Tổ Long trong nháy mắt long hồn bị đại chấn, hắn đã thấy giác ngộ rồi, trong nghìn vạn năm, đã làm ra chuyện tình gì.
Việc này đến nay hắn mới nghĩ đến, khiến cho hắn cảm thấy hổ thẹn, hắn nghĩ trước mặt Vân Thiên Hà, hắn còn cao ngạo là Long Tộc, xấu hổ vô hạn.
Chỉ là đối với Vân Thiên Hà mà nói, hắn mỗi một lần đột phá được một cảnh giới, tâm tình đều biến hóa theo.
Tất cả thế gian này, hắn trở tay là có thể hủy diệt, thế nhưng đích thực để ý đến sự tồn tại của thế gian này, cũng là vĩnh hằng, hắn không có khả năng hủy diệt hoàn toàn.
Đó là một loại ý chí bất khuất, một loại bất diệt thực biết trong bản tâm, đó là một loại động lực giấu trong cơ thể của ngàn vạn sinh linh.
Hắn biết, những ý chí này, còn có bản tâm đích thực biết, nếu như có thể kích phát ra thì có thể phát huy một sức mạnh vô cùng.
Nhưng nếu như vẫn trầm luân xuống, ý chí bất khuất dần dần bị tieu tán không còn, như vậy thì vĩnh hằng chân chính cũng sẽ bị triệt để phá vỡ.
Trong nháy mắt, Vân Thiên Hà đột nhiên ngộ ra, hắn phát hiện được ảo diệu trong mệnh lý, hắn phát hiện chân ý trong mệnh lý, phát hiện ý nghĩa tồn tại của mệnh lý.
Cũng ngay khi hắn ngộ ra được điều này, đột nhiên giữa vùng lông mày xuất hiện một cỗ ánh sáng màu tím, tựa như được phóng xuất từ trong cơ thể xuất ra, trùng thấu vào huyền quan chỗ mi tâm của hắn, do đó chiếu khắp thiên địa của u ám thế giới.
…
Cùng gần như đồng thời, khi Vân Thiên Hà lĩnh ngộ được pháp tắc của mệnh lý, trong tinh khung mênh mông, một viên ngọc đế tinh lóe ra ánh sáng, cũng phóng ra một cỗ ánh sáng thần kỳ, bao trùm toàn bộ tinh khung
Tại trung tâm của Tử Vi Đế Tinh, Vân Thiên Hà do lực lượng thuần túy ngưng tụ lại đang ngồi xếp bằng tại trung tâm để trấn trụ, lúc này đột nhiên mở mắt lần thứ hai.
Chỉ là lúc này và dĩ vãng không giống nhau, trong giây phút hắn mở mắt, đôi mắt không hề lóe ra ngân mang, mà là một loại ánh sáng màu tím, hoàn toàn có thể xuyên thấu qua toàn bộ ngân hà mênh mông và vô hạn tinh không kia. Tìm kiếm đến nơi đầu tiên lĩnh ngộ được ý nghĩa của mệnh lý pháp tắc đích thực của Vân Thiên Hà.
Mà thân ảnh trong Tử Vi Đế Tinh phóng xuất quang mang, vừa đúng lúc cùng với ánh sáng chỗ mi tâm của Vân Thiên Hà hô ứng, soi sáng khoảng không vô tận.
…
Cùng lúc đó, Thanh Long sơn, Tạo Hoá Thần Điện.
Tại tầng thứ mười của Tạo Hoá Thần Điện trên đỉnh Thiên Giai, tạo hóa pháp tướng vốn không nhúc nhích, trong nháy mắt đó, đột nhiên cũng mở ra đôi mắt phảng phất như chưa từng bao giờ mở ra.
Mà trong khoảng khắc hắn mở mắt, trong đôi mắt cũng phóng xuất ra một loại thanh mông ánh sáng quỷ dị. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Cỗ thanh mông ánh sáng này trong nháy mắt phóng ra, cũng với một cỗ tạo hóa lực thần kỳ, cũng xuyên thấu qua khoảng không vô hạn kia, tìm được chỗ của Vân Thiên Hà chân chính, cùng với ánh sáng trên trán hắn giao tiếp hô ứng với nhau.
Lúc phát sinh tình hình này, thiên địa dị biến.
…
Trong Tạo Hoá Thần Điện, Vân Sách đột nhiên vội vã đi ra trắc điện, cũng với lão tổ một đường đi thẳng tới sân trước rộng lớn của trắc điện, ngẩng đầu nhìn xuyên thấu theo phương hướng mà thanh mông ánh sáng chỉ dẫn.
Vân Sách nói:
- Tạo hóa pháp tướng có dị động, này vẫn như cũ có liên quan đến Vân Thiên Hà, điều này cũng nói rõ, Vân Thiên Hà đã lĩnh ngộ được mệnh lý pháp tắc, hắn tiến nhập vào lĩnh vực của thần.
Không Linh lão tổ vỗ vỗ cằm nói:
- Lĩnh ngộ được pháp tắc thần bí nhất, nhưng cũng không có nghĩa là có thể nắm trong tay, đường của hắn, còn phải tiếp tục đi tới, mà con đường của chúng ta, cũng sắp tới ngã rẽ rồi.
