Vô Hạn Khủng Bố

Chương 85: Bắt đầu tử chiến! 

Trịnh Xá yên lặng đặt khẩu M82A1 xuống dưới chân, bên cạnh là hơn mười viên đạn súng ngắm thuôn dài, đây là vũ khí hắn sắp dùng để chiến đấu, cũng là vũ khí tầm xa duy nhất có thể áp chế Ác Ma đội.

Nhân tài bắn tỉa rất khó kiếm, mặc dù nghe qua rất đơn giản, dùng ống ngắm trên súng nhắm chuẩn vào địch nhân, muốn trúng đầu là trúng đầu, muốn trúng tim là trúng tim, nghe dễ ợt a, có vẻ như ai cũng bắn tỉa được. trên thực thế khi thao tác thật sự, chỉ ngắm sai 1mm thôi, bắn đến chỗ mục tiêu đã lệch đến cả mét rồi, bắn tỉa căn bản không cho phép có một chút sai sót nào, cho nên mới nói trong phương diện này ngàn người không được một.

Lúc trước Zero còn ở trong đội, mặc dù không mở cơ nhân tỏa các loại, nhưng hắn sử dụng súng ngắm Gauss, chỉ cần có khoảng cách và thời gian thích hợp, lực công kích của Zero vượt xa bất kỳ ai hắn từng gặp, thậm chí cả bản thân hắn. Khi giao chiến với Ấn Châu đội, chính do thực lực của Zero đại bộc phát mới có thể một mực áp chế Ấn Châu đội, đến tận khi đoàn diệt, có thể nói, chiến lực của một tay bắn tỉa tuyệt đối vượt xa thành viên còn lại trong đoàn đội.

Nhưng cũng đồng dạng, người bắn tỉa cũng cực kỳ yếu ớt, một khi tiếp cận, Triệu Anh Không và hắn chỉ một kích là kết liễu lính bắn tỉa cho dù người kia cũng có chút năng lực cận chiến như Zero. Có thể nói, tay bắn tỉa là một thể mâu thuẫn cực mạnh và cực yếu.

Nhưng hắn sẽ không phải băn khoăn về phương diện này, năng lực cận chiến vốn là điểm mạnh nhất của hắn, mà thiên phú về phương diện bắn tỉa hoàn toàn do mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba, mặc dù không thể kéo dài nhưng mô phỏng Zero nhất kích tất sát, đây là nguồn gốc thực lực bắn tỉa của hắn!

"Trương Hằng, ngươi có thấy vị trí của ta không?"

Trịnh Xá thông qua ý thức hỏi Trương Hằng.

Trương Hằng gật đầu đáp:

"Không thành vấn đề, nhìn được tới chỗ ngươi nhưng có vẻ ngươi nằm sấp nên không thấy cụ thể ngươi đang ở chỗ nào, có chuyện gì sao?"

Trịnh Xá thở ra một hơi nói:

"Trương Hằng, ngươi còn bao nhiêu tên? Phụ ma tiễn +3 ấy."

Trương Hằng đếm tên nói:

"Còn 37 mũi, cho dù liên tục sử dụng Bạo liệt tiễn cũng hoàn toàn đủ, có thể bắn hơn mười lần Bạo liệt tiễn, địch nhân không phải có khoảng mười người sao? Ta cảm thấy 37 mũi là hoàn toàn đủ, ngươi thì sao?"

Trịnh Xá nói:

"Ta sẽ dùng súng ngắm triển khai công kích, nếu như có thể ta cũng sẽ trợ giúp ngươi... Chuyện ta lo lắng không phải là tiễn thuật của ngươi hay uy lực của Bạo liệt tiến, ta lo là ngươi không thể sử dụng được lực lượng một cách bình thường. Phải biết rằng ngươi là một cung tiễn thủ, là một chiến sỹ tầm xa, một khi ngươi không thể sử dụng tiễn thuật tấn công, đó chúng là lúc ngươi xong đời, tính cách của ngươi thật sự làm người khác phải lo lắng a."

Trương Hằng cười hắc hắc nói:

"Yên tâm đi, tâm thần ngưng tụ sử dụng rất tốt, mỗi lần sử dụng ta đều cảm thấy bản thân trở nên kiên cường hơn rất nhiều, hơn nữa cho dù tính cách của ta không có thay đổi gì lớn, sau khi sử dụng tâm thần ngưng tụ, ta cản bản sẽ không sợ bất cứ thứ gì, chuyện này ngươi cứ yên tâm đi..."

Trịnh Xá thở dài nói:

"Chỉ có thể hy vọng là như vậy... Tóm lại ngươi tực cẩn thận đó, phải biết rằng ngươi là người có viễn trình chiến lực mạnh nhất trong chúng ta, nếu như ngươi cũng chết thì một khẩu M82A1 của ta rất có thể không cách nào ngăn chặn nổi đối phương."

Trương Hằng gật đầu cũng không nói gì thêm, Trịnh Xá chuyển sang Triệu Anh Không hỏi:

"Triệu Anh Không, ngươi đang ở đâu? Vị trí hiện tại có thể nhìn thấy chúng ta không?"

