Mộng Ly cầm tiểu cổ, mỗi lần đánh trống đều rót vào ý chí và lực lượng cường đại.
Phiêu Vô Diệp đi theo phía sau nàng, lúc này thỉnh thoảng hướng về phía nàng nói cái gì, Mộng Ly dựa theo lời nói của Phiêu Vô Diệp, tiếp tục lay động tiểu cổ, nhưng tiết tấu đã biến hóa thành một loại khác, lần này có vẻ mười phần thong thả, mỗi cách mấy lần hô hấp mới vang vọng một lần.
Cô nàng này cư nhiên là vừa học vừa thực hiện, Vân Thiên Hà nhìn thấy, quả thực vì hành động của Mộng Ly mà toát mồ hôi hột.
Cũng may đã thành công trấn an được cự thú, tại lúc tiếng trống trở nên bình thản, hơn nữa rất nhẹ nhàng, lúc này cự thú chỉ nhẹ nhàng rống lên hai tiếng, rồi bắt đầu đứng dậy bước về phía huyệt động của chính mình sinh sống. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Thẳng cho tới khi đầu Linh Tê cự thú hoàn toàn tiến vào trong sơn động không còn hình bóng, Mộng Ly lắc lắc tiểu cổ vài lần, lúc này mới chậm rãi dừng lại, chỉ thấy nàng lau cái trán đã ướt đẫm mồ hôi, thở ra một hơi dài nói:
- Hoàn hảo vượt qua rồi, hồn khí này quả thực không giống bình thường, bên trong có ẩn chứa lực lượng tinh thuần cường đại, thực đúng là người bình thường không thể nào khống chế được, hơi có chút sai lầm sẽ bi phản phệ!
Vân Thiên Hà hỏi:
- Vậy đầu Linh Tê cự thú kia có thể đột nhiên nổi điên chạy đến hay không?
Phiêu Vô Diệp đi tới, giải thích nói:
- Vừa rồi lão phu đã nói cho cô nương sử dụng một loại phương pháp kích thích ngủ say, có thể làm cho đầu hoang thú này rơi vào trạng thái ngủ say, chỉ cần không tận lực dùng hồn khí này làm tỉnh lại nó, trong vòng mười năm bình thường không thể nào tỉnh lại được.
- Vậy trước đây các ngươi làm thế nào trấn an được đại gia hỏa này?
Mộng Ly trả hồn khí lại cho Phiêu Vô Diệp hỏi.
Phiêu Vô Diệp nói:
- Trước đây chúng ta luôn cử đệ tử thường xuyên túc trực canh gác, chỉ cần thời điểm nó tự động tỉnh lại, chúng ta sẽ chuẩn bị đầy đủ thực vật để trước cửa động, đồng thời để thêm một ít dược vật giúp nó an thần kích thích giấc ngủ, sau khi nó ăn xong sẽ một lần nữa rơi vào ngủ say, vì vậy đều bình an vô sự, lần này bị người quấy rối làm giật mình tỉnh giấc, làm đầu hoang thú này bộc phát hung tính, nếu như không phải cô nương có thể sử dụng hồn khí trấn an nó, sợ rằng lần này bản môn sẽ phải rơi vào phiền phức vô cùng to lớn.
- Đám cẩu tặc Thiên Môn thực sự quá mức ghê tởm rồi, hiện tại thực muốn trực tiếp tới giết chết!
Một tên đệ tử tuổi còn trẻ oán hận mắng.
Bất quá người thanh niên này cũng đã nhắc nhở Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà nói:
- Lần này gã trưởng lão Thiên Môn kia chạy thoát, sợ rằng lần sau sẽ triệu tập đệ tử trở về rồi kéo quân tới đối phó chúng ta, hiện tại trong môn bọn họ trống rống, không bằng chúng ta tiên phát chế nhân, tại lúc bọn họ chưa kịp tuyên bố mệnh lệnh triệu tập trở về Thiên Môn, chúng ta tới giết một lần thoải mái, ý các vị tiền bối như thế nào?
- Ta đồng ý, cũng là thời điểm tặng cho đám ghê tởm đó một ít vị đắng, để phát tiết oán khí của bản môn bị chúng ức hiếp nhiều năm qua!
Tân Lặc trưởng lão tựa hồ là một phần tử hiếu chiến, lập tức phụ họa đề nghị của Vân Thiên Hà.