Lúc này, Cơ Niết Nông chạy qua, nghe được Khôn Linh lão tổ nói như vậy liền nói:
- Lão tổ nói không sai, ta vừa mới xác thực tin tức xong, không gian trong ám tinh vực bị bóp méo, đã có một nhóm dị linh từ chỗ không gian đó cố gắng thoát ra, đại địa bị ăn mòn, sinh linh thực vật bị hút khô phá hủy, thiên tai đã bắt đầu nổi lên, cũng may Bắc Cực Tông thông báo tin tức đúng lúc, mọi người đã dời đến đại lục.
Vân Sách cũng lắc đầu nói:
- Bọn họ dù có đi mau hơn nữa, cũng không nhanh bằng tốc độ dị linh ăn mòn đại địa, cắn nuốt sinh linh. Thiên tai phủ xuống lúc này là muốn sinh linh đồ thán.
Khôn Linh Lão Tổ nói:
- Lần này Tinh Long Thiên Tàng cũng đã xuất hiện, chỉ là không biết hắn xuất hiện ở nơi nào, nếu như là ở giữa trung tâm động vực, thì hi vọng của chúng ta càng lúc càng xa vời rồi.
Đúng lưc này, Cơ Hi Nhân cũng vội vội vàng vàng chạy qua đây, liền nói:
- Đại sự không ổn rồi, ta suy tính sắp tới sẽ xảy ra đình trệ và chấn động, mấy con sông băng của Tây vực bắc bộ và Bắc Vực nam bộ sẽ bị chấn động thật lớn, nơi Tinh Long Thiên Tàng đến, có thể là nơi nào được chứ?
Vân Sách nghe nói, liền ngưng lại huyết khí, tụ tập vào giữa mi tâm của hắn, chỉ thấy một cỗ chấn động vặn vẹo bắt đầu chui ra, ngón tay Vân Sách vừa điểm, từng đường đồ văn quỷ dị hiện ra, sau đó nhanh chóng biến mất giữa không trung.
Sau một lúc lâu, Vân Sách mở mắt, trong mắt hiện lên một tia kỳ sắc, nói:
- Kỳ quái thật, sự tiếp xúc của Tinh Long Thiên Tàng bị chệch đi, nói cách khác, lúc chân không bị bóp méo, lúc phiến không gian kia hỗn loạn biên độ lại yếu ớt chệch đi vài phần, đây là có chuyện gì?
Lúc này, trên thiên giai của thần điện, Hi Đề đến bẩm báo nói:
- Cộng chủ, trước cốc có hai người cầm Tạo Hóa Lệnh, nói là có chuyện quan trọng cần cầu kiến, chính là các chủ Thiên Tháp Khương Tề Sâm và môn chủ Liên Ngân La.
Nghe xong lời này, mọi người nở nụ cười, Cơ Niết Nông nói:
- Thiên Tháp rốt cục đã thiếu kiên nhẫn rồi, thật đúng như lời Thiên Hà nói, đến thời khắc này hắn mới đến tìm chỗ dựa, chỉ có thể hạ thấp tư thái, dùng phương thức cầu xin thôi.
Vân Sách nói:
- Mặc kệ thế nào, dù dĩ vàng Thiên Tháp có khúc mắt với chúng ta thế nào, nhưng lần này liên quan đến an nguy của sinh linh. Thiên Tháp nếu nguyện ý cùng chúng ta liên hợp cùng chống dị linh chúng ta sẽ tăng thêm một phần hi vọng. Ân oán trước đây của Nhĩ Đẳng và Liên Ngân La, đều tạm thời buông tha đi.
Vân Sách nhìn về phía Hoa Tố Nhan cùng Nam Minh Quang Thiên và những người từng có ân oán với Liên Ngân La.
Mọi người gật đầu, Vân Sách liền nói với Hi Đề:
- Mời hai người này đến trắc điện đi.
Hi Đề sau khi gật dầu, liền xuống Thiên Giai.
…
Ngoài Độc Long Cốc, lúc này trên mặt Liên Ngân La biểu tình thập phần phức tạp.
Mà Khương Tề Sâm đứng bên cạnh hắn, thấy biểu tình của hắn, liền nói:
- Môn chủ, ngươi đã muốn thấy Nam Minh Quang Thiên, những … lão bạn cũ này nếu xấu hổ, cứ im lặng là được, những chuyện khác cứ để ta nói đi.
Liên Ngân la lại lắc đầu, nói:
- Thiên Tháp ta lần trước bị đại thương rất nặng, gần đây chuyện xấu cứ không ngừng xảy ra, điều ta không ngờ tới chính là, ngày đó U Ám Điện cư nhiên đã từ rất lâu bố trí người ở gần phụ cần Thiên Tháp chúng ta, mà lần này Ám tinh vực đã bắt đầu có dị linh thoát ra, bắt đầu tàn sát bừa bãi, mà Thiên U Ám Điện lại hưởng ứng điều đó, thế tất nhiên sẽ đột phá vào Thiên Tháp chúng ta, đến lúc đó, đệ tử Thiên Tháp ta, sẽ là những mục tiêu đầu tên bị dị linh cắn nuốt. Tình thế nguy hiểm như vậy, chúng ta ngoại trừ tìm đến Tạo Hoá Thần Điện ra thì không còn phương pháp nào khác nữa cả.