Triệu Anh Không trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói:

"Không thể thấy các ngươi, nhưng ta có thể nhìn thấy người ở khu vực xung quanh..."

Trịnh Xá cười nói:

"Như vậy dưới đất ta giao cho ngươi. Nhớ kỹ, mục đích của chúng ta không phải liều mạng, mà là tranh thủ thời gian cho những người còn lại, chỉ cần bọn họ tiến vào trạm kiểm tra trước vậy chúng ta có thể tùy lúc rút lui khỏi chỗ này. tóm lại, mọi người trước hệt tự bảo hộ chính mình, trong tình huống đảm bảo cho bản thân mới triển khai công kích, nhớ kỹ đấy!"

Vừa dứt lời, ba người đều rất quỷ dị nhìn về phía chân trời, từ trong tinh thần lực tảo miêu bọn họ thấy được, phía đó có hơn mười người đang cực kỳ nhanh chóng bay tới chỗ này, mặc dù khoảng cách còn mấy chục km nhưng với tốc độ của bọn họ, cùng lắm chỉ trong chốc lát sẽ tới đây. Mà cùng lúc đó, mấy người Chiêm Lam vẫn như cũ, từ từ tiến tới, cách trạm kiểm tra hơn mười km, so sáng hai bên, mười người này muốn đuổi kịp bọn Chiêm Lam chỉ cần khoảng hai mươi phút, khi đó mấy người Chiêm Lam còn cách trạm kiểm tra mấy km nữa, thời gian căn bản không thể kịp!

Trịnh Xá trong lòng lo lắng vội vàng hô lên trong ý thức với Chiêm Lam:

"Chiêm Lam! Hiển lộ vị trí của bọn ta ra, không cần che giấu nữa! Nhanh một chút a, để chúng tới tấn công bọn ta!"

Thanh âm của Chiêm Lam ngần ngừ một lúc rồi mới thì thào nói:

"Như vậy không được, các ngươi cần có tính bất ngờ để tấn công, nếu như hoàn toàn bộc lộ vị trí của các ngươi vậy các ngươi sẽ phơi ra trước họng súng của chúng... Trước đó bọn chúng khống chế trực thăng rơi xuống có lẽ đã tiêu hao rất nhiều tinh thần lực, hiện tại không thể phá vỡ được màn chắn tinh thần lực của ta, vì thế đừng nói đến chuyện để lộ vị trí của các ngươi..."

Trịnh Xá trong lòng càng gấp rút, hắn gào lên:

"Mẹ kiếp, bảo ngươi để lộ ra thì ngươi cứ làm đi, sao nói nhiều thế! Nếu như để bọn chúng bay tới truy kích các ngươi, ba người chúng ta cố ý chạy ra nghênh chiến địch nhân không phải là chẳng có chút tác dụng gì sao? Nhanh lên đi, hiển lộ vị trí của bọn ta ra! Để chúng tới tấn công chúng ta!

Thanh âm của Chiêm Lam lại trầm mặc một hồi lâu, bấy giờ mới nói:

"
Nếu như bọn chúng chuẩn bị toàn diệt chúng ta, cho dù vị trí các ngươi bại lộ cũng không có cách nào ngăn cản, cho nên không bằng để các ngươi ẩn nấp cho bọn chúng một cái kinh hỉ, ngươi thấy sao?"

Hặc là trước hết giết mấy thành viên mở cơ nhân tỏa của Ác Ma đội, khi đó cho dù bọn họ có bị giết, Trịnh Xá cũng không vì điểm thưởng âm mà bị delete... những lời này Chiêm Lam lại không nói ra.

Tiếp đó, mặc kệ Trịnh Xá quát tháo thế nào, Chiêm Lam cũng không hề trả lời, cứ thế kéo dài mấy phút, mà tốc độ phi hanh của mười người kia cực nhanh, bọn họ đã đã dần bay tới chỗ ba người Trịnh Xá. Khi bọn họ đến cách ba người Trịnh Xá khoảng 20km, tinh thần lực tảo miêu của Chiêm Lam với họ đột nhiên biến mất, ba người chỉ có thể dùng mắt thường xác nhận vị trí địch nhân.

Trịnh Xá cũng không nói nữa, hắn bắt đầu bình tĩnh tâm thần, ngoài khẩu súng ngắm trong tay hắn không còn nghĩ vê chuyện gì khác nữa, cứ yên lặng nhìn bầu trời. Mặc dù trong lòng hắn vẫn còn có chút lo lắng nhưng theo thời gian chậm tãi trôi, tâm hắn cuối cũng cũng lãnh tĩnh như gương.

Cứ yên lặng chờ đợi, khoảng mấy phút sau, mấy tấm ván trượt bằng kim loại bay cách mặt đất khoảng hai mươi mét xuất hiện, nhanh chóng lao về con đường dẫn ra ngoài thành phố. Cùng lúc đó, hai mắt Trịnh Xá đã từ từ trở nên mờ mịt.

"Trương Hằng, nhìn thấy ván trượt của chúng không? Lát nữa ta bắn cái thứ nhất, ngươi bắn cái thứ ba, trực tiếp bắn vào đầu. Trước đó đừng cử động, chờ bọn chúng tới giữa chỗ ngã tư này mới bắt đầu xạ kích, chờ một chút..."

