Võ Động Thiên Hà

Chương 277: Tiên Thiên bích chướng


Tàng Long Điện là nơi thần bí của Huyền Môn đã có từ rất nhiều năm trước, từ xưa cho đến nay rất ít người biết được chỗ này và cũng là ước mơ của vô số người kể cả tông môn.

Nếu không tự mình ở bên trong thì không thể nào hiểu hết được những sự kỳ diệu mang theo màu sắc thần bí của nơi này.

Nhưng chân chính cảm nhận được sự ảo diệu của Tàng Long Điện liệu có được mấy người. Sự thần kỳ ảo diệu của Tàng Long Điện đã được mọi người truyền tụng từ rất lâu rồi và đã trở thành một truyền thuyết, một truyền thuyết bất diệt.

Vân Thiên Hà cũng không biết mình đã ngồi ở chỗ này được bao lâu rồi, hắn chỉ biết số lần An thúc đưa cơm đến cho hắn đã lên đến con số mười. Mỗi lần An thúc đưa cơm đến là hắn lại vội vã ăn và An thúc cũng vội vã trở ra, hai người đều trầm mê trong sự nghiên cứu, cảm ngộ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Vân Thiên Hà vẫn một mực ở trong sườn điện giống như một người đi trên sa mạc đang sắp chết khát thì đột nhiên nhìn thấy một ốc đảo với dòng suối mát lành liền vội lao đến, vồ vập…và đương nhiên là không chịu rời đi…

Tại sườn Tàng Long Điện Vân Thiên Hà vẫn ở trong trạng thái vong ngã mặc kệ là tu luyện Thiên Băng Ngọc Cốt Thuật hay Phá Thiên Tam Tuyệt kể cả tu luyện Thiên Khôn Định Ấn, Vô Lượng Tinh Kinh, Thương Hồn Chỉ… hắn đều tận lực nghiên cứu lĩnh ngộ rồi tiến hành thực tiễn.

Dưới sự phụ trợ thần kỳ không gì sánh được của Huyền Linh Tụ Phách Trận toàn bộ thể xác và tinh thần của Vân Thiên Hà luôn ở trong trạng thái tập trung cao độ cùng ngưng tụ thần hồn ý chí khiến cho linh phách và thân thể hắn hình thành một sự kết hợp cực kỳ nhuần nhuyễn, phối hợp chính xác.

Đây là một trạng thái tu luyện mà tất cả các võ giả tha thiết mơ ước. Bình thường để đạt được trạng thái này rất khó, có rất nhiều nhân tố ngoại giới ảnh hưởng gây nhiễu loạn. Mà cho dù có thể ngưng tụ được tinh thần muốn sử dụng tinh thần với trạng thái tập trung cao độ là chuyện không hề dễ dàng. Thế nhưng dưới sự phụ trợ của Huyền Linh Tụ Phách Trận Vân Thiên Hà đã làm được chuyện đó rất dễ dàng.

Đương nhiên chỗ tốt khi tu luyện dưới trạng thái này không cần nói cũng biết.

Dưới trạng thái vong ngã Vân Thiên Hà có thể tăng cường cảm ngộ, bản thân đắm chìm vào tu luyện, chỉ có tu luyện. Vô luận là Thiên Khôn Định Ấn, Thiên Băng Ngọc Cốt Thuật hay là Phá Thiên Tam Tuyệt đều là từ tâm phát ra thập phần linh hoạt cho dù đem cả mấy loại cũng tu luyện một lúc cũng không gây trở ngại nào. Cảnh giới võ đạo của hắn tăng tiến theo từng giờ từng ngày, mỗi lần đều có tiến cảnh.

Không biết trải qua bao lâu rốt cục cảnh giới võ đạo của Vân Thiên Hà cũng đạt đến cửu cấp Võ Sư đỉnh phong nhưng lúc này trước mắt hắn là một bức tường vô hình ngăn cách hắn đột phá lên Tiên Thiên.

Vân Thiên Hà không ngừng nỗ lực đột phá thế nhưng dường như có một bức tường cường đại mà hắn không thể nào vượt qua được. Mỗi lần trùng kích là hắn lại cảm nhận được tựa hồ trong thần hồn ý chí của hắn khuyết thiếu một cái gì đó cản trở hắn lại làm hắn thất bại vài lần.

Đến lúc này Vân Thiên Hà tạm thời ngừng lại, suy xét từng giai đoạn lĩnh ngộ xem có điều gì sai sót hay không?

Bên trong sườn Tàng Long Điện hắn gặp trở ngại về mặt võ đạo thì cũng chỉ có thể tự mĩnh lĩnh ngộ không thể tham khảo người khác. An thúc bất quá cũng chỉ là cửu cấp Võ Sư vì vậy Vân Thiên Hà muốn đột phá bình chướng tiến vào Tiên Thiên cảnh giới thì chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.

Tu luyện đến cửu cấp Võ Sư là đến một lằn ranh giới nữa quá trình đột phá cực kỳ khó khăn. Vân Thiên Hà mất mấy ngày liền liên tục ngồi tham, ngộ, tu luyện, trong quá trình đó cũng thuận tiện rèn luyện thần hồn ý chí đã trở nên quen thuộc không còn bất kỳ sự trở ngại nào như vậy nguyên nhân chỉ có thể là sau giai đoạn luyện cốt là tiến vào một cảnh giới tu luyện mới.

Chỉ là cảnh giới tu luyện tiếp theo rốt cục là như thế nào?

