Bộ râu của lão giả áo xám không ngừng tung bay trong gió, thần tình trên gương mặt của hắn biến ảo vặn vẹo.
Lúc này tâm tình của hắn đã phẫn nộ tới cực hạn rồi, hắn chưa bao giờ bị người khác áp chế giống như hôm nay, nhưng dù nổi giận hắn vẫn cố giữ lại một phần lý trí, cuối cùng cũng phải tiến tới thỏa hiệp. Lão giả áo xám xuống khỏi xe ngựa, vén cửa xe lên, Vân Thiên Hà rốt cục cũng nhìn thấy được người đang ngồi ngơ ngác bên trong xe, không khỏi đau xót trong lòng.
Giữ vững tinh thần, hắn vỗ vỗ vào Vân Bôn, Vân Bôn liền hướng về phía hai con ngựa bên xe hí lên hai tiếng, hai con ngựa tựa hồ bị dọa sợ hãi, không dám cự tuyệt mệnh lệnh của Mã Vương Thú trước mắt, liền tung bốn vó kéo xe chạy về hướng bên này.
Lão giả áo xám thấy một màn thần kỳ này, trong ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, lúc này lập tức nhảy lên xe ngựa, giữ lấy Đường Linh Toa đang ngây dại ngồi trong xe, nói:
- Tiểu tử! Đừng có giở trò, bằng không lão phu cũng không ngại cá chết lưới rách, ta và ngươi trao đổi con tin!
Vân Thiên Hà chỉ một ngón tay vào Đường Linh Toa đã không còn năng lực hành động ngồi ngây dại trong xe, cả giận nói:
- Các ngươi đối đãi với nàng như vậy sao?
Nhìn theo ngón tay Vân Thiên Hà đang phẫn nộ, Hô Duyên Anh Duẫn nhìn nữ nhân bị kéo ra từ trong xe ngựa, nàng đã sắp tiều tụy đến cực hạn rồi, thần tình đờ đẫn, thân thể không thể hành động, chỉ có ánh mắt kia, ánh mắt nhìn thẳng về phía này, nước mắt không ngừng chảy xuống, dường như rơi lệ chính là quyền lợi duy nhất nàng còn giữ được.
Thấy một màn như vậy, trong lòng Hô Duyên Anh Duẫn dâng lên một nỗi đau xót khó hiểu, nàng không chỉ đồng tình thương cảm cùng nữ nhân kia, mà trong lòng cũng đột nhiên cảm thấy có chút đố kỵ. Rốt cuộc nàng đã có được đáp án của nam nhân kia, thứ mà nàng luôn băn khoăn trên suốt quãng đường.
Nguyên lai, nam nhân kia làm tất cả những chuyện này, đều là vì cô gái đó!
Hắn đã nói thật, đây không phải một trò chơi, mà nàng, chính là lợi thế để nam nhân này trao đổi cứu lấy nữ nhân của hắn trở về.
- Lỗ Khắc bá bá, cởi trói cho nàng đi. Chúng ta không thể đối đãi với nàng như vậy được, suốt đoạn đường hắn cũng không làm gì quá phận với cháu đâu!
Hô Duyên Anh Duẫn sau khi có được đáp án, ngược lại trong lòng nàng cảm thấy nhẹ nhàng.
Lão giả áo xám nghe thấy lời Hô Duyên Anh Duẫn, có chút giật mình, nhưng vẫn giải khai trói buộc trên người Đường Linh Toa, sau đó lại móc từ trong ngực ra một cái bình, đổ ra một dược hoàn.
- Khoan!
Khi lão giả áo xám đang muốn cho Đường Linh Toa uống thuốc, Vân Thiên Hà đột nhiên quát bảo ngưng lại:
- Ngươi cho nàng uống thứ gì?
- Đó là Bách Linh hoàn, là dược vật đặc hiệu của La Lan chúng ta. Nàng ta đã bị dùng Phong Định Hoàn, đây chính là giải dược giúp nàng khôi phục lại thể năng và sức lực!
Hô Duyên Anh Duẫn giải thích. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Đem cái bình kia qua đây!
Vân Thiên Hà tóm lấy cổ của Hô Duyên Anh Duẫn, nói với lão giả áo xám.
Lão giả áo xám lúc này đã tức giận ngập trời, hận không thể lập tức tiến lên xé xác tên tiểu tử kia ra, vì vậy liền ném cái bình trong tay ra, Vân Thiên Hà bắt lấy nắm chặt trong tay, bất quá từ trên bình truyền đến một cỗ chấn động khiến cho máu huyết của hắn sôi trào, lão già này quả nhiên là một người khó chơi.
Bất quá Vân Thiên Hà cũng không thèm để ý việc này, hắn liền đổ ra hai viên, ngửi ngửi quan sát một phen, thấy trong đó cũng không có thành phần chứa độc tính, liền đưa một viên tới bên miệng Hô Duyên Anh Duẫn nói:
- Ngươi uống một viên đi!