"
Tấn công!"

Trịnh Xá gào lên trong ý thức, động tác của hắn lập tức trở nên cực kỳ tiêu chuẩn, một mắt nhắm lại, ngắm chuẩn lên người đại hán da trắng ở gần nhất. Oanh một tiếng, gã đại hán này rơi thẳng xuống đất, tấm Glider cũng đâm sầm vào một vách tường, vỡ ra một đướng dài đến mười mét, mỹ nữ tóc vàng trong lòng địa hán kia cũng hét lên ngã xuống đất.

Cùng lúc đó, Bạo liệt tiễn của Trương Hằng cũng kéo theo một đạo quang mang vụt tới, ba một tiếng thanh thúy bắn vào đầu một nam tử đứng phía sao. Nhưng một tiễn này lại không có hiệu quả như tưởng tượng, bởi vì nam tử kia không ngờ lại dùng một tốc độ vô cùng quỷ dị, vung hai tay lên, một thanh cự kiếm đầy lửa đen cứng rắn chặn mũi tên của Trương Hằng lại. Mặc dù nam tử kia cũng bị uy lực cực lớn từ mũi tên đẩy rơi xuống đất nhưng cũng không ảnh hưởng dến thực lực của hắn, vừa rơi xuống hắn đã lại từ từ bay lên, sau lưng hắn là một đôi cách dơi màu đen đang vũ lộng.

Trịnh Xá giật nảy mình, bởi vì hắn từ ống ngắm nhìn thấy dung mạo nam tử kia, hình dạng quả thật giống hắn như đúc, ngoại trừ trên mặt có một vết sẹo dữ tợn ra, người này thật sự chính là hắn.

Trịnh Xá mặt có vết sẹo lạnh lùng cười, hắn vung vung thanh hắc sắc hỏa diễm cự kiếm trong tay một chút rồi mới hỏi gã da trắng cao lớn dưới đất:

- Francis, thế nào? Phát súng ngắm vừa rồi chắc là không làm ngươi bị thương chứ?

Gã đại hán kia lắc lắc đầu, hắn đứng dậy nhìn lại nói:

- Mẹ kiếp, là M82A1 a, uy lực mạnh thật, năng lượng loáng cái đã tiêu hao mất 80%, không thể đỡ được một phát nữa.

Trịnh Xá mặt mang vết sẹo cười lạnh nói:

- Không sao cả, chiến đấu đã bắt đầu rồi, Sở Hiên, đưa bọn họ tiếp tục truy sát thành viên còn lại của Trung Châu đội. Ở đây có ba người, theo phân chia lúc trước, Triệu Chuế Không đối phó với muội muội ngươi, Minh Yên Vi đi giết gã sử dụng cung tên kia, ta, Dekchai, Francis chuẩn bị cận chiến, Richard sử dụng súng ngắm Gauss chuẩn bị tùy ý chi viện ba đội ngũ...

Trịnh Xá mặt mang vết sẹo vừa nói vừa lấy trong lòng ra một cuốn cổ thư dày nặng, màu đen, hắn cao giọng ngâm lên văn tự trong sách bằng tiếng Ai Cập cổ đã thất truyền, cả người dựa vào đôi cánh thịt lơ lửng giữa không trung.

Trịnh Xá đối với Phục chế thể của mình cũng tuyệt đối không khách khí, hắn gào lên với Trương Hằng:

"Tự do bắn! Không cần quan tâm tới chuyện khác, sử dụng kỹ năng Phong chi tiễn bắn đi!"

Cùng lúc nói, hắn đã đưa súng nhắm chuẩn vào Phục chế thể.

Đoàng!

Một tiếng súng vang lên nhưng Trịnh Xá mặt có vết sẹo đột nhiên lại biến thành dơi bay tứ tán, đến khi hắn xuất hiện lại, chú ngữ Ai Cập cổ trong miệng hắn cũng hoàn thành.

- Nhà tù bóng tối!

Trịnh Xá mặt mang vết sẹo quát lên, một làn sương màu đen từ lòng bàn tay hắn bay ra, cùng lúc đó, hai mắt Trương Hằng cũng biến thành mờ mịt, tay giương cung căng tròn như vầng trăng, ẩn ước sinh ra một cỗ khí thế không gì so sánh được. Mặc dù cách nhau cực xa nhưng Trịnh Xá mặt có vết sẹo nhất thời cũng không dám động đậy chút nào, chỉ có thể tùy ý để làn sương trong lòng bàn tay từ từ tản đi.

Trong nháy mắt, trên người Trương Hằng bộc phát khí thế cường đại vô bì, mức độ kinh khủng của một kích này, thậm chí Trịnh Xá mặt có vết sẹo cũng không thể hoàn toàn bỏ qua. Không chỉ có hắn, đến cả mấy người xung quanh hắn cũng không dám động đậy chút nào, một tiễn này bắn ra chắc chắn là uy lực vô cùng, đạo cụ phòng hộ họ mang theo căn bản không thể chịu nổi, uy lực một tiễn này thật sự là quá khủng bố.

