng. Những thứ này, ta đều biết, nhưng bọn họ lại không biết."

Một năm trước, trong lúc Dương Vĩ Sâm có nguy cơ sinh tử, tình cờ lấy được thần thuật, hắn liền trở thành tín đồ của thần Hạo cùng giáo hội kỵ sĩ. Hắn sử dụng thần thuật giúp đỡ rất nhiều người vượt qua hoàn cảnh khó khăn, càng ngày càng nhiều người đến bên hắn, càng ngày càng nhiều người bắt đầu tín ngưỡng thần Hạo. Dần dần, đám cha xứ cuối thời trước cũng gia nhập vào tín ngưỡng của thần Hạo, hơn nữa thành lập một thần Hạo giáo, bọn họ tuyên bố chỉ có thần Hạo là chân thần, hơn nữa không cho phép những người không tin tưởng vào thần Hạo được sống trong thôn, mà Dương Vĩ Sâm lại phản đối. Chẳng qua những cha xứ và rất nhiều tín đồ thần Hạo cùng nhau lên tiếng, Dương Vĩ Sâm cũng chỉ có thể yên lặng mà không làm gì được.

Nhưng chính vì thế lại đẩy một số người vào bước đường cùng, bọn họ tiếp tục tín ngưỡng cơ đốc giáo, thù hận trong lòng tăng lên, bọn họ loan truyền sự đầy đủ sung túc của thần Hạo thôn ra bên ngoài, việc đó đã đưa những tên côn đồ cướp bóc tới đây. Mà sau một năm thu hoạch, những tên côn đồ đã tìm đến cửa, bọn chúng rất có hứng thú đối với thức ăn, công cụ, vũ khí, và các cô gái trong thôn trang. Chẳng qua là vì thôn trang này đã xây dựng xong, hơn nữa còn có một số vũ khí nóng, giao chiến nhất định sẽ có người chết, nên bọn chúng cho thôn thần Hạo ba ngày để đầu hàng. Chỉ cần giao ra đầy đủ thức ăn, công cụ, vũ khí, cùng với đàn bà, như vậy sẽ bỏ qua cho thôn trang trong năm nay, nếu không sẽ tàn sát toàn bộ thôn trang không còn một mống.

Hôm nay đã là ngày thứ ba, trong ba ngày này, những cha xứ và giáo hội kỵ sĩ cùng Dương Vĩ Sâm có được thần thuật đều quỳ lạy cầu nguyện đối với thần Hạo. Bọn họ hy vọng thần Hạo trừng phạt hay thậm chí giết chết những tên côn đồ ngoài kia, đây là cái ý nghĩ thật đáng buồn cười. Bản thân không tự cứu lấy mình lại mong muốn vị thần mà họ sùng bái tới cứu... thậm chí Dương vĩ sâm cho rằng, nếu thần thật sự trừng phạt, thì sẽ giáng xuống đầu những kẻ có được thần thuật liền vênh váo nghênh ngang, cảm thấy mình thuộc tầng lớp cao hơn so với người khác, ngày thường không lao động, chỉ hưởng thụ những thứ mà thôn dân cung phụng, những kẻ này chính là lũ cha xứ và giáo hội kỵ sĩ!

Cuối cùng, bọn họ coi thần và tín ngưỡng là cái gì!? Coi đấy là công cụ sao!?


Dương Vĩ Sâm cũng quỳ lạy ở đây, trong ba ngày này, hắn chính mắt nhìn thấy quầng sáng tín ngưỡng xung quanh đám người cha xứ và giáo hội kỵ sĩ lần lượt biến mất. Sau đó bọn chúng liền gia nhập vào phe phái có ý định đầu hàng, bắt mọi người giao ra những thứ mà bọn côn đồ yêu cầu để đổi lấy sự yên ổn. Về cơ bản thì bọn chúng không có tín ngưỡng, chẳng qua là đang lừa gạt, lừa gạt thần, cũng lừa gạt mình, tự cho là có tín ngưỡng, lấy cắp thần thuật, đến lúc sinh tử tồn vong, liền từ bỏ tất cả... Bọn chúng chính là tội nhân!

Đến cuối cùng, toàn bộ nhà thờ chỉ còn lại một mình Dương Vĩ Sâm quỳ lạy ở đó, hắn lẳng lặng nói ra tất cả điều này, cũng là nói ra những điều trong lòng, còn có... lời trăn trối cuối cùng...

"Thần… trước kia ta cũng từng trải qua, là vào ngày tận thế trước đây. Khi đó ta ở trong trường học chơi gái, hút thuốc phiện, đánh nhau, cho rằng chỉ cần có hình xăm trên người là có thể trở thành một người đàn ông chân chính rồi, hay đánh nhau trầy một chút da, chảy một chút máu tức là có dũng khí rồi... Cho tới bây giờ, ta mới biết dũng khí là cái gì..."

