Võ Động Thiên Hà

Chương 302: Trụ sở bắc quân!


Băng phong khẩu nguyên bản là nơi mấy tiểu thương nhân gặp nạn trú lại, lâu dần liền ở nơi này định cư và làm chút sinh ý nhỏ.

Vốn nơi này không thuộc La Lan quốc, cũng không thuộc Đại Đường quốc, nguyên bản là một mảnh đất chiến lược phi quân sự, do một số dân chúng sinh hoạt định cư ở nơi này giúp hai nước tìm kiếm tình báo đồng thời mang đến nhiều điểm thuận lợi, cho nên hai nước cũng mặc kệ mặc nó phát triển.

Chỉ là trải qua nhiều năm, rất nhiều thương nhân nhìn trúng giá trị thương nghiệp ở nơi này, liền ở nơi này mở cửa hàng kinh doanh, buôn bán một số hàng hóa giữa hai nước, mãi cho tới hôm nay, vùng băng phong khẩu này, nghiễm nhiên có quy mô bằng một tòa thành nhỏ.

Chính là đặc điểm đặc biệt của băng phong khẩu là nằm kẹp giữa hai nước, không có thuế thu nhập, không có quản lý, rồng rắn lẫn lộn, dân chúng hai nước hỗn hợp, tuy rằng có vẻ có chút hỗn loạn, nhưng mà những năm gần đây lợi ích kinh tế mà nơi này mang đến so với một tòa thành trì thì cao gấp mấy lần, khiến cho hai nước bắt đầu đánh chủ ý lên nơi này mà liên tiếp xung đột với nhau, cuối cùng sau mấy trận đại chiến, mới cùng nhau đề ra sách lược thương giới bên nào bên đó quản, mới khiến cho nơi này duy trì được sự cân bằng tạm thời. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hiện nay, vùng băng phong khẩu này thực hiện quân sự quản trì (hợp tác cùng khai thác), trị an mặc dù chuyển biến tốt hơn một chút, nhưng mà va chạm giữa dân chúng hai nước diễn ra không ngừng, binh lính hai nước cũng thường xuyên xảy ra xung đột đổ máu.

Nhưng mà tương đối cổ quái chính là, thương nhân hai nước lui tới mậu dịch, quân đội của hai nước cũng không có can dự, ngược lại còn cổ vũ song phương mậu dịch, người bản địa cũng biết, đây là thương nhân ở nơi này mậu dịch kinh doanh thì phải nộp hai lần thuế cho bắc quân Đại Đường và quân La Lan, không cần nộp thuế cho quan phủ hai nước, có thể giúp bọn hắn giảm bớt rất nhiều phiền toái, cũng không cần bất chấp nguy hiểm đi buôn lậu, nhất cử lưỡng tiện. Nhưng mà, những ngày gần đây, sau khi ở băng phong khẩu này nảy sinh một sự tình, liền khiến thương nhân lui tới nơi này mậu dịch càng ngày càng ít, rất nhiều tiểu thương nhân sợ bị chiến tranh có thể xảy ra liên lụy, đều tạm cách xa nơi đây, chỉ có một số chi nhánh có một vài đại thương gia, còn tiếp tục ở nơi này hoạt động buôn bán, bởi vậy người ở nơi đây có vẻ ít hơn một chút.

Nơi này có buôn bán mậu dịch, còn có tồn tại một vài sản nghiệp xung quanh, cho nên khách điếm tửu lâu ở nơi này cũng có thể bắt gặp không ít.

Kỳ thật sự phồn vinh ở nơi này, cũng chỉ là một loại phát triển dị dạng, một khi giữa hai nước nảy sinh xung đột chiến tranh mà nói, nơi này cũng chính là mảnh đất đầu tiên bị chiến tranh lan đến.

Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa sau khi đi vào băng phong khẩu, liền trực tiếp ở trong phạm vi bắc quân Đại Đường quản hạt tìm một tửu lâu tạm thời nghỉ chân.