Đúng lúc này, một cô gái xinh đẹp đột nhiên chậm rãi bước xuống khỏi glider, nhưng làm người ta ngạc nhiên là nàng cũng không rơi xuống đất. Ngược lại, sau lưng nàng một đoàn quang vũ không nhừng phe phẩy, giống như đôi cánh của một tiểu yêu tinh, từ từ bay tới gần Trương Hằng.

Trương Hằng giờ phút này đã là tên đã lên cung, chỉ đợi nhóm người này có chút động tác nào hắn sẽ lập tức không chút lưu tình bắn tên ra. Không ngờ trong lúc này lại có người dám đến gần hắn, Trương Hằng tay rung lên thiếu chút nữa là bắn tới, nhưng hắn vừa nhìn lại, tâm thần lập tức rối loạn, không đợi bắn tên đã oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, mũi tên trên Xạ Thiên Lang cũng bắn xuống phía dưới, lập tức trên mặt đất một đạo thiểm quang bùng lên, tạo thành một cái hố rộng hơn một mét.

Đến lúc này đám người Trịnh Xá mặt có vết sẹo mới dám cử động, mà Trịnh Xá nhân cơ hội tung đám sương đen trong tay lên trời, đám sương này gặp gió liền tản ra, dần dần mấy trăm mét quanh hắn biến thành tối đen, mà màn tối này còn không ngừng lớn lên, mấy chục giây sau, chu vi mấy ngàn thước xung quanh đã bị tầng hắc ám này bao phủ.

Trịnh Xá mặt có vết sẹo bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, hắn lẩm bẩm:

- Mẹ kiếp, lúc nào cũng không thể coi thường được, không có đội ngũ nào toàn là kẻ yếu hết, sơ suất, sơ suất... Sở Hiên, đi đi, bắt hết đám tân nhân lại, nếu như thực lực chúng quá mạnh thì giết luôn cũng được, nếu như không mạnh lám thì bắt lại càng tốt, có thể phân phối một lượt điểm thưởng và chi tiết kịch tình cho đội viên... Cứ như vậy, mọi người bắt đầu tác chiến!

Trên tầng thượng ở phía xa, Trịnh Xá nhìn thấy màn sương này kéo tới hắn lập tức biết mọi chuyện không xong rồi, do ở trong màn sương này hắn gần như không có biện pháp gì triển khai viễn trình bắn tỉa, mà nếu như sử dụng cận chiến công kích hắn lại không có cách nào trì hoãn địch nhân, nói cách khác, đối phương hoàn toàn có thể bay thẳng đi không cần để ý tới hắn.

"Chỉ có thể nhìn được trong phạm vi 200 mét, đây còn là trạng thái mở cơ nhân tỏa, nếu như ở trạng thái bình thường, tối đa chỉ có thể nhìn được 50 mét... Không cách nào ngắm bắn được."

Vừa rồi, khi Phục chế thể lấy ra Cuốn sách của Anubis, Trịnh Xá đã nhìn thấy quển sách cổ màu đen đó, nói cách khác, Phục chế thể của hắn cũng đã trải qua bộ phim The Mummy. Hơn nữa, nhìn Phục chế thể thuần thục tụng niệm chú ngữ, đám sương màu đen xuất hiện, Trịnh Xá lập tức nhớ tới mấy ma pháp kỹ năng mà hắn đã từng hỏi Tề Đằng Nhất, hắn nhớ rõ trong đó có một kỹ năng gọi là "
nhà tù bóng tối".

Đây là một kỹ năng công kích hai hướng không phân biệt địch ta, không cần biết là ngươi có sử dụng ma pháp hay không, chỉ cần ngươi đứng trong phạm vi là sẽ chịu ảnh hưởng. Đặc điểm lớn nhất là ngăn cản tầm nhìn, vì thế ma pháp này kỳ thật là ma pháp hỗ trợ chạy trốn, mà hắn không tưởng tượng nổi Phục chế thể của hắn lại sử dụng kỹ năng này.

"
Cái này có ích lợi gì? Chỉ vỏn vẹn để chia cắt chúng ta? Hay là bỏ qua chúng ta tới tiêu diệt mấy người Chiêm Lam và tân nhân?"

Trịnh Xá yên lặng đứng dậy, hắn bỏ súng ngắm vào trong Nạp giới, đang định bước tới đột nhiên có hai chiếc ván trượt lao đến, phía trước có hai lưỡi cưa sắc nhọn như dao. Khi hắn phát hiện hai tấm ván trượt tập kích tới thì lưỡi cưa chỉ còn cách đầu hắn khoảng trăm mét mà cự li còn đang nhanh chóng rút ngắn lại, đó là do tốc độ của glider thật sự quá nhanh, chỉ riêng tốc độ đã nhanh hơn Trịnh Xá rất rất nhiều.

Trịnh Xá nghiến răng, hắn vận nội lực, dưới chân dùng sức đạp một cái, cả người lập tức vọt lên cao, dùng nội lực cao cấp của hắn hiện tại để sử dung khinh công, Trịnh Xá dễ dàng nhảy lên cao hơn bốn mét, trước khi hai tấm ván trượt bay đến, hung hăng tung thẳng một cước vào ngực người đứng trước. Phản ứng của người đó cũng không tệ, không ngờ thể dùng tay chặn được một cước này của Trịnh Xá, nhưng lực lượng trên cước cũng đẩy hắn ngã xuống đất.

