Lúc chạng vạng tối, ánh mặt trời đỏ rực bao phủ khắp đại địa, rất nhiều nhà dân bách tính đã khói bếp lượn lờ, những người rỗi rãi tụ tập lại một chỗ nói chuyện với nhau, tiểu hài tử thì nô đùa, vô cùng náo nhiệt.
Mà ở địa phương phồn hoa nhất trong thành, lúc này lại vô cùng vắng vẻ, đám chưởng quỹ của mấy tửu lâu khách sạn mặc những bộ y phục đẹp nhất đắt nhất, mang theo vài người đứng ở môn khẩu, ánh mắt mong chờ nhìn hướng cửa thành, thần tình bọn họ còn có chút khẩn trương.
Nơi này đã bị binh sĩ trong quân tới giới nghiêm từ chiều, những người khách nhân nhàn rỗi đều đã bị đuổi khỏi khu vực cảnh giới này, khiến nơi đây có chút vắng vẻ tiêu điều. Đúng lúc này, từ cửa thành hàng loạt tiếng chiêng trống ầm ĩ truyền đến, ngay sau đó là một trận pháo nổ. Rất nhiều người vây quanh ở xa xa rướn cổ lên vừa nhìn vừa nghị luận, nhất hời khiến cho cả Nguyên Dã thành trở nên sôi trào.
Lúc này chỉ thấy cửa thành mở rộng, một đội kỵ sĩ y giáp sáng choang, trật tự uy vũ đi trước tiến vào thành.
Sau khi đội kỵ sĩ tiến vào, bách tính trong thành lên tiếng hoan hô:
- Đường quân uy vũ!
Thanh âm tựa như sóng triều trào lên, vang vọng thật lâu không ngừng.
Theo sau đám kỵ sĩ tiến vào thành, đo là kỵ binh tiên phong của La Lan đế quốc, nhưng bất đồng chính là, kkhi những người này tiến vào thành, đám bách tính cũng chỉ hừ một tiếng, thậm chí còn có người núp ở nơi không bị phát hiện cất tiếng nói:
- Đám tôn tử La Lan này luôn thích làm đám hỏi để thực hiện âm mưu, quả thực là đê tiên vô sỉ!
Trong tiếng nghị luận và tiếng hừ lạnh của bách tính, sau khi đám kỵ sĩ La Lan đi qua, theo sau chính là một một hàng bộ giáp binh La Lan cùng một hàng ngự lâm quân Đại Đường, đám người này có lẽ chính là đám người lần trước, nhân số cũng chỉ khoảng ba mươi người, còn số lượng ngự lâm quân Đại Đường khoảng năm mươi người, bách tính vừa nhìn thấy ngự lâm quân liền hoan hô rộn ràng, khí thế như vậy so ra La Lan đã yếu hơn một bậc.
Sau khi ngự lâm quân Đại Đường cùng với bộ giáp binh La Lan tiên phong mở đường vào thành, những thủ vệ dựa theo bố trí trong thành lại một lần nữa tăng mạnh phòng vệ, đem xung quanh bố trí như tường đồng vách sắt, càng thêm nghiêm mật.
Lúc này, đội ngũ danh dự tiên phong đi qua, một chiếc xe trang trí vô cùng hoa lệ chậm rãi tiến vào trong thành, đi theo bên xe là một thanh niên cưỡi Truy Vân Mã, đầu đội tử kim quan, lưng khoác áo choàng kim long, tư thế oai hùng hiên ngang, trước ngực buộc một đóa hoa đỏ thẫm, hiển nhiên là trang phục của một tân lang.
Vị tân lang này chính là thái tử mới được hoàng đế La Lan đế quốc sắc phong Hô Duyên Trường Không, người này vốn là nhi tử thứ ba của hoàng đế La Lan đế quốc, vốn được phong Bắc Vương, dũng mãnh thiện chiến, văn thao vũ lược. Nắm trong tay một sư đoàn tinh nhuệ, ở biên giới Bắc vực đối kháng với các nước nằm tại biên cảnh, uy danh truyền xa, vì La Lan đế quốc mà làm nên công lao vô cùng lớn.