- Tiểu tử, ngươi muốn chết!!
Lão giả áo xám nghe xong, nổi giận rống lên.
Hô Duyên Anh Duẫn nhìn dược hoàn, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Vân Thiên Hà rồi lập tức ăn vào, chờ sau khi Vân Thiên Hà xác nhận không có tác dụng phụ, lúc này mới đem một viên ném về phía lão giả áo xám:
- Cho nàng uống vào!
Bộ râu của lão giả áo xám đã run rẩy kịch liệt, nếu như không phải cố kỵ tiểu tử kia sẽ hạ thủ với Hô Duyên Anh Duẫn, hắn thực sự muốn giết cô gái này trước, sau đó lại đem tiểu tử kia băm thây vạn đoạn, nhưng hắn chỉ có thể đón lấy viên dược hoàn, cho Đường Linh Toa uống vào.
Đường Linh Toa sau khi dùng thuốc, khoảng chừng thời gian một chén trà, hiệu dụng của thuốc được phát huy, ho khan một trận kịch liệt, thân thể tứ chi đã có thể hoạt động trở lại, lão giả áo xám cố nén giận quát lên:
- Tiểu tử, có thể trao đổi con tin rồi chứ?
Vân Thiên Hà nhìn thoáng qua chân núi, nói:
- Để người dưới chân núi lui ra phía sau, nếu như bọn họ dám mưu toan tiếp cận nửa bước, tự gánh lấy hậu quả!
- Lui ra phía sau, toàn bộ lui ra phía sau cho ta!
Lão giả áo xám thấy người dưới chân núi bắt đầu rục rịch, liền rống to một tiếng, sự nhẫn nại của hắn đã sắp đạt tới cực điểm rồi.
Giờ khắc này trong lòng hắn Hô Duyên Trường Không cũng đã có một ngọn lửa phẫn nộ trào dâng, hắm xiết chặt nắm tay, khớp xương không ngừng nổ vang, chưa từng có ai có thể cướp được thứ của hắn, nhưng hiện tại...
Đây là một loại sỉ nhục mà hắn buộc lòng phải nuốt vào trong bụng, khi hắn chưa trở thành hoàng đế La Lan, hắn chưa thể từ bỏ Hô Duyên Anh Duẫn được, hắn không thể bỏ qua cỗ lực lượng có thể trợ giúp hắn leo lên đế vị, trong lòng hắn phát thệ, sau khi cứu Hô Duyên Anh Duẫn trở về, dù phải trả bất kỳ cái giá nào, cũng phải đoạt lại thứ đó trở về.
Lúc này trong mắt hắn, lửa giận đã bị sự sỉ nhục và cừu hận thay thế.
Vân Thiên Hà lúc này nhìn Đường Linh Toa, nói:
- Linh Toa, muội qua đây!
Đường Linh Toa khi được giải trừ ràng buộc, nội tâm của nàng nhịn không được muốn lao vào lòng hắn, nhưng mà nàng bị lão giả kia khống chế, âm thanh kia vang lên quanh quẩn trong lòng nàng, ánh sáng của hi vọng một lần nữa lại trở về trên người nàng. Tuy rằng hình dạng hắn thay đổi, nhưng hắn thanh âm của hắn, còn cả đôi mắt giống như ánh sao trên trời kia, thủy chung không hề thay đổi, mà một tiếng gọi này, rốt cuộc cũng thức tỉnh linh hồn bé nhỏ của nàng, cũng làm thức tỉnh trái tim si tình vốn đã tuyệt vọng của nàng.
Rốt cục, nàng cũng được Lỗ Khắc lão giả thả ra!
Một bước, hai bước, ba bước...
Càng tiến gần đến hắn, nàng lại càng cảm thấy chịu nhiều đau khổ như vậy, rốt cuộc cũng có kết quả, mỗi một bước tiến lên, thì khoảng cách của nàng đến hạnh phúc lại càng gần thêm.
Dù cho hạnh phúc này rất ngắn ngủi, nhưng chỉ cần có thể ở cùng hắn, nàng cam tâm tình nguyện!
Bước chân Đường Linh Toa rất nhẹ, cũng rất chậm, lão giả áo xám phía sau cũng đã phòng bị sẵn sàng, Vân Thiên Hà lúc này liền nói với Hô Duyên Anh Duẫn:
- Từ giờ trở đi ngươi được tự do, ngươi qua đó đi!
Hô Duyên Anh Duẫn hơi ngơ ngác, nhìn hắn mấp máy miệng, đột nhiên một sự chua xót dâng lên trong lòng, vì sao được thả ra rồi mình lại không muốn đi, vì sao bản thân vẫn muốn bị hắn bắt giữ, chẳng lẽ, ngay cả trái tim của mình cũng đã bị hắn bắt giữ rồi?
- Anh Duẫn, mau tới đây!