Người còn lại chính đại hán da trắng bị Trịnh Xá bắn tỉa lúc nãy, hắn cũng rất dứt khoát, trực tiếp nhảy xuống đất, còn tấm glider mà hắn đang đứng cứ thế bay thẳng ra xa, về người bị đá rơi xuống, glider của hắn đâm ngập vào lớp xi măng của tòa nhà.

Đại hán da trắng cười ha hả, chỉ vào Trịnh Xá nói:

- Đội trưởng, người này giống hệt ngươi a, hắn là chủ thể của ngươi sao? Cũng không biết thực lực rút cuộc ra sao?

Trịnh Xá mặt mang vết sẹo lạnh lùng đứng giữa hư không, hắn dựa vào đôi cánh đen cứ lơ lửng ở đó không hề cử động, băng lãnh nhìn Trịnh Xá, hơn nửa ngày sau mới nói:

- Giao hắn cho các ngươi, ta sẽ cung cấp cho các ngươi một ít kỹ năng phụ trợ. Đừng quá khinh dịch, dù thực lực hắn không ra gì nhưng dù sao cũng là ngươi giống ta, nếu như cảm thấy nguy hiểm đến tính mạng thì cú nói cho ta biết, ta sẽ kết thúc trận chiến này.

Hán tử bị một cước đá ngã lúc trước cũng đứng lên, hắn cũng một kẻ rất cao lớn, đến 1m8, tóc màu nâu sáng, da vừa vàng vừa đen, cả người phảng phất như một khối sắt đúc liền, bộ dạng giống như người ở khu vực Đông Nam Á, hắn lạnh lùng nhìn Trịnh Xá nói:

- Không cần đội trưởng ra tay, chỉ cần một mình ta là đủ đánh bại hắn rồi, Francis, ngươi muốn tranh với ta sao?

Gã đại hán da trắng tên là Francis kia cười ha ha nói:

- Đương nhiên là phải tranh rồi, đây là cường giả đã mở cơ nhân tỏa a, hơn nữa nhìn qua có vẻ rất tinh thông kỹ xảo cận chiến, đúng là một dụng cụ huấn luyện khó kiếm a. Dekchai, ngươi nói ta có muốn tranh với ngươi không đây?

Gã nam tử da vàng kia hừ lạnh một tiếng, hắn lấy trong túi ra một ít vải bắt đầu quấn lấy đầu quyền.

Trịnh Xá vẫn lạnh lùng nhìn bọn họ, lực chú ý của hắn vẫn phân ra một phần đề phòng Phục chế thể ở phía trên cách đó không xa, Trịnh Xá mặt có vết sẹo cười ha ha nói:

- Bản gốc của ta, có cần ta giới thiệu cho ngươi một lượt chiến lực và kỹ năng cường hóa của họ không? Ha ha, Dekchai là người Thái Lan, hắn tinh thông kỹ xảo Muay Thái, phương diện cường hóa là hai đầu bốn tay, có thực lực mở cơ nhân tỏa tầng thứ hai, phương diện cận chiến mạnh đến mức đáng sợ a, nếu như ta là ngươi sẽ không muốn cận thân chiến đấu với hắn.

- Francis là người châu Âu, hắn trời sinh có khả năng giao tiếp với một số loài động vật, cường hóa thuật biến hình Druid, căn cứ vào tố chất thân thể và kỹ năng của ắn, cận chiến lực thực sự không kém Dekchai, mặc dù chỉ có lực lượng mở cơ nhân tỏa tầng thứ nhất, ta muốn hỏi một câu, ngươi thật sự muốn giao chiến với họ sao? Ha ha ha...

Trịnh Xá cũng không nói tiếng nào, hắn chỉ yên lặng lấy quân đao từ trong Nạp giới ra, sau đó bắt đầu tiến vào trạng thái mở cơ nhân tỏa tầng thứ hai, cả cơ thể bắt đầu căng phồng lên. Gần như đồng thời, dưới chân Dekchai lóe lên, tấn tốc tiếp cận hắn, đầu gối dựng thẳng đánh tới mặt Trịnh Xá.

Khi phía Trịnh Xá đã bắt đầu công kích, tình huống phía Trương Hằng lại rất quỷ dị, hắn cứ ngây ngốc nhìn cô gái sau lưng có đôi cánh ánh sáng tới gần, cố gái này chính là bạn gái mà hắn tưởng rằng đã hoàn toàn mất đi... Minh Yên Vi. Nữ nhân đáng thương vì sự nhu nhược của hắn mà bị hắn bỏ lại, cuối cùng bị kẻ khác cưỡng gian, sau đó vì vô vọng với sinh tồn mà tiến vào Chủ Thần không gian rồi bị giết trong phim The Grudge, đương nhiên, tất cả những chuyện này Trương Hằng cũng không biết.