Hơn nữa uy vọng của Hô Duyên Trường Không ở La Lan đế quốc dần dần tăng mạnh. Nguyên thái tử đóng giữ ở vùng đất phía Nam cùng với Bắc quân của Đại Đường mấy năm liên tục giao chiến, cũng liên tiếp nếm thất bại, cho nên hoàng đế La Lan liền phế đi nguyên thái tử Hô Duyên Trường Thiên, phong làm Bắc Vương, rồi phái đi Bắc vực của La Lan để giao tiếp cùng với những tiểu quốc ngoại vực, còn tam hoàng tử Hô Duyên Trường Không được lập làm hoàng thái tử, tiếp quản quân đội tinh nhuệ của đại hoàng tử Hô Duyên Trường Thiên. Do đó kẻ này luôn nhìn chằm chằm vào Bắc cương của Đại Đường Quốc.
Bách tính thân ở biên cảnh Đại Đường, thường xuyên giao tiếp cùng một số thương nhân La Lan, đối với vị Hô Duyên Trường Không cũng có chút ấn tượng, chẳng qua khiến bọn họ nghi hoặc chính là, vị Hô Duyên Trường Không này là một người có hoài bão, có thực lực, có dã tâm, sao lại làm đám hỏi với Đại Đường đế quốc.
Điều này không chỉ khiến bách tính ở biên cảnh Đại Đường cảm thấy khó hiểu, mà ngay cả những các đại thần triều đình Đại Đường cũng rất nghi hoặc, bọn họ không đoán được ra vì sao La Lan lại phải cầu hôn hòa giải, ý muốn kết minh, mà Đại Đường hoàng đế vì sao lại đáp ứng đám hỏi kết minh này.
Hai nước kết minh, có ý nghĩa không còn chiến tranh, bách tính biên cảnh hai nước có thể sống tốt hơn một chút, bất quá khiến cho bách tính hiếu kỳ chính là, đám hỏi lần này của Đại Đường cùng với La Lan, tân lang chính là tân thái tử của La Lan, nhưng còn tân nương lại không có bất kỳ chút tin tức nào truyền ra, mọi người không đoán được tân nương này rốt cuộc sẽ là ai.
Cho nên hôm nay đội ngũ đón dâu La Lan quay trở lại Nguyên Dã thành, bách tính đều vô cùng hiếu kỳ muốn biết tân nương này là ai, cho nên số người vây xem mới nhiều đến vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trong đội ngũ tiến vào thành, cùng đồng hành với thái tử Hô Diên chính là nhị hoàng tử Đại Đường, Đường Linh Thành, được hoàng đế Đại Đường phái đi làm sứ giả tiễn thân, phía sau bọn họ là đám thái giám cung nữ của La Lan đế quốc, sau nữa chính là đội ngũ hơn chục chiếc xe chở đồ cưới và hai hàng thị vệ tiễn thân cùng đón dâu trùng trùng điệp điệp.
Sau khi đội ngũ này vào thành, đội ngũ quan viên Nguyên Dã quận cùng Biên Châu thủ phủ liền tiến lên dẫn đầu. Những nhân vật trọng yếu của hai nước trực tiếp tiến vào phủ đệ của quận thủ nghỉ ngơi, những người khác thì phân chia đến các tửu lâu cùng khách điếm ở trong thành, còn cả những tòa nhà phú hào gần đó bị trưng dụng làm nơi nghỉ chân tạm thời, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Nguyên Dã thành mới khôi phục lại được vài phần yên tĩnh.
Vân Thiên Hà lẻn vào sau một tòa nhà phú hào, sau khi tra xét phát hiện, nguyên lai đám sơn tặc ở Thanh Long sơn đại bộ phận đều đóng giả làm gia đinh hộ viện của những tòa nhà phú hào này.
Khi hắn quay trở ra, thừa lúc sắc trời ảm đạm, liền kiếm một bộ quần áo gia đinh thay vào, đóng giả làm gia đinh kiếm ăn của một nhà phú hào Trọng gia.
Vân Thiên Hà đã một lần kiếm cơm ăn ở Thanh Long sơn, vì lần đó khi lẻn vào thì đúng lúc đến giờ ăn cơm, bây giờ khi một lần nữa trà trộn vào Trọng gia, lại trùng hợp vừa đúng giờ ăn cơm.
