Cuối cùng Mộng Ly cũng chấm dứt trò đùa dai, trong động trở lại nghiêm túc, năm người bắt đầu nói chuyện chính.
Tiểu nữ đồng tuy rằng là Ngả Khả Phạm Ny niết bàn chuyển thế, nhưng trong mắt Long nữ tỷ muội, nàng hiện tại chung quy mới chỉ là tiểu hài tử, đối với các nàng mà nói, điều này cũng không phải là đùa ác gì.
Miên Nguyệt nhìn Mộng Ly, trong lòng âm thầm gật đầu, suy nghĩ:
- Quả nhiên là người đến từ Di Sương Giới, ánh mắt và quan điểm đối với sự vật xác thực không giống với người bình thường.
Bầu không khí bắt đầu trầm xuống, Mộng Ly cũng không tiếp tục trêu đùa tiểu Phạm Ny, thần sắc của nàng đột nhiên nghiêm túc, nói:
- Tiểu Phạm Ny, ngươi có biết vì sao khi thần phách của chúng ta chia lìa, công lực có thể khôi phục nhanh như vậy chứ?
Tiểu Phạm Ny lắc đầu.
Mộng Ly nói:
- Đó là bởi vì ta trải thời niên thiếu hoàn chỉnh, vượt qua những giai đoạn tất nhiên này, ta từng để chính mình tại mỗi giai đoạn thời gian khác nhau, dùng ánh mắt trong giai đoạn này để xem sự phát triển và diễn biến sự vật, vì vậy tại lúc ta tiếp thu ký ức nguyên bản, còn có linh phách chi thần và long hồn, ý chí không hề gặp phải trở ngại đáng kể nào, rất tự nhiên trải qua quá độ pháp tắc mệnh lý, đối với sinh linh mà nói, đây là một quá trình tất nhiên, ngươi có hiểu không?
Phạm Ny bị Mộng Ly ôm vào trong ngực, có chút trầm tư suy nghĩ gật đầu.
Mộng Ly thấy bầu không khí quá nghiêm túc, lại nhịn không được bật cười nói:
- Được rồi, ngươi đã suy nghĩ cẩn thận rồi, vậy thì đừng làm ra vẻ nghiêm túc như vậy, tự nhiên một chút đi, đến, cười với tỷ tỷ xem nào.
Nói đến đây, liền đẩy tay tiểu Phạm Ny thọc lét.
- Hi hi…
Tiểu Phạm Ny rốt cuộc không nhịn được, liền nở nụ cười, lúc này biểu tình trên mặt mọi người đều lộ vẻ hiểu ý tươi cười, mọi người có thể cảm giác được thời điểm tiểu Phạm Ny nở nụ cười, mới chính là thiên chân vô tà rất tự nhiên, thuần khiết rực rỡ, giống như một tiểu hài đồng chân chính.
Chỉ là lúc này Vân Thiên Hà và Tầm Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, bọn họ phát hiện ra, ngay lúc tiểu Phạm Ny trong quá trình nở nụ cười ngây thơ thuần khiết, Mộng Ly liền động tay động chân, tự nhiên đẩy một đạo ảnh hưởng mộng ảo do cửu thải vân long châu bao vây lấy, đánh vào trong thân thể nhỏ bé của tiểu Phạm Ny.
Bọn họ biết, đó chính là linh phách phân thần do tiểu Phạm Ny đã từng ký thác vào thân thể thất thải thôn thiên giao, đã bị Mộng Ly và Tầm Nguyệt một lần nữa trợ giúp cô đọng.
Đúng lúc này, chỉ thấy thân thể tiểu Phạm Ny đột nhiên bị một cỗ quang mang nhàn nhạt bao phủ, trong màn quang mang nhàn nhạt này, thân thể nàng giống như ảnh như huyễn, thực giống như cái bóng do ánh sáng chiếu rọi muốn thoát thể mà ra, nhưng bơi vì có chút nhân tốc rằng buộc, khi thì chia lìa, khi thì tụ họp, thực giống như là phân ra một ảnh hưởng hoàn toàn khác từ bản thể chính, mười phần huyền diệu.