Trương Hằng vừa nãy còn chưa bắn ra một mũi Phong chi tiễn, luồng lực vạn quân nhất thời từ trên cung phản lại trên người làm hắn trọng thương, vào thời khắc mấu chốt, hắn đưa tên bắn xuống dưới đất nếu không lực lượng phản phệ từ một tiễn này đủ khiến hắn mất hết sức chiến đấu. Mặc dù vậy, lúc này cả người hắn đau đớn như muốn xé ra, toàn thân phảng phất như chỗ nào cũng có vết thương đang nứt rách, lực lượng của Phong chi tiễn đã làm cơ thể hắn tổn thương rất nặng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Minh Yên Vi cầm theo một thanh tiểu cung màu bạc, nhìn qua phảng phất như cây cung của thần tình yêu Cupid, thậm chí chỗ uốn trên thân cung cũng do những hình trái tim tạo thành. So sánh hai bên, Cổ cung Xạ Thiên Lang của Trương Hằng mặc dù nhìn có vẻ cổ phác, thanh nhã nhưng mùi máu tươi ẩn chứa bên trong lại thập phần cường liệt, so với cây tiểu cung trên tay Minh Yên Vi không biết là nồng liệt hơn bao nhiêu lần.

Trương Hằng ngây ngốc nhìn Minh Yên Vi càng lúc càng tiến tới gần, miệng hắn hơi giật giật nhưng nhất thời không biết nên hỏi cái gì, đặc biệt là khi hắn nhìn thấy lệ quang trong mắt nàng. Trương Hằng càng không biết nên nói gì mới phải, hắn muốn nói hắn sai rồi, hắn muốn nói hắn xin lỗi, nhưng lại không dám ngước mắt nhìn Minh Yên Vi, cứ ngây ngốc đứng đó, đầu hắn cũng từ từ gục xuống.

- Hằng, còn nhớ ta đã từng nói với ngươi không? Ta có dự cảm cực kỳ mãnh liệt đối với một vài chuyện, đặc biệt là chuyện mà một số người sắp làm tiếp theo...

- Nhưng ta lại không dự cảm được, ngươi không ngờ lại bỏ ta lại, chạy trốn một mình, đó là lần đầu tiên ta đoán sai...

Một đạo ngân quang cực nhỏ lóe lên, một mũi tên màu bạc trông như một món đồ chơi bắn trúng tay phải Trương Hằng, tiếp đó xuyên qua xương, bắn sâu vào chiếc chuông đồng lớn sau lưng hắn...

Trương Hằng chỉ cảm thấy cả cánh tay phải vừa chua xót vừa co cứng, ẩn ước lại thấy vừa đau vừa ngứa, cảm giác khó chịu làm hắn không thể nhịn nổi vừa muốn cười lớn lại muốn khóc rống lên. Cảm giác này thật khó chịu quá mức, Trương Hằng thật sự hận không thể lấy dao chặt phứt cả cánh tay mình.

Minh Yên Vi mắt ngấn lệ vừa khóc vừa cười nói:

- Đây là vũ khí ma pháp truyền thuyết cấp B, cung của thần tình yêu, có thể khiến người bị bắn cảm nhận được cảm giác tình yêu phụ bạc, a a, có phải thấy vừa chua xót vừa đau đớn không? Lúc thì muốn cười, lúc lại muốn khóc, đây là mùi vị của ái tình a... Đương nhiên, đó cũng không phải là tất cả tác dụng của cây cung này, ta nghĩ ngươi chắc cũng muốn nếm thử một lượt chứ... Trương Hằng thời gian này ngươi có nhớ đến ta không?

Nói đoạn, lại đưa tiễn bắn sang bên cạnh vết thương lúc trước, ba một tiếng, lại một mũi tên xuyên qua tay Trương Hằng bay ra xa.

Trương Hằng gào thảm một tiếng, hắn dụng lực xé miệng vết thương ra một chút, thống khổ ngược lại lại khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cảm giác vừa chua xót vừa căng cứng thật sự khiến người ta muốn tự sát, hắn cắn đầu đầu lưỡi, cố gắng thì thào nói:

- Vi, Vi.... Xin lỗi ngươi, lúc ấy anh đã quay lại, nhưng....

Trong mắt Minh Yên Vi đột nhiên bộc phát sát ý, nàng dùng sức giương cung, khi thả tay ra một đạo quang mang màu bạc lập tức bắn trúng chiêc chuông lớn bên cạnh Trương Hằng. Tiếng kim loại vang lên thanh thúy, chiếc chuông tan chảy thành nước, mũi tên bắn ra từ cung không ngờ còn mang theo hỏa diễm cường liệt, chỉ là mũi tên này lại không bắn về phía Trương Hằng.

- Ngươi quay lại? Quay lại làm gì? Nhìn ta bị mấy kẻ đó khi phụ sao? Sau đó nhìn ta giống như một con chó bị bọn chúng hành hạ, sau đó nhìn ta... A!

Minh Yên Vi òa khóc, nhưng tay nàng không hề hạ xuống, từng mũi từng mũi tên không ngừng bắn về phía Trương Hằng, mỗi lần bắn trúng đều xuyên thành một lỗ trên người hắn, mỗi vết thương đều làm hắn phải gào lên thảm thiết. Chỉ mấy chục giây trôi qua, toàn thân Trương Hằng đã đầy mồ hôi, thân thể phảng phất như hư thoát.