Bất quá lần này Vân Thiên Hà trà trộn vào, cũng không sợ có người không nhận ra hắn mà sinh tâm ngờ vực, bởi vì trong nhà này vốn chỉ có mấy gia phó, sau khi đám người mới tiến vào, dường như cùng với những người cũ không quá quen thuộc, bọn họ không có khả năng đoán ra được, một gã gia đinh trong nhà phú hào này đã bị người ta đánh tráo.
Cho nên Vân Thiên Hà tùy tiện theo sát đám gia đinh do bọn sơn tặc đóng giả đi ăn cơm, cũng không có ai hoài nghi hắn.
Cơm nước lần này so với lần trước càng thêm phong phú, thịt cá không nói, lại còn có cả rượu ngon thượng hạng, Vân Thiên Hà cùng với đám hán tử này mỗi người được một chén lớn, Vân Thiên Hà uống một ngụm, liền nhận ra rượu này chính là phổ phẩm Thiên Hà Lương Dịch, để cho đám sơn tặc này uống thật đúng là phá của.
Sau khi cơm nước no nê, đám gia đinh hán tử này uống rượu vẫn còn thấy thèm thuồng muốn uống nữa, nhưng lại bị gã đầu lĩnh sơn tặc (đóng giả quản gia) quát tháo ngừng lại, bắt bọn chúng về phòng chuẩn bị để nửa đêm động thủ.
Lá gan đám người kia quả thực cũng đủ lớn, lại dám hạ thủ với đội ngũ tiễn thân ở trong thành.
Lúc nửa đêm, bên ngoài gió lạnh thấu xương, toàn bộ Nguyên Dã thành hoàn toàn yên tĩnh.
Vân Thiên Hà chờ mấy canh giờ bên trong tòa phủ đệ này, rốt cuộc sau khi nghe thấy một tiếng khẩu lệnh tập hợp, liền chạy đi tập hợp ở trong sân.
Quản gia ( đầu lĩnh sơn tặc đóng giả) sau khi thấy nhân thủ đã đến đủ, phân biệt giao cho mỗi người một nhiệm vụ bất đồng,. Sau khi tỉ mỉ phân phó xong, tất cả liền tự động ra khỏi cửa, phân công nhau hành động.
Nhiệm vụ Vân Thiên Hà được phân công là khi có vài người đóng giả thành đám hán tử say rượu ở bên ngoài náo loạn gây chuyện hấp dẫn sự chú ý của đám người bên phủ đệ quận thủ, hắn cùng hai người khác sẽ lẻn vào phủ đệ, trong phủ đệ đã có nội tuyến của bọn chúng tiếp ứng, sau khi lẻn được vào, nghĩ biện pháp đem xa giá của tân nương cướp ra ngoài, nếu như bị người phát hiện, liền trực tiếp bắt cóc con tin ra khỏi phủ, bên ngoài sẽ có cao thủ của bọn chúng tới tiếp ứng.
Đối với an bài bố trí như vậy, trong lòng Vân Thiên Hà cảm thấy đây quả thực chính là đưa dê vào miệng cọp, đám người này dường như coi đối phương là lũ ngốc, bày mưu tính kế như vậy, trong lòng hắn cảm thấy không còn gì để nói.
Thế nhưng dù kế sách có thối nát, thì Vân Thiên Hà cũng đùa giỡn đi theo mạo hiểm chấp hành thử xem, mặc kệ đám người này xuất phát từ mục đích khơi mào chiến tranh giữa hai nước, hay vẫn còn âm mưu kế hoạch nào khác, lần này Vân Thiên Hà cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền, tương kế tựu kế mà hành động. Cũng may là hắn dự mưu tốt, bằng không lần kia ở Thanh Long sơn, hắn đã sớm đem đám người này một mẻ giết sạch, cũng không lưu chúng lại đến ngày hôm nay.
Bởi vì những người này vẫn còn có chút công dụng, việc Vân Thiên Hà thích làm nhất từ trước tới giờ chính là mượn đao giết người!
Gió lạnh thấu xương, ở ngã tư đường trong thành một mảnh vắng vẻ yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy âm thanh từng cơn gió gào thét nức nở.
Vân Thiên Hà cùng với hai "đồng bọn" dạo quanh một vòng nhai đạo, thấy khắp nơi đều là thủ vệ đứng gác, xem ra bảo hộ vô cùng nghiêm mật.