Lúc này Miên Nguyệt chạm nhẹ vào cánh tay Vân Thiên Hà, đánh nhãn thần ra hiệu, Vân Thiên Hà hội ý, liền dẫn theo Miên Nguyệt lặng yên đi tới một động thính khác.
- Sư tỷ, có phải tỷ có điều gì muốn nói với ta?
Vào động thính, Vân Thiên Hà trước hết mở miệng hỏi.
Miên Nguyệt gật đầu nói:
- Lần này lúc đệ trở về, có phải sẽ tới Tuyết Vực?
Thấy Vân Thiên Hà gật đầu, Miên Nguyệt lại nói:
- Lần này tiểu Phạm Ny có thể sẽ đi cùng đệ, chỉ là ta lo lắng thế lực năm xưa phong ấn nàng sẽ nhân việc nàng niết bàn xuất thế ngóc đầu trở lại, mà cỗ thế lực này có khả năng mang tới cho đệ phiền phức vô cùng lớn, lấy thực lực hiện tại của đệ, rất khó có thể chống lại với chúng, sư tỷ nói với đệ những điều này, cũng chỉ là vì muốn nhắc nhở đệ nên chuẩn bị tâm lý trước!
Vân Thiên Hà ngạc nhiên nói:
- Sư tỷ, kia là thế lực gì, tỷ nói người trước kia đánh lén Ngả Khả Phạm Ny cùng với những kẻ nghĩ cách phong ấn nàng lại trong lúc có người nghĩ cách cứu viện đều cùng là một?
Miên Nguyệt ngưng trọng nói:
- Chuyện này Ngả Khả Phạm Ny cũng không tiết lộ với ta, ta cũng không rõ ràng lắm, thế nhưng sư tôn đã giao cho ta một số chuyện tình liên quan. Bởi vì tại thời điểm nghĩ cách cứu viện Ngả Khả Phạm Ny, sư tôn cũng đã từng tham dự vào việc này, cũng là một người chạy trốn trong đó, mà thế lực khi đó ngay cả sư tôn cũng không phải đối thủ, trải qua bao nhiêu năm phát triển tới giờ, đệ hẳn là rõ ràng sẽ thành thế lực cường đại tới mức nào, vì vậy cần phải thận trọng!
Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nói:
- Sư tỷ, cỗ thế lực này, nếu như ở tại Đông vực mà nói, chung quy có thể tìm ra được, chẳng lẽ bọn họ không phải ở Đông vực?
- Đúng vậy! Nếu như là cỗ thế lực này ở Đông Vực, sợ rằng Nguyệt Môn cũng không còn sinh tồn được tới nay. Toàn bộ thiên hạ, diện tích rộng lớn vô cùng, tổng cộng có bảy đại địa vực, Đông Tây Nam Bắc bốn vực bị vây tại trung tâm phiến đại lục này, theo bốn phương hướng kéo dài ra, còn có ba địa vực đặc thù.
- Một là phía cực Đông Nam Đông vực, tại đầu cùng Đông Nam Hải rộng lớn mênh mông, tên là Thiên Đảo vực, một tại cực Tây Nam Nam vực, đầu cùng mãng hoang vạn dặm, tên là Tử Lưu vực, cuối cùng chính là phía cực Tây Bắc Tây vực, sau Tử Vong Chi Địa mấy vạn dặm, tên là Ám Tinh vực.
- Trong ba địa vực này, Thiên Đảo vực bởi vì cách biển rộng, vì vậy thỉnh thoảng vẫn có người qua lại giữa các địa vực khác, còn hai địa vực kia, bởi vì cách một ít tử địa, vì vậy rất ít qua lại lai vãng với các địa vực khác.
- Nếu xét trên góc độ lớn của lịch sử mà nói, có thể coi như ba địa vực này thành ngoại vực, còn Đông Tây Nam Bắc bốn vực thành nội vực, vì vậy có rất truyền thuyết liên quan truyền lưu trong nội vực. Nhưng tại ngoại vực này cũng có một số tông môn lịch sử lâu dài, trong đó thực lực của các võ giả tuyệt đối không thể coi nhẹ!
Vân Thiên Hà biết Mộng Ly và tiểu Phạm Ny muốn hoàn thành quá trình kia cần phải có một chút thời gian, vì vậy lợi dụng thời gian này hỏi:
- Sư tỷ, tỷ nói cho ta biết những điển cố từ xa xưa này được không, theo như ta biết, trên thế gian ngoài trừ Nguyệt Tông, Nhật Tông ra, cũng không còn môn phái cổ lão nào sánh vai cùng tồn tại?
