Thấy Vân Thiên Hà mang về một rổ chứa trứng gà, khoai nướng, còn có một ít trang sức nho nhỏ, Tầm Nguyệt không giải thích được hỏi:
- Thiên Hà, ngươi mua những thứ này làm gì?
- Không có gì, tiện đường thấy liền mua, những quả trứng gà này thì, được rồi, chúng ta có thể làm lương khô trên đường!
- Vậy vật phẩm trang sức nho nhỏ này là làm cái gì?
Tầm Nguyệt nhìn vật phẩm trang sức, lông mi nháy nháy nhìn hắn hỏi.
- Nếu như nàng thích vậy thì chọn mấy thứ đi, đây hình như đều là vật phẩm trang sức nữ hài tử đeo!
Tầm Nguyệt vừa nghe, trong ánh mắt hiện lên một tia rực rỡ, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, lập tức nhìn trúng một chiếc kẹp tóc, còn có một chiếc trâm, cầm lấy, chăm chú nắm chặt trong tay, giống như là chiếm được bảo bối thần kỳ nào đó, trên mặt cũng nở nụ cười vô cùng hài lòng.
Vốn ban đầu Vân Thiên Hà mua mấy thứ này cũng là vô tâm, bất quá lại nhìn thấy biểu tình hài lòng của Tầm Nguyệt hiện tại, chỉ thấy vị lão bà bà kia cười tủm tỉm nhìn hắn, hơi lúng túng sờ sờ mũi, nói:
- Chúng ta đi ăn cơm, không cần chờ Mộng Ly và Linh Toa nữa, ta vừa mới mua khoai nướng, nàng ăn trước một củ xem sao, đang nóng, hương vị rất không tồi!
Tầm Nguyệt tiếp nhận một củ khoai, tại lúc ăn, nàng chỉ cúi đầu, cầm củ khoai vẫn còn tỏa hơi nóng tinh, miệng nhỏ tinh tế thưởng thức, tựa hồ đã quên trên bàn còn có cơm nước, nụ cười trên khóe miệng càng thêm xán lạn, để nàng giống như một đóa hoa xuân kiều mị tỏa hương bốn phía.
Lão bà bà nhìn thấy một màn này, chỉ mỉm cười, thuận tiện gắp vài món ăn vào bát Vân Thiên Hà, Vân Thiên Hà cũng không khách sáo, sau khi nói tạ ơn, liền cầm bát lên bắt đầu bữa cơm.
Mãi cho tới khi Vân Thiên Hà ăn xong bữa cơm, Tầm Nguyệt vẫn còn đang cầm khoai nướng thưởng thức, lão bà bà đột nhiên cười nói với Tầm Nguyệt:
- Nếu không thừa lúc còn nóng ăn nhanh, lạnh rồi có thể không ăn được nữa!
Lời này một ngữ hai nghĩa, Tầm Nguyệt tựa hồ hội ý, nhất thời khuôn mặt đỏ bừng, cấp tốc ăn hết củ khoai trong tay, cũng không dám nhìn Vân Thiên Hà, bắt tay vào thu dọn bát đĩa.
- Hài tử, ngươi không ăn chút cơm nào sao, chỉ ăn một củ khoai nướng, sẽ đói bụng đó!
Lão bà bà lại nhắc nhở Tầm Nguyệt một câu, khuôn mặt Tầm Nguyệt càng đỏ hơn, lập tức cầm lấy bát đĩa chạy ra khỏi phòng bếp.
Mà lúc này, Mộng Ly trong phòng sát vách, khuôn mặt cũng hồng hồng, sắp chảy nước ra tới nơi, nhưng ngoài miệng lại phẫn nộ lầm bẩm nói:
- Tên ghê tởm, lại hại muội muội động tình rồi, xem ta một hồi nữa thu thập hắn như thế nào!
Tại lúc Vân Thiên Hà ăn cơm xong, lão bà bà châm đèn trong phòng.