Hoạt động giao dịch nơi này thống nhất đều là kim ngân, cũng không thu tiền đồng, đồng thời giá cả cũng rất đắt đỏ. Vân Thiên Hà cùng Đường Linh Toa tại trong tửu lâu gọi vài món ăn, ăn một bữa cơm đơn giản, mà tốn hết ba lạng bạc. Cũng may Vân Thiên Hà xuất môn mang theo bên người không ít tiền, nếu không bọn họ chỉ có thể tiếp tục ăn cơm không.

Có thể bởi vì tâm tình tốt, Đường Linh Toa mấy ngày nay ăn uống rất khỏe. Thân thể gầy yếu của nàng cũng nhận được dinh dưỡng bổ sung, hơn nữa nàng vốn luyện qua võ công, là một lục cấp Võ Sư, cơ sở thân thể còn đang hoàn thiện, hiện tại khôi phục vô cùng mau lẹ, khuôn mặt cũng từ tái nhợt có phần chuyển sang vài phần hồng nhuận.

Sau khi cơm nước xong, Vân Thiên Hà mua thêm một số đồ ăn vặt bỏ vào bao quần áo rồi dẫn theo Đường Linh Toa rời khỏi tửu lâu, hướng trụ sở của bắc quân đi tới.

Trụ sở của bắc quân là do thương nhân bỏ vốn xây dựng, tương đương với một phủ nhân môn của quan phủ, bình thường thương nhân đều đến nơi này để mà nộp thuế. Nơi này cũng là nơi xin chứng từ thông quan, chỉ cần lấy được chứng từ là có thể được cùng thương nhân La Lan giao dịch, nếu muốn nhập vào biên cảnh La Lan để hoạt động mậu dịch khác, thì nhất định phải được sự cho phép của quân La Lan. Chỉ cần giao nộp thuế kim, trải qua kiểm tra đối chiếu đăng kí, là liền có thể giải quyết cho thông quan, làm hoạt động mậu dịch.

Nói cách khác, các thương nhân muốn ở chỗ này buôn bán, thứ nhất là bản thân và gia đình phải trong sạch, thứ nhì là nhất định phải chịu sự giám sát của quân đội, không được làm cái hoạt động khác không liên quan đến buôn bán. Một khi bị tra ra là mật thám, dó xét tình báo quân sự, vậy kết cục sẽ là thập phần bi thảm.

Vân Thiên Hà dẫn theo Đường Linh Toa đi tới cửa trụ sở bắc quân thì trời đã chạng vạng, hắn mới đến đây thì liền nhìn thấy một thanh niên mập đến xin chứng từ thông quan bị thủ vệ cưỡng bức đuổi ra, chỉ nghe thanh niên kia kêu lên:

- Đại nhân, các ngươi vì cái gì không để cho ta công việc này, ta ở nơi này có đăng kí qua thân phận a, vì cái gì ta không thể ở nơi này bán rượu?

Thủ vệ không kiên nhẫn nói:

- Ít nói nhảm, trong quân cấm rượu, ngươi ở nơi bắc quân quản hạt bán rượu chính là không được.

Sau khi bị đuổi đi, thanh niên kia vẻ mặt uể oải, vừa đi vừa lẩm bẩm:

- Bà nội nó, đám thương nhân La Lan kia muốn rượu đến điên rồi, không lấy được chứng từ thì chết ta rồi.


- Đứng lại, người đến báo thân phận, xuất trình chứng minh.

Ngay khi Vân Thiên Hà cùng thương nhân kia đi sượt qua nhau, liền bị hai gã thủ vệ chặn đường lại.

Vân Thiên Hà nghe thế liền từ trong túi áo lấy ra bắc quân hành lệnh đưa đến trong tay thủ vệ kia, thủ vệ kia vừa thấy nhất thời biến sắc, sau khi làm ra bài chào theo nghi thức quân đội liền nói:

- Thấy chấp lệnh giả như thấy đại soái, thủ vệ Bắc quân Băng Phong khẩu Trương Bưu ra mắt công tử, công tử mời!

Nói xong, hai gã thủ vệ kia liền cung kính đưa Vân Thiên Hà cùng Đường Linh Toa mời vào trong trụ sở.

Ngay sau khi Vân Thiên Hà vào trụ sở, cái gã thương nhân mập mạp kia thấy một màn này thì hai con mắt tức thì sáng lên.