Miên Nguyệt nói:
- Kỳ thực trên lịch sử đại lục, tông môn võ đạo lịch sử lâu đời chỉ có hai tông Nguyệt Tông và Nhật Tông, trong đó bao hàm nhân tài tinh anh nhiều chủng tộc tụ hội, rất cường thịnh. Chỉ là sau đó theo những ma sát và chủng tộc giữa các chủng tộc khác nhau liên tục xảy ra, để điều hòa những mâu thuẫn này, hai tông phái lâu đời này đã sản sinh ra rất nhiều chi nhánh nhỏ, mà trong quá trình diễn biến này, có một số chi nhánh phát triển lớn mạnh, tự thành một hệ thống riêng, dần dần thoát khỏi Nhật Nguyệt lưỡng tông, kỳ thực đây là một quá độ tất nhiên, Nguyệt Tông cũng không ngăn chặn loại chuyện này sản sinh, vẫn hành động thuận theo tự nhiên.
- Mà Nhật Tông thì lại không giống, dục niệm khống chế của Nhật Tông rất mạnh, bọn họ không cho phép những chi nhánh này phát triển lớn mạnh sau đó thoát ly tông môn, cho nên đã thực hiện các loại thủ đoạn khác nhau để khống chế những thế lực chi nhánh này.
- Bất quá trải qua thời gian tương đối lâu dài sau này, rất nhiều chủng tộc bộ lạc đã tự tổ kiến xây dựng tổ chức thế lực của riêng mình, tự trổ hết tài năng phát triển, tự thành hệ thống. Mà tổ chức phát triển nhanh nhất, cường thế nhất chính là Tinh Tông, trong khoảng thời gian cực ngắn đã có thể đủ sức chống lại lực lượng của Nhật Tông, nhưng môn phái thế lực này lại bị Nhật Tông ra sức chống lại và chèn ép. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Cứ như vậy, bọn họ làm trái với quy luật phát triển tự nhiên, tất nhiên phải trả một cái giá cực lớn, cuối cùng bị phân chia thành bốn chi nhánh cường đại nhất Thiên, Địa, Huyền, Hoàng thoát ly khỏi Nhật Tông ban đầu, theo sát đó là một ít thế lực chủng tộc phân biệt, trực tiếp dẫn tới việc Nhật Tông đại thương nguyên khí, đến nay còn chưa thể khôi phục trở lại.
- Mà trong những môn phái thế lực thành lập tại thời điểm này, Tinh Môn ly kỳ nhất, tổ chức môn phái này tại lúc phát triển vô cùng lớn mạnh, đột nhiên xuất hiện sự phân liệt, rải rác khắp các địa vực, không còn người nào tiếp tục sử dụng cái tên này, thẳng cho tới thời kỳ đại tan biến, được một người tinh mệnh chi nhân thành lập tổ chức thế lực, một lần nữa lấy cái tên Tinh Tông.
- Thế nhưng tại thời điểm người này chết đi, sau đại tan biết, tổ chức này liền biến mất khỏi thế gian, thẳng cho tới hiện nay cũng chưa từng xuất hiện, mà gần đây sau khi Ngả Khả Phạm Ny niết bàn chuyển thế mới nhắc tới chuyện Tinh Tông biến mất có liên quan cực lớn tới Di Sinh Giới. Mỗi một vị tinh mệnh chi nhân đều nhận được mệnh số thiên thần tinh túc, cũng chia sẻ khí số Tinh Tổ, cho nên sẽ làm hắn tăng thêm độ khó khi độ mệnh kiếp, không thể sống mãi, cho nên mới làm một ít chuyện tình trái chuẩn tắc.
Miên Nguyệt giảng tới đây, trong lòng Vân Thiên Hà nghĩ, tựa hồ rất cả đều tương đối tiếp cận với những đầu mối mà chính mình biết được. Từ những lời phân tích điển cố tông môn với hắn, trong lòng hắn đã có một ít suy đoán đại khái.