- Các huynh đệ, phòng vệ đối phương nghiêm mật như thế, chúng ta làm sao mà lẻn vào được?
Một gã hán tử lên tiếng, miệng của hắn đã sắp đông cứng lại, hai tay liên tục xoa vào nhau sưởi ẩm, thanh âm có chút run rẩy.
- Không phải đầu lĩnh nói trong phủ đệ đã có nội ứng của chúng ta hay sao, hay là chúng ta chờ một chút xem bọn họ có đi ra tiếp ứng hay không, huống hồ những người khác hiện tại còn chưa chuẩn bị hành động mà!
Vân Thiên Hà thấp giọng nói.
- Đúng vậy, lão đại không gấp, chúng ta gấp cái rắm gì, nghe vị huynh đệ kia nói đi, chờ thêm một chút nữa!
Một gã hán tử cũng xoa tay phụ họa nói theo:
- Bất quá thời tiết con mẹ nó lạnh quá, chúng ta uống rượu rồi mà còn sắp lạnh cóng, đám thủ vệ kia vì sao không biết lạnh, chúng còn phải là người nữa không?
Nghe xong lời này, trong lòng Vân Thiên Hà đột nhiên khẽ động, có lẽ khi bọn họ đổi ca chính là một cơ hội tốt, ngững người này không có khả năng sẽ thủ cả đêm, bằng không thời tiết lạnh như thế, sẽ khiến bọn họ đông lại thành băng côn mất.
Đúng lúc này, ở phụ cận truyền đến âm thanh tranh cãi chửi bới ầm ĩ, bên này sau khi nghe được, một gã hán tử nói:
- Các huynh đệ chú ý, bên kia hành động rồi, chờ khi có cơ hội, chúng ta sẽ lẻn vào bên trong phủ đệ qua lỗ hổng ở cửa sau tường viện!
Trong tiếng tranh cãi ầm ĩ, quả nhiên Vân Thiên Hà thấy mấy người thủ vệ mượn cơ hội này chạy về phía địa phương có tiếng tranh cãi, hiển nhiên bọn họ đã lạnh đến sắp đông cứng lại rồi, đây chỉ là mượn cơ hội hoạt đông cho ấm người thôi.
Thủ vệ vừa ly khai được vài bước, Vân Thiên Hà thấp giọng nói:
- Người tuần tra phòng vệ phỏng chừng rất nhanh sẽ tới, hiện tại trời đang tối như mực, đám thủ vệ hẳn sẽ không phát hiện được chúng ta. Hành động!
Nói xong, Vân Thiên Hà đi trước một bước nhảy ra ngoài, hai gã hán tử cũng nhanh chóng chạy theo tiến về phía sau phủ đệ, quả nhiên tìm được một lỗ hổng ở góc tường viện.
- Ai?
Ngay khi ba người mới đi tới trước lỗ hổng định tiến vào, đột nhiên một tiếng quát lạnh truyền đến, ngay sau đó cũng truyền đến tiếng bước chân.
- Nguy rồi, bị phát hiện rồi!
Lúc ba người ở lỗ thủng nơi góc tường ý thức được khả năng bị phát hiện ngoại trừ Vân Thiên Hà vẫn còn bình tĩnh thì hai người còn lại đều có chút hoảng sợ.
Thấy vậy Vân Thiên Hà đá vào mông mắng:
- Ngươi dẫn dụ bọn chúng rời đi, còn có thể chạy thoát hay không thì cần phải nhìn tạo hóa của ngươi.
Hán tử vừa muốn chạy trốn bị Vân Thiên Hà đá một cước, nghe thấy động tĩnh những tên thủ vệ cũng nhanh chóng trở lại. Hán tử kia thấy bại lộ liền bỏ chạy ra ngoài, mấy tên thủ vệ lập tức đuổi theo.
Thế nhưng chỉ trong chốc lát gần đó vang lên tiếng hét thảm.
Hán tử còn lại thấy vậy thì hoảng sợ nhưng đúng lúc này từ trong tường viện truyền đến thanh âm. Nghe thấy thanh âm này Vân Thiên Hà biết nội ứng tiếp ứng bọn họ đã đến.
Vân Thiên Hà chụp lên vai hán tử kia nói:
-Ngươi đi trước đi.