Trương Hằng thì thào nói:

- Vi, sao em lại ở trong Ác Ma đội.... Em đã ra nước ngoài sao? Đã đến nước nào? Em không biết, lúc ấy anh thật sự rất muốn, rất muốn đi tìm em, nhưng anh không gom nổi dũng khí. Cho nên anh chỉ có thể giết mấy kẻ đã khinh nhục em... Nhưng anh thật sự không biết em đã tới thế giới phim kinh dị này.

Minh Yên Vi chợt cười lạnh nói:

- Chủ thể của ta chính là ở trong Trung Châu đội, ký ức của ta chỉ tới chỗ xuất hiện trong Trung Châu đội là hết, bộ phim đó là gì cũng không biết. Nhìn tình huống hiện tại, chủ thể của ta nhất định là đã chết rồi phải không? Hừ, ta làm sao biết, người kia của ta không phải sau khi ngươi bỏ chạy mới chết chứ?

Sắc mặt Trương Hằng vừa xanh vừa trắng, miệng hắn không ngừn run rẩy muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không thốt lên được, trong lòng chỉ còn thống khổ và dau đớn. Không phải đau đớn cho bản thân mà là đau đớn cho cô gái vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này... Không lâu trước đây, cô gái này giống như một đứa bé, vừa cười vừa nói, hai người tâm sự với nhau sau này sẽ cùng nhau đi du lịch, cùng nhau nghỉ ngơi, cùng nhau xây dựng gia đình, cùng nhau hướng tới mộng ước tương lai.... Nhưng không lâu trước đây, mộng ước đó đã tan vỡ, tất cả là vì sự nhu nhược đáng ghê tởm của hắn, đối mặt với đám người đó không ngờ lại một mình chạy trốn...

Trong lòng Trương Hằng tất cả mọi chuyện không ngừng quay cuồng, hơn nửa ngày sau hắn mới nghiến răng nói:

- Vi... Anh nhất định sẽ đền bù cho em! Nhưng trước đó anh nhất định phải làm một chuyện, nếu như không làm được chuyện này.... Anh sẽ lại một lần nữa làm một kẻ chạy trốn hèn nhát. Anh không muốn làm một kẻ hèn nhát như vậy nữa, vì thế cho anh xin lỗi không thể bồi tiếp em được nữa...

Nói xong, Trương Hằng dứt khoát giương cung nhắm thẳng vào Minh Yên Vi, trước sự ngạc nhiên của nàng, hắn không ngờ lại bắn ra một mũi Bạo liệt tiễn. Ánh sáng ma pháp phụ trợ trên mũi tên bừng lên, nhưng mũi tên lại lướt qua mặt minh Yên Vi bắn thẳng ra xa, đến khi nàng phục hồi tinh thần Trương Hằng đã biến mất khỏi đỉnh tháp chuông...

....................

Triệu Anh Không yên lặng đi trong ngách con, từ lúc màn sương màu đen tràn ra, nàng đã thông qua tâm linh tỏa liên trao đổi ý thức với Trịnh Xá, mà nàng đang như định ước tới dưới chân tòa nhà cao tầng. Màn sương tối mịt như thế này chính là chỗ tốt nhât để thích khách phát huy lực lượng, cho nên nàng mới tự tin đề nghị với Trịnh Xá.

- A a, thân thủ vẫn linh mẫn như vậy, giống như một con mèo con vậy, tiểu biểu muội đồng nhan cự nhũ khả ái của ta.

Khi Triệu Anh Không đang vô thanh vô tức chạy tới phía trước, đột nhiên một thanh âm cùng một cỗ khí thế từ phía chính diện ập tới. Cô bé này lập tức xoay người nhảy về phía sau, cả người giống như một con mèo nhỏ gặp phải cuyện gì đó đáng sợ quan sát xung quanh. Nhưng khi Triệu Anh Không vừa nghe rõ thanh âm này, cơ hồ chỉ trong nhát mắt đã rút hỏa diễm chủy thủ, vẻ mặt nàng mặc dù không có chút biến đổi nhưng những người quen thuộc với nàng sẽ đều cảm nhận được, giờ phút này Triệu Anh Không đang cuồng nộ

Một nam tử trẻ tuổi vô cùng anh tuấn từ trong bóng tối đi ra, tóc hắn dài đến vai, người cao khoảng 1m8, vóc dáng tuyệt đối có thể so sánh với người mẫu, cộng thêm nụ cười mỉm ôn nhu vô bì trên mặt, đây tuyệt đối là một lãng tử sát thủ có thể hạ gục vô số nữ nhân.

- Triệu! Chuế! Không!

Triệu Anh Không gào lên giận giữ, nàng vừa hét vừa dụng sức lao đến chỗ nam tử kia, hỏa diễm chủy thủ trong tay nhắm thẳng vào tâm tạng hắn. Một Triệu Anh Không cuồng nộ như vậy, đám người Trịnh Xá chưa từng gặp qua, nộ hỏa trong mắt nàng phảng phất như muốn hoàn toàn thiêu đốt cả bản thân, một kích này mang khí thế một đi không trở lại.