Lão bà bà vốn định nói chuyện với Vân Thiên Hà, nhưng vừa quay đầu lại liền thấy cửa phòng bị mở ra, thấy Mộng Ly trợn mắt hất hàm, hùng hổ đi vào, trực tiếp tới trước mặt Vân Thiên Hà, hung hăng trừng mắt nhìn hắn nói:
- Tiểu tử, ngươi vừa mới làm gì muội muội?
Vân Thiên Hà có chút không hiểu ra sao, một ngón tay chỉ khoai nướng trên bàn, nói:
- Ta mua khoai nướng, bây giờ còn nóng, nàng có muốn ăn một chút hay không, vị đạo không tồi, Tầm Nguyệt đã ăn xong rồi!
Ánh mắt Mộng Ly bị Vân Thiên Hà dẫn tới mặt bàn, nàng thấy trên bàn còn có một ít vật phẩm trang sức nho nhỏ, cầm lên nhìn một chút, quay đầu giận dữ trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà hỏi:
- Những thứ này là ngươi mua cho muội muội?
- Nếu như nàng thích, cũng có thể chọn vài món, dù sao đi nữa cũng còn nhiều, Linh Toa cũng có phần!
Vân Thiên Hà cười ha hả giả ngu nói.
- Tên ghê tởm, ngươi…
Mộng Ly đang muốn phát tác, đột nhiên lại nói:
- Ngươi, ngươi vừa nói cái gì, cũng có phần của ta?
Dứt lời, Mộng Ly tựa hồ bị thành công dời đi lực chú ý, liền chọn trên bàn vài món trang sức khác nhau.
- Uhm, cái này đẹp, cái kia cũng không tồi, Linh Toa muội muội mang hợp nhất…
Vân Thiên Hà thấy lực chú ý của Mộng Ly đã bị chuyển dời sang vật phẩm trang sức rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa, vừa lúc đụng phải Đường Linh Toa, thấy Đường Linh Toa giống như một mỹ nhân vừa tắm xong, kiều diễm ướt át, chóp mũi còn có mồ hôi hột, hỏi:
- Thiên Hà, huynh đi đâu?
- A, Linh Toa, cơm nước vẫn để trên bàn cho nàng, còn có khoai nướng ta mua cộng thêm một ít vật phẩm trang sức, nàng đi chọn vài món đi, ta có chút việc cần ta ngoài một chút!
Nói xong liền cấp tốc rời đi.
Sau đó, Đường Linh Toa vào cửa, chợt nghe Mộng Ly kêu lên:
- Tên ghê tởm, muốn dùng mấy thứ này để lấy lòng bản tiểu thư, không có cửa đâu, đêm nay đừng nghĩ tiến vào phòng ngủ chúng ta, hừ… Oa, Linh Toa, muội qua đây, giúp ta nhìn xem vòng đeo tay này thế nào, ta nghĩ rất thích hợp, nha, muội đừng có cố ăn khoai nướng a, chừa cho ta một chút…
Vân Thiên Hà ở bên ngoài chuẩn bị cho ngựa ăn, nghe nói như thế không thốt được lời nào.
Nữ nhân!
Lắc đầu, đi cho ngựa ăn.
Đi tới hậu viện, thuận lợi lấy nửa túi ngũ cốc vừa mới mua được từ bên ngoài, cấp một tấm ván gỗ, đổ ngũ cốc lên tấm ván gỗ, để Vân Bôn và Phi Tuyết Mã ăn, Vân Thiên Hà còn lấy một thùng nước, ra cửa, đến giếng nước bên cạnh múc nước.
Mang thùng nước múc nước đổ đầy thùng, khi mới chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên thấy trong mặt nước có in hình một cái bóng, ngay sau đó trong lòng Vân Thiên Hà cảm ứng được dị thường, liền cảnh giác.
Tốc độ hiện lên của cái bóng kia cực nhanh, Vân Thiên Hà bất động thanh sắc, coi như không có chuyện gì phát sinh, xách thùng nước trở lại chuồng ngựa cho ngựa uống nước, lại tiếp tục xách thùng tới giếng nước bên cạnh.
Lúc này đây, hắn mới khom người hạ thắt lưng định đổ nước vào trong thùng, bỗng nhiên cảm giác được một tia hàn quang lao vụt về phía hắn, Vân Thiên Hà sớm có phòng bị, xoay người một cái liền né tránh được.