Lão Cái nghe lời này, gật đầu nói:
- Lần này xác thực là một cơ hội khó có được, việc này không nên chậm trễ, ý của thái thượng trưởng lão như thế nào?
Phiêu Vô Diệp nói:
- Việc dùng võ cấm đoạn lúc Lục Bân lên núi đã nói với ngươi rồi, hiện tại ngươi là tông chủ bản tông, ngươi đã quyết định thì buông tay mà làm, không cần lo lắng!
Lão Cái cũng là một người tính tình sảng khoái, nghe được thái thượng trưởng lão cho phép, lúc này liền lập tức hạ quyết đoán, nói:
- Đệ tử Thánh Võ Tông nghe lệnh!
- Có đệ tử!
Mọi người liền dồn dập hô lớn.
Lão Cái nói:
- Lần này đánh một trận với Thiên Môn sẽ liên hệ với sinh tử tồn vong của bản môn, cũng là lúc kết thúc ân oán giữa bản môn và Thiên Môn bao nhiêu năm qua, Tân trưởng lão, Trần trưởng lão, Ngụy trưởng lão!
- Có!
- Ba vị trưởng lão mỗi người dẫn theo ba đệ tử tọa họa đi cùng, trong môn do Triệu trưởng lão và thái thượng trưởng lão lưu thủ, Lục Bân phụ trách công việc qua lại trong môn, hiện tại đều trở về chuẩn bị, ngày mai đúng giờ xuất phát!
- Lĩnh mệnh!
Lúc mọi người nghe được lời này, đều có vẻ hưng phấn, những năm gần đây bị Thiên Môn đến tận nhà ức hiếp, nhưng bọn họ vẫn phải tiếp tục ẩn nhẫn, mà lần này rốt cuộc có cơ hội quang minh chính đị đánh một trận với Thiên Môn, làm một lần kết thúc, bất luận thành bại, chỉ cần có thể phát tiết cỗ oán khí nhiều năm qua, cho dù chết bọn họ cũng không hối hận!
Nhưng khi mọi người chuẩn bị rời đi, Vân Thiên Hà lại đột nhiên ngắt lời nói:
- Tiền bối, hành trình Thiên Môn lần này, Thánh Võ Tông cũng không cần phải lao sư động chú, chỉ cần ba người đi là đủ rồi, vãn bối có một kế sách, khả năng cần Thánh Võ Tông phối hợp thực thi!
Tân Lặc trưởng lão không giải thích được hỏi:
- Thiên Môn hiện tại tuy rằng trống rỗng, thế nhưng đệ tử đông đảo, người đông thế mạnh, chỉ ba người đi, sao có thể thành công?
Lão Cái nói:
- Ngươi có kế sách gì, không ngại nói ra một chút!
Vân Thiên Hà nói:
- Trước khi đến đây vãn bối đã có an bài, Thiên Môn mặc dù muốn tuyên bố lệnh triệu tập đệ tử từ bên ngoài trở về núi phòng bị chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng, nhưng vãn bối cũng không muốn để tro tàn lại cháy, vì vậy nếu đã muốn giết, liền khiến bọn chúng đại thương nguyên khí, chí ít trong vòng trăm năm không thể khôi phục, mà nếu…
Vân Thiên Hà để mấy trưởng lão tụ tập lại, kể rõ kế hoạch của chính mình.
Nghe kế sách của Vân Thiên Hà, Tân Lặc trưởng lão tức thì đỏ bừng khuôn mặt, không khỏi nhìn Vân Thiên Hà khen:
- Tiểu tử, mưu kế hung ác thật tốt, bất quá lão phu thích, muốn giết vậy thì hãy giết một lần cho thống khoái, ta đồng ý với kế sách này!
Nhưng Phiêu Vô Diệp nghe xong kế sách này lại nhíu mày nói:
- Kế sách này, thực sự có chút quá độc ác rồi, sẽ tổn thương tới thiên hòa!
Lão Cái cũng hiểu được có chút độc ác âm ngoan, đang muốn nói cái gì.