Nói xong liền ném hán tử kia lên đầu tường, đại hán kia suýt nữa thì kinh hoảng hô lên không đứng vững trên đầu tường lập tức rớt xuống dưới, cuối cùng vẫn bị chặn lại.
Lúc này Vân Thiên Hà mới nhún người nhảy lên đầu tường rồi lập tức hạ người xuống nhảy sang phía bên kia. Chỉ thấy bên kia tường viện có hai người vú già tới tiếp ứng bọn họ thế nhưng lại không thấy hán tử vừa mới đẩy qua.
Vân Thiên Hà thấp giọng hỏi:
- Vị huynh đệ vừa rồi ở đâu?
- Ở dưới chân ngươi.
Một vị vú già liền chỉ xuống dưới chân Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà cúi đầu nhìn xuống thì thấy hán tử ban nãy đang nằm rạp dưới đất còn bản thân mình thì đang đạp lên bụng hắn. Tên kia miệng thổ huyết, rơi vào trạng thái hôn mê, trách không được không phát ra âm thanh nào.
- Cần phải xử lý thế nào?
- Không cần để ý đến hắn chúng ta không có nhiều thời gian, đi theo ta.
Đây là hậu viện, chủ yếu là nha hoàn, gia đinh tôi tớ ở. Vân Thiên Hà đi theo hai người tiếp ứng nhẹ nhàng như một con báo vào trong một gian phòng.
Vừa mới vào nhà chợt nghe thấy bên ngoài có âm thanh:
- Tên vừa nấu nước cho lão nương đã chạy đi đâu rồi. Đang cần nước sôi, còn không mau quay lại.
Phụ nhân lập tức đáp:
- Ách, củi lửa không có, nô tỳ đi tìm người đốn củi.
Nói xong phụ thân dẫn Vân Thiên Hà và nam nhân tiếp ứng còn lại ra ngoài.
Vừa ra cửa Vân Thiên Hà liền thấy một vị phụ nhân đang đứng ở hậu viện, mặc một bộ áo bông dày, đang run rẩy, thấy ba người đi ra liền vênh mặt sai khiến:
- Tất cả đều đi làm cho ta, làm tốt có thưởng, làm không xong cẩn thận cái đầu của các ngươi, nhanh lên.
Vân Thiên Hà theo nội ứng ở trong phủ đi ra hậu viện rồi đến trù phòng, chỉ thấy bên trong trù phòng, bếp đã được chuẩn bị đầy đủ chỉ cần nhóm củi lên nữa là được.
Hắn cùng với hai người tiếp ứng nhanh chóng làm việc bắt đầu nấu nước. Vân Thiên Hà hỏi:
- Việc các ngươi làm đã hoàn thành chưa, đã tìm hiểu được tân nương là ai chưa?
Nam nhân đến tiếp ứng nói:
- Bên cạnh tân nương tử luôn có hai thị nữ đi theo một tấc không rời, hơn nữa dọc đường đi tân nương cũng không mở miệng nói một câu, hộ vệ xung quanh rất nghiêm ngặt và đều là cao thủ rất khó điều tra được tân nương là ai. Chúng ta chỉ nghe thấy thỉnh thoảng có người gọi tân nương tử là quận chúa mà thôi.
- Thật sự là Linh Toa sao ?
Trong lòng Vân Thiên Hà cảm thấy có chút cổ quái. Muốn hai nước hòa thân thì một bên đã là hoàng thái tử thì bên kia cũng phải là một vị công chúa mới xứng đôi. Còn nếu như thật sự là quận chúa thì cả Đại Đường Quốc chỉ có một đó chính là Đường Linh Toa.
Cũng mặc kệ hoàng đế định gả quận chúa hay công chúa cho hoàng thái tử La Lan hay không thì chuyện lớn như vậy tất nhiên cần phải bố cáo thiên hạ thế nhưng đến cả một chút tin tức cũng không có.
Mặt khác còn có một điểm đáng ngờ nữa là đội ngũ đón dâu hình như không hợp với lễ nghi của hoàng gia Đại Đường Quốc, thời gian còn có chút cấp bách đồng thời tất cả tin tức của tân nương đều bị phong bế hoàn toàn, hiển nhiên là đang cố ý dấu diếm làm người khác có nhiều phán đoán không chính xác.