"Ta đã từng rất thích một câu nói, ngươi muốn cả đời hèn nhát, hay muốn làm anh hùng cho dù chỉ trong vài giây…

Dương Vĩ Sâm yên lặng đứng lên, hắn trầm giọng mặc niệm, lời nói càng ngày càng lớn, quầng sáng tín ngưỡng trên người hắn cũng càng ngày càng mạnh. Từ bên hông, hắn rút ra một thanh trường kiếm bằng kim loại, bắt chước kỵ sĩ thời xưa, giơ kiếm giữa hai hàng lông mày, lớn tiếng nói: "Thần Hạo, ta có tín ngưỡng với ngài, không phải vì ngài là vị thần quản lý tất cả mọi thứ, cũng không phải là để sau khi ta chết linh hồn sẽ được lên thiên đường, càng không phải là để có được sức mạnh hay vinh dự to lớn. Ta có tín ngưỡng với ngài, là bởi vì ngài đã cho ta dũng khí, ngài để cho ta cảm thấy sự ấm áp và lương thiện, là bởi vì ta thích ánh sáng mà ngài chiếu rọi!"

"Bởi vì yêu mà tin! Bởi vì tin mà nghĩa! Thần của ta, hôm nay, chính là ngày ta chết! Xin hãy nhìn ta, ta đối với người kiên định không dời, bởi vì tín ngưỡng đối với người mà ta có dũng khí. Ta tuyệt đối sẽ không lùi về phía sau để chứng minh tín ngưỡng này là đúng!"

"Nếu thật sự có thế giới sau khi chết, khi đó xin hãy trừng phạt ta, bởi vì một năm nay, ta từ chối người ngoài đạo, một năm nay, ta không giúp đỡ người yếu, ta trơ mắt nhìn bọn họ bị đuổi ra khỏi thôn trang. Ta không hề phản kháng cường quyền, ta trơ mắt nhìn những cha xứ cùng bọn giáo hội kỵ sĩ ngồi không hưởng lộc, để bọn chúng trở thành tầng lớp quý tộc trong thôn. Ta không có tuyên truyền dũng khí, lương thiện, ánh sáng của người. Lỗi tại ta, ta có tội!"

"Xin hãy nhìn vào cái chết của ta. Thần của ta! Ta đến với người đây!"

Trong tiếng nói, Dương Vĩ Sâm kiên định lấy trường kiếm cắm vào vỏ, sau đó đi ra ngoài. Giờ đây, bên trong nhà thờ đã không còn một ai. Mà ở trên quảng trường bên ngoài thôn, những tên cha xứ và bọn kỵ sĩ đang lớn tiếng tuyên truyền, nếu không làm theo lời bọn côn đồ thì tất cả chắc chắn phải chết, đồng thời cũng mượn danh nghĩa của thần Hạo mà nói rằng phải nhẫn nhịn.

Tất cả những điều này làm cho Dương Vĩ Sâm cảm thấy buồn nôn, hắn yên lặng nhìn xung quanh, mơ hồ nhìn thấy cha nhìn thấy em trai, sau đó bước chân hắn kiên định đi tới cửa thôn trang. Trong sự chú ý của tất cả mọi người, một kiếm giống như lưu quang chặt đứt cánh cửa, trong sự mắng chửi, một mình đi ra khỏi thôn trang.

Trên bãi cỏ ở bên ngoài thôn là mấy trăm tên côn đồ, đứa cưỡi xe máy, thằng lái ô tô, cách ăn mặc của bọn chúng hiện lên phong cách rất ngông cuồng, những chiếc xe được trang trí những thứ kinh dị. Còn có những tên đang trêu trọc các cô gái mà chúng cướp được, thậm chí còn trực tiếp làm mấy chuyện…, cũng có tên đang hút ma túy. Tất cả mọi chuyện làm cho Dương Vĩ Sâm cảm thấy thực sự buồn nôn.

Mà khi Dương Vĩ Sâm đi ra khỏi thôn trang, rõ ràng là những tên côn đồ kia cũng sửng sốt một chút, sau đó tất cả bọn chúng đều cười rống lên. Bởi vì hình dáng của Dương Vĩ Sâm rất kỳ lạ, trên người hắn mặc áo giáp, trong tay cầm một thanh trường kiếm có kiểu dáng thời trung cổ. Toàn bộ đều là phong cách cổ điển lại đi về phía những kẻ trên tay cầm súng ống, đây rõ ràng là tên tâm thần đi tìm chết.


Thủ lĩnh đám côn đồ là một tên da đen to lớn, hắn cười lớn tiếng nói: "Không tìm chết cũng sẽ không chết, tại sao các ngươi lại không hiểu chứ? Xem ra thôn trang này còn có ý định phản kháng. Lên, trói hắn vào sau xe máy của ta, ta phải kéo lê hắn cho tới chết, để cho người trong thôn trang này nhìn thấy, phản kháng lại chúng ta sẽ có kết cục như thế nào! Ta muốn bọn chúng trở thành bò sữa và gia súc để nuôi chúng ta, hàng năm cung cấp vật liệu cho chúng ta, giết sạch bọn chúng là quá có lợi cho bọn chúng rồi! Tiến lên!"