Khương Tề Sâm nói:
- Môn chủ, hôm nay Tạo Hoá Thần Điện chiếm được phân môn Bắc Cực Tông tách ra từ Tinh Môn hưởng ứng, kỳ thực thực lực lại càng cường đại hơn, huống hồ Long thị kia, còn có Vân Thiên Hà kia là những tồn tại kinh khủng mà chúng ta không thể với tới. Cho nên chúng ta lần này hạ thấp mình, cầu xin hợp tác, là rất cần phải có, nếu thực sự không được dự định cuối cùng chỉ đành trở thành người phụ thuộc vào Tạo Hoá Thần Điện.
- Lão Khương, ngươi…
Liên Ngân La nghe xong lời này, quay sang giận dữ trừng mắt nhìn Khương Tề Sâm.
Khương Tề Sâm cũng nói:
- Môn chủ, nhẫn nhục một thời gian, tương lai trời cao biển rộng.
Liên Ngân La suy nghĩ một chút, cuối cùng bất đắc dì thở dài nói:
- Cũng được, lần này lão phu chỉ là một đầy tớ, nghe theo Tạo Hoá Thần Điện sai sử, thì có ngại gì.
Lúc hai người đang đối thoại, Khương Tề Sâm đột nhiên thần sắc khẽ động, nhìn về phía Triêu Sơn, Liên Ngân La cũng cảm giác được có người ở gần đó, cũng không quay đầu lại nhìn.
Chỉ chốc lát sau, liền thấy một vị nam nhân trung niên cùng một vị lão giả từ khoảng không mà đến, chậm rãi hạ duống cửa Cốc.
Liên Ngân La và Khương Tề Sâm vừa thấy hai người này, không khỏi kinh hãi, nói:
- Kiền Linh lão tổ?
Hai người tới nơi này chính là Kiền Linh lão tổ và Đoạn Liệt Thiên.
Kiền Linh lão tổ thấy Liên Ngân La và Khương Tề Sâm, thần sắc rất bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Các ngươi lần này tới, là để cầu xin và hợp tác với thần điện sao?
Lông mày Liên Ngân La khẽ nhíu, nhưng Khương Tề Sâm lại lập tức cười cười tiến lên nói:
- Lão tổ tiền bối, hôm nay dị linh ồn ào tập kích, vì sinh linh thiên hạ, chúng ta tất nhiên là muốn hưởng ứng Tạo Hoá Thần Điện, cùng nhau dốc sức chống lại đại địch, chưa nói đến hợp tác.
- Sớm biết như vậy, trước đây cần gì… Nếu như ngươi sớm đem tại họa ngầm Thiên U Ám Điện ra công bố khắp thiên hạ thì dị linh vong tộc đã không có cơ hội nhờ vào Thiên U Ám Điện mà nổi lên, chúng cũng sẽ không lợi dụng lợi thế lúc không gian phong ấn buông lỏng, do đó thoát khỏi phong ấn đến tàn sát bừa bãi nhân gian.
Liên Ngân La và Khương Tề Sâm có chút xấu hổ. Kiền Linh lão tổ trước đây cùng bọn họ có một ít quan hệ, cũng có một vài khúc mắc, cho nên Kiền Linh lão tổ nói với bọn hắn không có chút tình cảm nào.
Chỉ là hôm nay tình thế yếu hơn người khác, bọn họ cũng chỉ đành chịu khó nhịn.
Lúc này, Hi Đề mang theo một thanh niên đi tới cửa cốc. Nếu như có người phàm ở đây nhìn thấy vị thanh niên kia, chắc chắc sẽ kinh ngạc. Người này chính là Đường Linh Sơn, hôm nay hắn tới Tạo Hoá Thần Điện, lại làm một gã sứ giả dẫn đường, thoát khỏi việc vặt của phàm tục thế gian, chuyên tâm tu luyện, một mình cũng dễ dàng ung dung tự tại.
Lúc Hi Đề đến, lại thấy thêm hai người nữa, cũng không kinh ngạc, nhưng Khương Tề Sâm lại cười nói:
- Hi Đề trưởng lão, không biết cộng chủ các hạ có đáp ứng việc chúng ta cầu kiến không?
Hi Đề gật đầu nói:
- Hai người các ngươi theo lão phu đi thôi.
Dứt lời, lại nói với Đường Linh Sơn:
- Tiểu Sơn, ngươi dẫn lão tổ và Kiền Phó các hạ đi Ẩn Khê đình của Ẩn Khê khẩu, nơi đó, thấy thủ vệ của Tạo Hoá Thần Điện thì gọi người, một lúc sẽ tự có người tiếp đón bọn họ.
- Dạ!
Đường linh Sơn lên tiếng trả lời, rồi hành lễ với hai người, nói:
– Nhị vị, mời đi theo ta.
Đoàn người vào Cốc.