Có phải hay không chính là một âm mưu? Vân Thiên Hà suy nghĩ một hồi liền nói:
- Một lúc nữa chúng ta sẽ nghĩ biện pháp dẫn dắt hai thị nữ và hộ vệ của tân nương các ngươi cần phải hành động thật nhanh tiến vào tìm được vị trí chính xác cụ thể của tân nương.
Vị phụ nhân liền gật đầu sau đó dẫn Vân Thiên Hà và nam nhân đi tiếp ứng vòng qua trù phòng tiếp cận phòng ngủ của tân nương.
Không thể ngờ lại có thể dễ dàng tiếp cận như vậy, trong lòng Vân Thiên Hà nghi ngờ càng đậm, không hề thấy cao thủ La Lan ở đâu, hắn và nam nhân kia chờ đợi bên ngoài cửa sổ.
Thính giác Vân Thiên Hà rất linh mẫn, rất nhanh liền nghe được bên trong có thanh âm nữ nhân nói chuyện, ngay sau đó hắn liền nghe được tiếng cốc chén bị vỡ còn có tiếng kêu sợ hãi của nữ nhân sau đó lại nghe thấy thanh âm cửa bị đẩy ra. Nhất thời trở nên rất ầm ĩ.
- Đừng cho hắn chạy, cẩu nô tài chết tiệt.
Một thị nữ tức giận la lên gọi hộ vệ bên ngoài bắt người.
Vân Thiên Hà cùng với nam nhân tiếp ứng thấy hai gã hộ vệ bị dẫn chạy đi nơi khác thì lập tức nam nhân kia gật đầu ra hiệu cho Vân Thiên Hà nói:
- Ta dẫn những tên còn lại đi nơi khác ngươi càn nhanh lên.
Sau khi nam nhân tiếp ứng dẫn dụ mấy tên còn lại rời đi Vân Thiên Hà cũng nhanh chóng từ phía sau đi ra, thân ảnh như u linh, một gã thị nữ đang muốn đóng cửa thì Vân Thiên Hà giơ tay chém nhẹ vào cổ, thị nữ liền ngã xuống đất hôn mê, mượn cơ hội này Vân Thiên Hà tiến vào trong phòng.
Ngay khi tiến vào phòng, nội tâm Vân Thiên Hà rất chờ mong người trong phòng chính là Đường Linh Toa hắn sẽ cứu nàng ra cùng nàng cao chạy xa bay thế nhưng hắn cũng không hi vọng đó là nàng, nếu như đây là một âm mưu thì khi hắn chứng thực được sẽ lập tức cướp người, tiến hành kế hoạch của chính hắn.
Vị thị nữ còn lại thấy một người xa lạ mang khăn che mặt đi vào đang định la lên nhưng Vân Thiên Hà xuất thủ so với nàng mở miệng còn nhanh hơn. Thị nữ còn chưa kịp kêu lên đã bị hắn một kích làm hôn mê rồi lập tức tiến nhanh vào phòng ngủ.
Bên trong phòng ngủ có một nữ tử mang khăn che mặt, mặc một bộ đồ ngủ, tóc dài xõa vai, dưới ánh sáng yếu ớt có thể nhìn thấy một bên má phấn, da thịt trắng nõn nà, dù chỉ nhìn thấy một bên mặt nhưng cũng có thể nhận ra đó là một nữ tử xinh đẹp.
Nàng tựa hồ không phát hiện ra có người tiến vào phòng vẫn lặng lẽ ngồi, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng thở dài.
Vân Thiên Hà càng tiếp cận thì tim hắn đập càng nhanh, ngay khi hắn sắp đến gần thì nữ tử kia cuối cùng đã phát hiện ra. Nàng xoay người lại thấy một người bịt mặt liền muốn la to.
Nhưng Vân Thiên Hà mạnh mẽ lao đến không cho nàng cơ hội mở miệng.
Ngay khi nàng ta quay lại Vân Thiên Hà lập tức lấy lại bình tĩnh, vừa nhìn thấy nhãn thần của nàng Vân Thiên Hà đã xác định đây không phải là người trong lòng. Khi nhìn thấy nữ tử này hắn có chút mất mát nhưng cũng cảm thấy may mắn, Vân Thiên Hà nói:
- Có cái gì mạo phạm mong cô nương thứ lỗi. Ta hỏi gì cô nương trả lời thành thật nếu không ta cũng không ngại sử dụng thủ đoạn độc ác sát nhân diệt khẩu.