Lập tức, liền có mấy tên côn đồ đề ga lao về phía Dương Vĩ Sâm, đồng thời Dương Vĩ Sâm cũng giơ trường kiếm lên, thật ra trong lòng hắn đang vô cùng khẩn trương, con sâu cái kiến còn muốn sống tạm bợ huống chi là con người? Hắn biết rõ bản thân sẽ phải chết, nhưng vẫn phải kiên trì dũng khí này, hoặc có thể nói là ngu đần, dốt nát, gì cũng được. Hắn không muốn lui về phía sau, bởi vì một khi lui về phía sau, hắn cảm thấy mình rời xa ánh sáng ở trong lòng, rời xa dũng khí của bản thân, cho nên hắn thà chết vẫn không lùi!

Nhìn thấy đám côn đồ càng lúc càng đến gần, hắn nghĩ đến cha, nghĩ tới em trai, nghĩ tới cái chết, hắn đã không thể cầm được nước mắt, sau đó hắn liền hô lớn: "Thần của ta, người và ta cùng tồn tại! Cám ơn dũng khí của người, cám ơn ánh sáng của người, ta đến đây!"

Trong tiếng nói, hắn cảm giác được sự ấm áp và dũng khí rất mãnh liệt, cùng với ánh sáng đang tràn cả vào người hắn, hắn giơ trường kiếm lên chém về phía trước...

Cùng lúc đó, Sở Hạo có một giấc mơ kỳ lạ, mơ thấy người thanh niên có cái tên Dương Vĩ Sâm, nghe người đó kể tất cả mọi chuyện, thấy được tình hình thôn trang này, cũng nhìn thấy quyết định của người thanh niên này. Hắn có cảm giác, người thanh niên này giống như chính là hắn vậy, chỉ là vẫn rất mông lung, tất cả như đang dần hình thành ở trong đầu hắn vậy...

Thánh đồ, thần với người cùng tồn tại. Về cơ bản đã gần tiếp cận với thần, gần như có thể xem thánh đồ là một phân thân của thần, còn người thanh niên này... Là thánh đồ!

Bởi vì là giấc mơ, thần trí của Sở Hạo cũng không tỉnh táo, hắn chỉ biết rõ ý nghĩa của thánh đồ, nhưng hắn cũng không có suy nghĩ sâu xa gì, mà cứ làm theo bản năng. Khi những tên cưỡi xe máy trực tiếp đánh về phía Dương Vĩ Sâm, hắn liền sử dụng Mage hand văn tự ký hiệu hạch tâm, hơn nữa không biết tại sao, uy lực lớn hơn rất nhiều so với trong thực tế, chỉ nghe ầm mấy tiếng nổ vang, mấy chiếc xe máy trực tiếp tông trúng một bức tường vô hình rồi nổ tung.

"Sau đó những tên côn đồ này đều bị tiêu diệt..."

Sở Hạo chỉ làm theo bản năng, sau đó ý nghĩ khẽ động, ma pháp văn tự ký hiệu liền lớn lên, trong hư không bắt đầu ngưng tụ ra nhiều văn tự ký hiệu mới, bọn chúng hợp thành một vòng tròn trận pháp lớn. Thấy vậy, tất cả đám côn đồ đều hoảng sợ, thậm chí bắt đầu chạy trốn, nhưng tốc độ của bọn chúng làm sao nhanh hơn được ma pháp. Uy lực trận pháp này lớn hơn rất nhiều so với lúc Sở Hạo tỉnh táo, giống như mưa hỏa cầu phun ra ngoài, càn quét đám côn đồ. Khắp trên bãi cỏ xuất hiện một đám mây hình nấm... Đám côn đồ đã bị toàn diệt!

"Thần, thần tích!"

Những cha xứ và đám giáo hội kỵ sĩ đều sợ ngây người. Trong nháy mắt, bọn chúng đều lớn tiếng hoan hô, đồng thời bắt đầu tuyên bố với thôn dân là do tín ngưỡng và lời cầu nguyện của bọn họ nên mới dẫn tới thần tích...

"Những kẻ phản bội lại đức tin của người, thần phạt..."

Con đường tín ngưỡng bất chợt đổi hướng, chỉ thấy được một sức mạnh khổng lồ đang đổi hướng tiến đến, tưới vào thân thể đám cha xứ và giáo hội kỵ sĩ. Lập tức, thân thể và linh hồn bọn chúng đột nhiên phát lửa bốc cháy, ngọn lửa kịch liệt phát ra trong vòng mấy giây, bọn chúng liền tan thành tro bụi...

Ngủ một đêm, Sở Hạo tỉnh dậy, hắn bò lên, chân tay mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có, hơn nữa cả người cũng mệt lả, giống như là vừa chạy ma ra tông vậy...

"Kỳ lạ... Chẳng lẽ ta bị bệnh? Quả nhiên không thể tùy tiện ngủ trên sàn dưới tầng ngầm..."

Sở Hạo ngáp một cái rồi chạy lên trên quảng trường tìm Chủ thần chữa trị toàn thân...