Ong ong!
Chỉ thấy một mũi tên giống như thiểm điện bắt tới, cắm sâu vào cái giá giếng nước, xuyên thấu qua giàn khoan, mũi tên cắm vào ba tấc, còn đang rung động bần bật.
Vèo!
Lúc Vân Thiên Hà tránh thoát được mũi tên, lúc này bên cạnh lại có một mũi tên ngọn như tật điện bắn tới, lần này Vân Thiên Hà không để ý tới mũi tên, mà cấp tốc cảm ứng khí tức, tập trung vào một người trốn trong góc tối, trong ánh mắt hiện lên một tia hàn quang băng lãnh.
Khi mũi tên kia phóng tới nơi, Vân Thiên Hà nhanh tay lẹ mắt, mặt hơi nghiêng, cấp tốc vươn hai ngón tay, kẹp lấy thân mũi tên, sau đó chuyển một vòng, vận ám kình, hướng về phía góc tối bí mật phản xạ trở lại.
- A…
Tốc độ mũi tên phản xạ ngược lại so với thoát ra từ dây cung vừa rồi còn nhanh hơn nhiều, không tới thời gian một lần hô hấp, người trong góc tối bí mật tựa hồ không kịp né tránh, chợt nghe tiếng rên ngã xuống đất vang lên.
Vèo vèo vèo…
Bất quá chỉ trong một lần hô hấp, khi Vân Thiên Hà giải quyết xong kẻ nấp tại góc tối bí mật, lúc này vừa lúc vang lên tiếng xé gió từ bốn phương tám hướng, liên tiếp xuất hiện mũi tên giống như mưa rơi, bay nhanh dày đặc chụm thẳng về phía trung tâm Vân Thiên Hà.
Trong những mũi tên này có ẩn chứa kình lực mười phần sắc bén, còn mang theo một cỗ khí lực xuyên thấu cực mạnh, tuy rằng không thể mang tới cho Vân Thiên Hà thương tổn trí mệnh, thế nhưng nhiều mũi tên đồng thời bắn tới như vậy, cho dù là cao thủ cường thịnh hơn nữa cũng không cảm thấy dễ chịu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trong mắt Vân Thiên Hà chợt hiện hàn quang, hắn cảm ứng được khí tức từ bốn phương tám hướng, có chí ít năm mươi người mai phục khắp các vị trí góc nhà khác nhau cùng bắn tên về phía hắn.
Bất quá trong lòng Vân Thiên Hà lưu ý nhất chính là hai cỗ khí tức nội liễm tại phương vị chính nam, hầu như không thể tra xét ra người. Hai người này mới là cao thủ chân chính, những kẻ bắn tên mặc dù có thực lực không tồi, nhưng tối đa cũng chỉ là Võ Sư cấp chín, cùng với ít ỏi mấy ngươi Tiên Thiên Võ Sư, hắn ngược lại không để trong lòng.
Thời điểm mũi tên như mưa rơi bắn tới, tuy rằng hiện tại Vân Thiên Hà không mặc áo choàng long lân, thế nhưng thân hình hắn cũng không động, lúc này quang mang Khôn Nguyệt Bích tỏa sáng không gì sánh được, một cỗ khôn tức từ trong kinh lạc cơ thể Vân Thiên Hà tiến vào Khôn Nguyệt Bích, Khôn Nguyệt Bích rất nhanh hình thành một tầng quang mang trong suốt bảo hộ quanh thân thể Vân Thiên Hà.
Đinh đinh đinh…
Khi mũi tên bắn tới gần Vân Thiên Hà không tới ba trượng, đột nhiên phát sinh thanh âm giống như va chạm vào sắt thép thanh thúy chói tai, những mũi tên này còn chưa chạm tới góc áo Vân Thiên Hà đã rơi hết xuống.
- Chuyện gì xảy ra, tiểu tử này xử dụng yêu pháp gì?