Nhưng Mộng Ly nhìn hai lão đầu này đang do dự, không khỏi nổi xung lên nói:
- Ta đã sớm biết mấy lão đầu các ngươi do dự, quả nhiên ta đã đoán đúng, Thánh Võ Tông các ngươi đã lớn tiếng nói vì thiên hạ thương sinh, vậy thì không nên có lòng dạ đàn bà như vậy, thời điểm cần phải quuyết đoán, vậy phải quyết đoán, ta ngược lại bội phục thủy tổ khai sơn các ngươi, những người đó mới là những người sát phạt quuyết đoán, làm cho uy tín sức mạnh của Thánh Võ Tông vững vàng áp chế trước cửa bốn đại tông môn, khiến cho bốn đại tông môn này phải lánh đời không dám can thiệp vào hoàng quyền quân chính trong thiên hạ.
- Thế nhưng các ngươi nhìn, Thánh Võ Tông hiện tại tới tay các ngươi đã thành cái bộ dạng gì? Nguyên nhân là do đâu, nếu như mọi chuyện cứ tiếp tục do dự như vậy, còn không bằng giải tán đi cho xong, hừ!
Vân Thiên Hà thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, nói:
- Mộng Ly nói thẳng, các vị tiền bối thứ lỗi, bất quá lời của nàng vãn bối cũng rất tán thành, uy tín của Thánh Võ Tông thật lâu trước đây đã mất, tới hôm nay chỉ còn chút hơi tàn, nếu như không thể lập lại uy tín, ngày đó họa tông môn giống như mãnh hổ, bách tính nhân dân rơi vào trong cảnh tranh đấu chiến loạn, Thánh Võ Tông đã từng quyết đoán ước thúc tông môn không được can dự vào hoàng quyền quân chính thiên hạ, vậy hiện tại vì sao không thể lập lại uy tín đã mất đi, vững vàng đứng trên đầu các tông môn này, ràng buộc bọn họ không được làm hại thiên hạ thương sinh?
Trải qua Vân Thiên Hà và Mộng Ly kẻ xướng người họa, các đệ tử Thánh Võ Tông đã bị kích động tới nhiệt huyết sôi trào, tất cả đều xoa tay, trong đôi mắt hiện rõ sự chờ mong nhìn vào mấy vị trưởng lão và tông chủ.
Mà Lão Cái suy nghĩ sâu xa một lát, rốt cuộc hạ quyết định, nói:
- Ngẫm nghĩ quãng đường Thánh Võ Tông xuống dốc, xác thực đúng như các ngươi nói, phần nhiều là từ nguyên nhân bản môn hành sự thiếu quyết đoán, lão phu trước đây chung quy để những sai lầm này đặt trên người kẻ khác, hôm nay ngẫm nghĩ cuối cùng chính là ta đã sai, nhưng chúng ta vẫn không từ bản thân tìm ra nguyên nhân này!
Phiêu Vô Diệp lúc này cũng không khỏi than thở:
- Đúng vậy, lão phu cũng chẳng bao giờ tìm nguyên nhân từ chính bản thân, hài tử ngươi nói quả thực đã cảnh tỉnh chúng ta, để lão phu nhìn thấu rất nhiều sự tình, cũng được, từ nay về sau, chuyện tình trong môn do Hành Thu và ba vị trưởng lão thương nghị quyết đoán đi, có thể nhìn thấu bản thân, điều này cũng có nghĩa giúp tâm tình thăng hoa, lão phu cũng đã tới thời điểm bế quan đột phá sinh tử chi cảnh rồi!
Nói xong, Phiêu Vô Diệp chậm rãi rời đi, nhưng bóng lưng khô gầy của hắn hiện tại lại đột nhiên thẳng hơn trước nhiều.
Ban đêm, tinh thần tràn đầy.
Trên đỉnh Tuyết Long Sơn, một tòa Quan Vân Đài, đứng tại nơi này ngửa đầu ngắm nhìn tinh không, cảm giác bầu trời sao cách chính mình gần như vậy, phảng phất như đưa tay là có thể nắm được.
Nhìn phiến tinh không này, trong lòng Vân Thiên Hà không khỏi nhớ tới một câu danh ngôn.
Trên thế giới có hai thứ có thể thật sâu chấn động tâm linh con người, một thứ chính là quy chuẩn đạo đức cao thượng, còn một thứ khác chính là tinh không xán lạn trên đỉnh đầu.
Lúc này, một thân ảnh mềm mại đột nhiên xuất hiện phía sau Vân Thiên Hà, Vân Thiên Hà cũng không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng nói:
- Có phải nàng có chuyện gì muốn nói?