Lão giả áo xám thấy Hô Duyên Anh Duẫn đã được buông ra nhưng vẫn ngây ngốc đứng bất động, trong lòng vừa vội vừa giận, liền lớn tiếng kêu lên.
Ánh mắt Hô Duyên Anh Duẫn có chút mông lung, khi quay đầu, một giọt nước mắt chảy xuống, từ từ tiến lên phía trước. Khi đi ngang qua Đường Linh Toa, Hô Duyên Anh Duẫn nhịn không được nói:
- Đều là quận chúa, nhưng cô so với ta còn hạnh phúc hơn, có được người yêu vì cô lo lắng. Chúc phúc hai người!
Đường Linh Toa hơi thấy nao nao, hai người cứ vậy mà đi lướt qua nhau, Vân Thiên Hà nhanh chóng tiến lên một bước nắm lấy tay Đường Linh Toa, bế nàng lên ngựa rồi cũng nhanh chóng nhảy lên theo, Vân Bôn hí vang một tiếng, liền cất bước phi nước đại, chạy vào trong rừng sâu.
Lão giả áo xám thấy Hô Duyên Anh Duẫn đã trở về, lúc này rốt cuộc cũng bạo phát.
Thấy Vân Thiên Hà muốn dẫn người đào tẩu, ngay khi muốn đuổi theo, Hô Duyên Anh Duẫn đột nhiên kéo cánh tay của hắn nói:
- Lỗ Khắc bá bá, xin bá thả bọn họ đi!
Lão giả áo xám nhìn thấy khuôn mặt Hô Duyên Anh Duẫn nước mắt giàn giụa, cả giận nói:
- Anh Duẫn, tiểu tử kia khi dễ cháu phải không, lão phu nhất định phải tự tay giết hắn!
Nói xong lại muốn đuổi theo.
- Không nên!
Hô Duyên Anh Duẫn nắm chặt lấy cánh tay của lão giả, cầu xin nói:
- Lỗ Khắc bá bá, nếu như không phải có hắn, cháu đã bị người ta bắt cóc đưa vào quân doanh Đường quân, dùng cừu hận của Đường quân đối với chúng ta, kết cục của cháu hẳn là bá biết rõ hơn, hắn đối với cháu, đã rất nhân từ rồi!
Đúng lúc này, đoàn người Hô Duyên Trường Không chạy tới, Hô Duyên Trường Không hai mắt phún lửa nhìn Vân Thiên Hà chạy vào tỏng rừng, hét lớn:
- Lục soát cho ta. Bất kể phải trả giá thế nào, tiểu tử kia sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
- Vâng!
Hai vị tướng lĩnh phía sau Hô Duyên Trường Không ôm quyền tuân mệnh, sau đó liền mang người cấp tốc đuổi theo hướng Vân Thiên Hà vừa bỏ chạy.
Nhị hoàng tử Đường Linh Thành lúc này xoa cằm, nhìn về hướng trong rừng như có điều suy nghĩ.
Trong sơn lâm, sương khói lượn lờ.
Hai người một ngựa, chậm rãi thả bước trong màn sương mờ ảo.
Đường Linh Toa nằm trong lòng Vân Thiên Hà, ngủ rất say, cho đến bây giờ nàng chưa từng có được một giấc ngủ say như vậy, không còn ác mộng níu kéo, nàng tựa như đang sống trong một hạnh phúc như mơ, nguyện không bao giờ tỉnh lại.
Sương mù dày đặc, trong hoàn cảnh này Vân Thiên Hà cũng không sợ bị lạc phương hướng, Vân Bôn một mực dựa theo phương hướng hắn chỉ từ trước chậm rãi bước đi, tựa như ngay cả nó cũng không muốn nữ tử trong lòng chủ nhân tỉnh giấc mộng đẹp, khi bốn vó cất bước cũng tương đối nhẹ nhàng.
Trong sơn lâm, tuy rằng phía sau còn có người truy đuổi bọn họ như âm hồn bất tán, nhưng Vân Thiên Hà sớm đã bố trí một số bẫy rập trong đó, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy một số tiếng ngựa hí truyền đến, tuy rằng không thể ngăn cản triệt để bọn họ, nhưng cũng có thể làm chậm chân họ, khiến họ không thể đuổi kịp được Vân Thiên Hà.
Vòng qua tòa sơn mạch này, tiếp đến một mảnh rừng cây lưa thưa, từ nơi này tiếp tục đi về hướng Bắc chính là mảnh thảo nguyên mênh mông của Biên Châu. Mà thảo nguyên, chính là nơi cho Vân Bôn tận tình vui chơi.
Nhìn người ngủ say trong lòng, Vân Thiên Hà ngoại trừ tưởng niệm đến Vân Nương vẫn còn ở nhà, hắn không hề cảm thấy một chút vướng mắc nào, ánh mắt nhìn về phía Bắc địa mênh mang, trong lòng hắn, rốt cuộc cũng đã có phương hướng rồi.