Vân Thiên Hà sau khi vào trụ sở, chủ quản nơi này là một vị thanh niên tuổi cũng không nhiều, cao to cường tráng, cũng có vài phần phong thái khí độ của kẻ làm tướng, tên là Dương Trụ Sinh.

Dương Trụ Sinh sau khi tiếp kiến Vân Thiên Hà, liền không khiêm ti không kiêu ngạo hỏi thân phận Vân Thiên Hà, Vân Thiên Hà cũng không có giấu diếm, liền nói ra tên của mình, mà nói đến Đường Linh Toa thì chỉ nói là thê tử của mình, Đường Linh Toa nghe vậy thì trong lòng ngọt ngào, âm thầm vui mừng, mặt cười đỏ bừng, có chút mất tự nhiên.

Bất quá khi Dương Trụ Sinh nghe xong Vân Thiên Hà nói ra thân phận cũng cực kỳ giật mình, lúc này liền nói:

- Mạt tướng đã sớm nghe qua sự tích của công tử, đối với tài năng của công tử kính nể vạn phần, lần này công tử mang phu nhân một mình tới đây, mạt tướng cần phải bẩm báo cho thiếu soái, không biết công tử có vội hay không cùng mạt tướng đi tới đại doanh, thiếu soái mấy ngày qua vừa vặn là ở đại doanh băng phong khẩu.

Vân Thiên Hà nghe được Đồ Thiên Thanh không ngờ là ở đại doanh băng phong khẩu, cũng có chút kinh ngạc, liền gật đầu nói:

- Một khi đã như vậy, thì làm phiền Dương tướng quân dẫn đường, ta quả thật muốn cùng đại ca gặp mặt.

- Công tử cùng phu nhân mời!

Dương Trụ Sinh sau khi thi lễ liền tự mình dẫn Vân Thiên Hà ra cửa.

Chính là mới xuất môn, vị thương nhân mập mạp lúc nãy kia liền lập tức chạy tới, nói:

- Đại nhân a, van xin ngài, hãy cấp cho ta chứng từ đi, tiểu đệ tuyệt đối đảm bảo sẽ không để cho rượu này xuất hiện tại trong trụ sở bắc quân đâu!

Nói xong, mập mạp kia liền dính lên Vân Thiên Hà, nước mũi tèm lem nói:

- Vị đại ca kia, thương nhân không dễ dàng gì, ngài nói giúp dùm, tiểu đệ cảm kích muôn vàn!

Tiếp theo sau thanh niên mập mạp này cứ hướng về Vân Thiên Hà líu ríu không dứt...

- Đỗ Chi Thâm, ngươi còn càn quấy nữa, đừng trách bản tướng đối với ngươi không khách khí.


Dương Trụ Sinh thấy mập mạp này cứ cù nhây Vân Thiên Hà, lúc này sinh lòng tức giận, nói với thủ vệ:

- Đem tiểu tử này đuổi đi.

Hai gã thủ vệ liền tiến lên, đem mập mạp kia lôi ra ngoài.

Vân Thiên Hà vốn cũng không muốn để ý đến cái tên gia hỏa này, nhưng sau khi nghe thấy lời Dương Trụ Sinh thì trong lòng cũng chợt động, nói:

- Dương Tướng quân, người này có bối cảnh lai lịch gì vậy?

Dương Trụ Sinh nói:

- Công tử, tiểu tử này đến từ Đỗ gia đông bộ Liêu Châu, cùng với Đỗ Tương trong triều là họ hàng xa, bất quá tiểu tử này cũng không có dựa vào quyền thế của Đỗ Tương, ở nơi này nửa năm vẫn luôn làm một số sinh ý nhỏ, cũng kết giao một số bằng hữu. Mặc dù là loại người khó dây dưa, bất quá cũng rất an phận, chẳng qua mấy ngày nay, tiểu tử này không biết từ nơi này lấy được một lô rượu, muốn đến nơi đây bán, nhưng bắc quân là nơi cấm bán rượu, cho nên mạt tướng cũng không cho giải quyết chứng từ cho hắn, nhưng tiểu tử này mỗi ngày đều chạy đến đây cù nhây, đuổi mãi mà không được.