Triệu Chuế Không nhún vai bất đắc dĩ, không ngờ lại không có động tác nào, tùy ý để chủy thủ đâm vào tim. Tuy vậy Triệu Anh Không lại không hề có cảm giác chủy thủ đâm vào thực thể, cả người nàng xuyên qua thân thể Triệu Chuế Không, nhìn có vẻ như vừa lao tới một ảo ảnh, còn Triệu Chuế Không vẫn thong dong như cũ quay người lại.

- Tiểu biểu muội, động tác của muội vẫn tuyện như cũ... Ám sát đơn giản mà trực tiếp, thích khách trời sinh gần như hoàn mỹ vô khuyết. Đương nhiên, nếu như trong tình huống muội bảo trì tâm lý như bình thường, ta nghĩ dù là ta cũng phải tiêu hao tinh lực rất lớn mới chiến thắng được đó... Rất giận giữ sao? Rất phẫn nộ với ta sao?

Triệu Chuế Không ôn nhu cười nói.

Triệu Anh Không cũng không quay lại, trực tiếp lao tới bức tường đối diện, hai cước dụng sức đạp lên tường, cả người lại lao về phía Triệu Chuế Không. Nhưng lại một lần nữa, đòn tấn công của nàng lại xuyên qua thân thể Triệu Chuế Không, đến lúc này Triệu Anh Không mới lạnh lùng hỏi:

- Vì sao lại phải làm như vậy... Ngươi vì sao lại phải làm như vậy?

Triệu Chuế Không gãi gãi đầu vẻ bất đắc dĩ nói:

- Chuyện ta từng làm thật sự quá nhiều, ta cũng không biết tiểu biểu muộn muốn nói chuyện gì, muội nhắc ta một chút được không?

Nói xong, trên mặt hắn vẫn bảo trì nụ cười như cũ, nhưng nụ cười này lại ẩn chứa cảm giác băng lãnh vô bì, không có chút ấm áp nào như những nụ cười bình thường.

Triệu Anh Không hít một hơi thật sâu nói:

- Tại sao lại phải giết Ngự Không ca ca... Ngươi và Ngự Không ca ca là hai người ta tôn kính nhất, tại sao ngươi phải giết huynh ấy, còn cả Minh Không tỷ tỷ, Ny Không muội muội... Tại sao ngươi lại phải giết họ!

Triệu Chuế Không lại gãi đầu nói:

- Ai nha, vấn đề này ta biết trả lời thế nào đây? Muội đúng là biết hỏi đó. A a, ta vốn cứ tưởng muội sẽ hỏi ta tại sao lại ly khai thích khách thế gia chứ, không ngờ muội lại hỏi một vấn đề nhàm chán như vậy. Vì sao ta phải giết bọn họ phải không? Đáp án rất đơn giản a...

- Ta muốn thử xem trình độ của mình...

- Nếu như ngay cả họ ta cũng hạ thủ được, vậy ta hà tất phải ly khai thích khách thế gia chứ? Ha ha ha ha....

Triệu Anh Không hít sâu một hơi, nàng chỉ cảm thấy một luồng máu nóng trào lên lồng ngực, không đợi nàng hồi phục tinh thần, luồng máu nóng này đã phun ra miệng, tiếp đó nàng cầm chủy thủ liều mạng lao về phía Triệu Chuế Không.

....................

Lúc này, ở cách chiến trường mấy km, trên một chiếc trực thăng vũ trang một bóng đen cao lớn đột nhiên nhảy xuống, bóng đen này cao phải đến ba mét, cơ nhục toàn thân như thép đúc, không chỉ như thế chỗ lồng ngực nó còn có một con mắt cực lớn, nhìn giống như mắt mèo phóng đại sau đó khảm vào ngực nó.

Thân ảnh to lớn này từ trên trực thăng bay cao hai mươi mét nhảy xuống, độ cao này đủ khiến sinh vật bình thường toi mạng, nhưng thân ảnh phảng phất như chẳng có chút ảnh hưởng gì, chỉ bình tĩnh đứng lên, trên mặt đất chỗ nó hạ xuống xuất hiện hai vết nứt sâu, giống như một quả cầu sắt lớn vừa đập lên.

Thân ảnh to lớn vung vẩy tay chân, đột nhiên thấy nó nhẹ nhàng vung một quyền đánh lên một chiếc xe đang bốc cháy, trực tiếp đánh văng chiếc xe ra hơn mười mét, đè lên một con zombie xúc tu đang đứng gần. Sau khi đánh ra một quyền, nó ngẩn đầu rống lên một tiếng, con mắt to lớn trước ngực chớp chớp mấy cái.

Trực thăng vũ trang thả xuống một cái rương sắt lớn, thân ảnh to lớn cầm khóa rương giật nhẹ một cái, ở khóa phảng phất như một sợi chỉ con đứt tung. Bên trong rương đặt một khẩu súng sáu nòng to lớn, cộng thêm một bộ hỏa tiễn vác vai, chỉ thấy thân ảnh đó nhẹ nhàng nhấc hai món vũ khí lên sau đó tiến về phía đám sương mù màu đen, dưới chân nó từng bước lưu lại từng vết nứt sâu....