Vân Thiên Hà vừa nói xong liền thấy nàng kia gật đầu, ánh mắt kinh hãi rất nhanh bình tĩnh vì vậy liền buông ra, sau đó lấy áo bông cho nàng ta mặc vào rồi đưa ra khỏi gian phòng.
Thế nhưng mới ra khỏi phòng liền thấy mười tên hộ vệ La Lan. Tất cả đồng loạt rút binh khí ra vây quanh Vân Thiên Hà.
Một gã thống lĩnh lạnh lùng nghiêm nghị nhìn trừng trừng Vân Thiên Hà trầm giọng nói:
- Tiểu tử, lập tức buông quận chúa ra bằng không ngươi chỉ có nước chết không có chỗ chôn.
Vân Thiên Hà quan sát thống lĩnh liền nhận ra tu vi của hắn đã đạt đến cửu cấp võ sư, cả người toát ra sát khí mạnh mẽ, hẳn là đã ở trong quân ngũ nhiều năm.
Tuy nhiên Vân Thiên Hà cũng không để ý đến hắn vẫn nắm chặt lấy nữ tử, cũng trầm giọng đáp:
- Ngươi nghĩ ta là kẻ ngu sao, lập tức tránh ra bằng không ta cũng không ngại động thủ với quận chúa, ta đếm từ một đến ba, một...
Toàn bộ thị vệ nắm chặt vũ khí trong tay, Vân Thiên Hà tiến lên nửa bước bọn chúng liền lùi lại nửa bước.
- Hai...
Vân Thiên Hà đếm một tiếng rồi lại gia tăng thêm lục đạo, hô hấp của "quận chúa" trở nên khó khăn, đột nhiên dùng một ngôn ngữ cổ quái quát lên:
- A Xích thống lĩnh lui ra.
Tên đầu lĩnh thị vệ thấy nữ tử mở miệng hai mắt đỏ lên nắm chặt quyền đầu lớn tiếng quát:
- Toàn bộ tránh ra.
Sau khi ra lệnh một tiếng toàn bộ hộ vệ La Lan đều tránh ra. Vân Thiên Hà liền nới lỏng cổ tay chậm rãi đi qua. Tất cả thị vệ La Lan đều nắm chặt vũ khí trừng mắt nhìn nhưng không một ai dám động thủ.
Ngay sau khi Vân Thiên Hà lao ra sân thì hộ vệ trong sân đồng loạt ào ra vây lấy hắn vào giữa, trong những người này Vân Thiên Hà chú ý đến hai người là vị tân lang và Đường Linh Thành. Chỉ có điều khi nhìn thấy Vân Thiên Hà bắt cóc tân nương thần sắc hắn vẫn bình tĩnh giống như đang nhìn một trò chơi mà thôi.
Hoặc có thể nói đây chính là một vở kịch mà bọn hắn chính là đạo diễn. Vân Thiên Hà càng nhìn càng cảm thấy cổ quái.
- Ngươi là ai, thả quận chúa ra, bản vương có thể tha chết cho ngươi bằng không ngươi phải chết không thể nghi ngờ.
Hô Duyên Trường Không và Đường Linh Thành liếc mắt nhìn nhau, ngữ khí nói chuyện của hắn càng làm cho Vân Thiên Hà nghi ngờ. Không lẽ đây chính là hoàng thái tử Lâu La quanh năm chinh chiến sa trường, một hán tử sát phạt quyết đoán sao? Hay chỉ là một kẻ giả mạo.
Hơn nữa vào lúc này Vân Thiên Hà đã cảm ứng rất kỹ, bởi lần trước ở Thanh Long sơn hắn đã biết trong sứ đoàn La Lan có hai vị tiên thiên cao hủ, còn cả một đại cao thủ cấp bậc tông sư, mà đêm nay tựa hồ họ cũng không có ở đây, bọn họ đã đi đâu, hoàng thái tử chân chính của La Lan đã đi đâu?
Đây quả nhiên là một cái tròng không biết để nhằm vào ai!