Nghe xong lời này, Vân Thiên Hà trong lòng vừa động, nói:

- Dương Tướng quân, người này ta xem cũng cơ trí thông minh, bản thân ta có một đề nghị, có lẽ hắn đối với việc giúp bắc quân thăm dò quân tình La Lan cũng có chút trợ giúp.

Dương Trụ Sinh vừa nghe liền nhìn ra xung quanh rồi nói:"

- Công tử, nơi này nói chuyện không thích hợp, không bằng chúng ta vẫn là nên đi tới đại doanh trước, đến lúc đó thiếu soái tự có định đoạt.

- Cũng tốt!

Vân Thiên Hà gật gật đầu, Dương Trụ Sinh lúc này nói với thủ vệ:

- Đem tiểu tử này đưa vào trong trụ sở đi, đợi ta quay về sẽ có lời muốn nói.

Mập mạp kia vừa nghe, tức thì cao hứng, lúc này lại chạy tới muốn nói thêm vài câu, nhưng mồm còn chưa kịp mở thì đã bị hai người thủ vệ bịt mõm lại, lôi vào trong trụ sở. Hiển nhiên thủ vệ kia mấy ngày nay cũng bị cái mồm luyên thuyên của tiểu tử này giày vò mãi rồi.

Đại doanh của bắc quân cách băng phong khẩu cũng không xa mấy, Vân Thiên Hà và Dương Trụ Sinh cưỡi ngựa cũng chỉ mất nửa canh giờ là tới nơi.

Sau khi thông qua kiểm tra đi vào nơi đóng quân, Dương Trụ Sinh đang muốn dẫn Vân Thiên Hà đi tới soái trướng thì trùng hợp là Đồ Thiên Thanh lại đang dẫn theo hai gã tướng quân muốn đi ra ngoài, sau khi hai bên gặp nhau, Đồ Thiên Thanh bất chợt nhìn thấy Vân Thiên Hà thì sửng sốt hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần:

- Thiên Hà, sao đệ lại đến đây.

Nói xong, ánh mắt của hắn lập tức nhìn thấy Đường Linh Toa ở bên cạnh Vân Thiên Hà, thần sắc hơi hơi kinh sợ, trước hết liền kêu hai người tướng quân kia rời đi, rồi dẫn hai người Vân Thiên Hà vào soái trướng.

Vừa tiến vào soái trướng, Đồ Thiên Thanh liền nói:

- Thiên Hà, đệ không phải đi hướng Xuất Vân Quốc à, tại sao lại xuất hiện ở băng phong khẩu này, quận chúa điện hạ thế này là sao, chẳng lẽ tin tức Túc Tĩnh vương truy nã điện hạ là thật, cùng Vĩnh Lạc quận chúa có quan hệ?

Vân Thiên Hà liếc mắt nhìn Đường Linh Toa một cái rồi nói:

- Bọn đệ đây là đang bỏ trốn, đại ca cũng không cần thấy kỳ quái, vốn là đệ tính từ biên giới Xuất Vân Quốc rời đi, chỉ là đâu đâu cũng có đông quân, còn có thế lực Thiên Môn, trở ngại trùng trùng, cho nên mới tính là từ băng phong khẩu xuất cảnh.

Nghe xong lời này, khuôn mặt Đường Linh Toa nổi lên hai rặng mây hồng, nhưng trên mặt lại lộ ra chút ý cười. Đồ Thiên Thanh liếc mắt nhìn hai người một cái trong lòng liền hiểu rõ, cũng không hỏi cái khác nữa mà nói:

- Chẳng qua là đệ phải từ băng phong khẩu này quá cảnh, La Lan bên kia cũng là có thể có chút phiền phức, sự việc lần trước, hoàng thái tử La Lan bây giờ đối với đệ hận thấu xương, đệ phải nên cẩn thận a, huynh chỉ là không rõ, Thiên Hà, đệ vì cái gì khăng khăng muốn đi Hạ Gia Lạp sơn.

- Bởi vì nơi đó là nơi có sự vướng bận của mẫu thân đệ, đệ phải đi hoàn thành tâm nguyện của bà, hy vọng đại ca thông cảm.

Vân Thiên Hà nói.