Hành trình tới Tuyết vực lần này, phải chú ý những gì, cần phải suy nghĩ tỉ mỉ một chút, trong lòng Vân Thiên Hà cũng có định liệu riêng.
Miên Nguyệt quan sát thần tình của Vân Thiên Hà, thấy hắn tựa hồ không có lo lắng gì trong lòng, ngược lại càng tự hồ có suy nghĩ tính kế nào đó, trong lòng không khỏi âm thầm gật đầu.
Lúc này, Mộng Ly đã từ động thính bên cạnh di tới, liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Đến lượt ngươi lên sân khấu rồi!
- Ta?
Vân Thiên Hà không giải thích được.
- Muốn ta làm cái gì?
Ai biết mắt hạnh của Mông Ly đột nhiên trừng lớn, trực tiếp đi tới kéo cánh tay hắn lôi sang động thính bên cạnh.
Vân Thiên Hà chỉ thấy tiểu Phạm Ny ngồi trên một bãi đá, vẫn không nhúc nhích, giống như đang ngủ say. Tầm Nguyệt bên cạnh nàng, giống như mẫu thân đang ru bảo bảo đi vào giấc ngủ, làm ra những động tác vô cùng kỳ quái, liền mở miệng hỏi:
- Nàng đang làm gì vậy?
- Nàng dùng Hồi Mộng Tâm Pháp, hiện tại đang trong cảnh mơ, nhưng không biết là nguyên nhân gì không về được, nên cần ngươi hỗ trợ!
Mộng Ly nói.
Vân Thiên Hà nghe được kỳ quái, liền hỏi:
- Vậy ta phải làm như thế nào thì nàng mới có thể trở về?
- Ta sẽ giúp ngươi tiến vào trong mộng của nàng, ngươi phụ trách nghĩ biện pháp kéo nàng trở về, ai bảo ngươi cùng với tên ghê tởm kia lớn lên giống nhau, hừ!
Mộng Ly nói, liền lôi Vân Thiên Hà tới gần, ý bảo Vân Thiên Hà cũng ngồi trên bãi đá cạnh tiểu Phạm Ny, cùng với tiểu Phạm Ny mặt đối mặt.
- Tập trung thần hồn, nhìn con mắt của nàng, tự bản thân tiến vào trạng thái trầm miên.
Trong lỗ tai truyền tới thanh âm của Mộng Ly, Vân Thiên Hà liền nghe theo, nhìn con mắt tiểu Phạm Ny, rất nhanh liền tự mình tiến vào một loại trạng thái trầm miên.
Trong không gian mông lung, Vân Thiên Hà cảm giác tựa hồ như có một cỗ lực lượng lôi kéo linh hồn của chính mình phập phềnh trôi nổi, tựa hồ rất nhanh đã trôi tới một địa phương kỳ quái, xung quanh một mảnh mông lung, toàn bột hế giới đều là một màu xám trắng.
Ở nơi này, hắn đột nhiên thấy thân ảnh tiểu Phạm Ny xuất hiện trong thế giới xám trắng, có vẻ vô cùng co đơn thương cảm, hắn muốn tiếp cận nàng, thế nhưng vô luận muốn tiếp cận trôi nổi như thế nào đi nữa cũng không thể nào đến gần tiểu Phạm Ny.
Hơn nữa càng cổ quái chính là, hắn càng muốn tiếp cận thì tiểu Phạm Ny lại càng xa hơn, hình như đang muốn trốn tránh hắn. Vân Thiên Hà thử hô hoán nàng, muốn khiến cho nàng chú ý tới mình.
Thế nhưng vô luận nỗ lực như thế nào đi nữa cũng không làm nên chuyện gì. Vân Thiên Hà thử tiến vào vai nam nhân mà Ngả Khả Phạm Ny từng yêu mến, nói một câu mà Ngả Khả Phạm Ny đã từng ghi lại trong nhật ký của chính mình.
Rốt cuộc tiểu Phạm Ny đã quay đầu nhìn hắn, nhưng trong con mắt nàng lúc này mang theo một cỗ đau thương nồng đậm. Nàng đột nhiên mạnh mẽ hướng về phía hắn đánh tới, tựa hồ muốn ôm hắn vào ngực, nhưng bọn họ giống như là huyễn ảnh, liền xuyên qua người đối phương.