- Ta muốn biết, tiêu chuẩn hành vi và tiêu chuẩn đạo đức trong lòng ngươi đến tột cùng như thế nào? Rất nhiều thời điểm, ta không hiểu trong lòng ngươi đang suy nghĩ cái gì, tỷ tỷ lại càng không hiểu, nàng chỉ là chịu ảnh hưởng của ngươi, quy chuẩn hành sự tựa hồ càng vô cùng tùy tính rồi. Ta cũng không biết như vậy rốt cuộc là tốt hay là xấu!
Vân Thiên Hà quay đầu lại, nhìn Tầm Nguyệt nói:
- Kỳ thực trong lòng mỗi người đều có một quy chuẩn nhất định, chỉ là điểm mấu chốt quy chuẩn kia sâu cạn khác nhau mà thôi. Tựa như tinh không trên đỉnh đầu, chúng ta nhìn như nó rất tiếp cận, kỳ thực nó vô cùng xa xôi, nhưng khi trong lòng chúng ta cho rằng nó gần, vậy thì nó cách chúng ta rất gần. Nếu như chúng ta nghĩ nó vô cùng xa xôi, như vậy vĩnh viễn trong lòng ngươi không thể vươn tới đó.
- Ta đã hiểu!
Tầm Nguyệt cúi đầu suy nghĩ sâu xa nửa ngày, chỉ là đột nhiên hướng về phía hắn nở nụ cười, rồi đột nhiên lặng yên rời đi.
Vân Thiên Hà ngẩng đầu nhìn phiến tinh không vô hạn nửa ngày, rốt cuộc nhìn thấy một điểm hắc lam xoay tròn vờn quanh trên cao, lập tức cấp tốc nhảy xuống, chỉ thấy đó là một cầu chim ưng uy vũ hùng tráng, từ không trung hạ xuống, đỗ trên cánh tay Vân Thiên Hà. Trong miệng chim ưng có ngậm một ống trúc, mở ra, chỉ thấy bên trong có một tờ giấy nhỏ, liền mở ra đọc, trên tờ thấy cũng chỉ viết một câu nói:
"Kiếm phong đã thành, trước ánh bình minh, có thể rời khỏi vỏ!"
Hủy diệt tờ giấy, ra hiệu cho Vân Tường một hồi, để nó tiếp tục cất cánh bay lên trời cao, Vân Thiên Hà một mình một người chắp tay sau lưng tiếp tục ngửa đầu nhìn phiến tinh không, thật lâu trầm mặc không nói.
Lúc này, lại có một thân ảnh chậm rãi đi lên quan vân đài, cười cười nói:
- Lão phu sợ quấy rối tình thú của ngươi và vị cô nương kia, cố tình chậm chạp không đến, không nghĩ tới tiểu cô nương đã đi nhanh như vậy!
Vân Thiên Hà quay đầu, thấy Lão Cái mang theo một bầu rượu đi tới, ngồi vào trong đình, bắt đầu độc ẩm (uống một mình), vì vậy liền bước tới, cầm lấy bầu rượu uống từng ngụm lớn, nói:
- Di, vị đạo của rượu này rất quen thuộc, thật lâu chưa được uống qua rồi!
- Chính là tiểu tử ngươi chơi đùa nhưỡng ra!
Lão cái cười, đoạt lại bầu rượu uống một ngụm lớn, nói:
- Hôm nay uống vào, vị đạo bao nhiêu?
- Có một cỗ tư vị trong lòng, so với bình thường không giống nhau!
Vân Thiên Hà thể hội dư vị nói.
- Đúng vậy, tâm tình khác nhau, cảm giác tự nhiên khác nhau, cái này cũng giống như trước kia lão phu cùng với một người thanh niên hai lần đối ẩm, hắn hai lần nói ra cảm giác của chính mình, cả hai lần đều không giống nhau, một lần là khổ lạt(cay), một lần là ưu sầu.
- Hắn ở nơi nào?
Vân Thiên Hà hiểu ý tứ trong lời nói của Lão Cái.
Lão Cái uống một ngụm rượu, nói:
- Cũng chính là lời ngươi vừa nói với tiểu cô nương kia, khi ngươi tận lực đi tìm kiếm hắn, muốn gặp hắn nhưng hắn lại cách ngươi càng xa, nhưng khi ngươi thuận theo tự nhiên, có thể một ngày nào đó, hắn ở ngay bên cạnh ngươi!
- Ta đã hiểu!
Vân Thiên Hà đột nhiên nhếch miệng cười, tinh không chiếu sáng hàm răng trắng noãn.