Lúc này, những cung thủ thấy chính mình dồn kình lực bắn tên dĩ nhiên không tổn thương được một cọng lông của đối phương, đều kinh hãi không ngớt, đôi mắt thiếu chút nữa lồi ra, biểu tình không thể tin tưởng được.
- Giết hắn, trên người tên tiểu tử này nhất định có bảo vật thần kỳ nào đó!
Lúc này, đột nhiên vang lên một thanh âm tham lam, tại lúc mưa tên qua đi, đám cung thủ lại bắt đầu lấy tên định bắn đợt tên mới, đồng thời hai cỗ khí tức cao thủ kia cũng lấy tốc độ nhanh nhất ập về phía Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà chỉ đứng yên một chỗ bất động, duy trì tầng bảo hộ do Khôn Nguyệt Bích phát ra, nếu như trước đó hắn phóng lực lượng Khôn Nguyệt Bích sẽ tiêu hao rất nhiều khôn tức, nhưng hiện khôn tức trong cơ thể Vân Thiên Hà đã đạt tới mức cuồn cuộn không dừng, tiêu hao chút điểm khôn tức này đối với hắn mà nói, căn bản là chín trâu mất một sợi lông!
Đinh đinh đinh.
Lại một đợi mưa tên mới bắt tới, so với một màn trước đó hoàn toàn giống nhau, vẫn không chạm được vào góc áo của Vân Thiên Hà những mũi tên này đã rơi xuống, mà lúc này hai cỗ khí tức kia đã tiếp cận Vân Thiên Hà tầm hơn chục bước.
Lúc này, Vân Thiên Hà mạnh mẽ mở mắt, trong mắt bùng lên một đạo quang mang, hắn tại nháy mắt khi hai cỗ khí tức cường đại hơn hẳn so với những khí tức xung quanh tập trung lại, thân thể hắn đột nhiên động rồi.
Như quỷ mị, lại như một cơn gió nhẹ thổi qua.
Tại lúc đám cung tiễn thủ tiếp tục kéo cung bắn ra đợt tên thứ ba, bọn họ bỗng nhiên phát hiện, mục tiêu vừa tập trung đã biến mất không còn bóng dáng.
Một hơi thở dốc tiếp theo, Vân Thiên Hà tại lúc hai đạo thân ảnh mang theo hai cỗ khí tức thủy và hỏa tương giao áp về phía hắn, khóe miệng đột nhiên lộ ra một nụ cười trêu tức.
Một người có ý cảnh võ đạo mênh mông như sóng biển cuộn trào, đạt tới Tông Sư trung kỳ, một người có ý cảnh võ đạo liệt diễm bùng cháy mãnh liệt, Đại Tông Sư hậu kỳ, cũng không đạt tới đỉnh bắt đầu thối luyện thánh thể, ý cảnh võ đạo như vậy đối với hắn mà nói không tạo thành bất luận đả kích trí mạng nào.
Trong lòng cấp tốc phán đoán ra thực lực của hai người này, ngay sau đó, tại lúc hai người tiếp cận chỉ còn năm bước, Vân Thiên Hà phát ra một cỗ ý cảnh tinh hàn, hô ứng với tinh thần xán lạn trong tinh không, phô thiên cái địa ập tới bao vây hai người vào bên trong.
- Ý cảnh khôn hàn thật mạnh!
Hai vị cao thủ cấp bậc Tông Sư đột nhiên cảm giác được ý cảnh võ đạo của chính mình gặp phải môt ý cảnh tinh hàn cực đồ ập tới đẩy bật ngược lại, lại cảm úng được trong đó ẩn chứa ý chí vô cùng cường đại, sắc mặt rốt cuộc đại biến:
- Cường giả Đại Tông Sư đỉnh phong!
Chỉ là khi bọn họ ý thức được chính mình đã đụng phải một khối thiết bản mà thực lực hiện tại của bọn họ không thể nào lay động được, cỗ thần hồn ý chí tinh hàn kia đã sớm tập trung bao vây chặt chẽ, đồng thời theo đó là một cỗ lực lượng khôn hàn phảng phất giống như do thiên địa tụ tập lại, mang theo ý chí đóng băng tất cả, dồn dập mạnh mẽ lao về phía bọn họ.