Sau khi tìm được nguyên nhân Vân Thiên Hà lại tiếp tục nghiền ngẫm. Từ lúc hắn tu luyện Thiên Băng Ngọc Cốt Thuật đến nay cốt cách trong thân thể đã trải qua mấy lần rèn đúc cũng bài trừ đi rất nhiều tạp chất, mật độ cũng đã đạt đến một trạng thái kinh khủng có thể nói là cứng như sắt đá.

Một tầng chướng ngại này Vân Thiên Hà mơ hồ cảm thấy cũng không thể dựa vào ngoại lực để qua cũng không phải đơn giản là hắn cứ tu luyện quyền cước rồi dưới áp lực đó mà đột phá.


Như vậy một bước này có thể là từ tu luyện ngoại công chuyển hóa sang tu luyện nội công. Nói cách khác từ việc tu luyện tứ chi gân cốt bên ngoài chuyển hóa tu luyện lục phủ ngũ tạng bên trong. Tuy rằng cần một bước tu luyện mệnh thể nhưng từ bên ngoài tiến nhập vào nội thể cũng cần có một cơ hội.

- Nếu như có thể đối chiếu một bộ công pháp Tiên Thiên để tham khảo một chút thì tốt rồi.

Vân Thiên Hà thầm nghĩ, hắn cảm thấy dường như mình đã nắm bắt được điều gì nhưng vẫn không thể "sờ" đến được không khỏi thở dài chán nản.

Nghĩ không ra thì không bằng nghỉ ngơi thả lỏng một chút cũng tốt.

Nghĩ đến đây Vân Thiên Hà liền rời sườn điện đi vào phòng ăn.

Vừa vào phòng ăn đã ngay lập tức ngửi thấy mùi cá, chỉ thấy trên thạch thớt đã có mấy con cá bị mổ bụng cắt thành khúc, nước trong nồi đã sôi nhưng không thấy An thúc đâu cả.

Mấy ngày nay Vân Thiên Hà một mực tu luyện, An thúc bận việc nghiên cứu cơ quan trận thuật, hai người vẫn chỉ toàn ăn cá. Tuy nhiên ở đây cũng chỉ có thể ăn cá mà thôi, muốn ăn thứ khác thì phải ra ngoài rất tốn thời gian và tinh lực. hai người cũng không chịu bỏ phí điểm đó vì một món ăn.

Vì vậy hai người cũng chỉ ăn cá nướng hoặc canh cá. Ở bên ngoài Vân Thiên Hà từng phát hiện ta một loại cây có thể cho vào làm món canh cá.

Vân Thiên Hà đổ mấy khúc cá vào trong nồi thì thấy An thúc đi đến nói:

- Thiên Hà, vừa rồi cơ quan bên ngoài hấp khí khẩu có động tĩnh, thúc đi dò xét qua xem thế nào. Hình như là một chiếc thuyền lớn chìm đúng nơi mà chúng ta tiến vào hấp khí khẩu.

- Lẽ nào những tên đó vẫn chưa bỏ đi vẫn còn đang tìm kiếm trong hồ.

Vân Thiên Hà nói xong đột nhiên cả kinh:

- An thúc, nếu thúc chạy đến đó thăm dò thì làm sao lại có thể trở về nhanh như vậy được?

An thúc lắc đầu nói:

- Nếu trở lại vị trí hấp khí khẩu thì phải tốn khá nhiều thời gian thúc chỉ đến cửa nhập khẩu phía sau Tàng Long cấm địa để quan sát mà thôi.

Nghe thấy vậy Vân Thiên Hà hiếu kỳ hỏi:

- An thúc, vì sao ở đây còn có cấm địa, trong cấm địa có những cái gì?

- Thúc cũng chưa bao giờ tiến vào cấm địa nên cũng không biết trong cấm địa có những gì. Chờ một thời gian nữa sau khi thúc nghiên cứu hoàn toàn nội dung ghi trên lam bích thì chúng ta sẽ vào đó xem xét một lần. Cơ quan trong cấm địa so với đại điện còn tinh thâm phức tạp gấp mấy lần. Thúc phải dưới tình huống nắm chắc mới tiến hành bằng không nếu như gặp phải nguy hiểm mà không thể bài trừ thì rất phiền phức.


Trong lúc nói chuyện thì cá cũng đã chín. An thúc lấy hai bát ra, mỗi người một bát ngồi xổm trong phòng bếp vừa ăn vừa nói chuyện. sau khi ăn xong Vân Thiên Hà thấy An thúc cầm lấy xương cá bỏ vào trong bể nên hỏi:

- An thúc, thúc bỏ xương cá vào trong đó làm gì?

An thúc nói:

- Bên trong bể cá còn có cả trứng cá nữa, bọn chúng ở trong đó còn có cơ hội ấp trứng. Cho dù trứng không nở được thì cũng thành một món ăn có mùi vị rất tuyệt.

- Điều này cũng đúng.

Vân Thiên Hà gật đầu nói tiếp:

- Không biết là trong cá có tinh phách hay không?

Chỉ là vừa nói đến đây trong óc Vân Thiên Hà xuất hiện mọt tia sáng. Nhất thời ngẩn ra đột nhiên vỗ trán nói:

- Chết tiệt sao ta lại có thể quên đồ tốt như vậy được nhỉ.

- Vật gì vậy ?

An thúc nhìn thấy bộ dáng của Vân Thiên Hà nghi hoặc hỏi.

Vân Thiên Hà nói:

- Cháu có cất một khỏa linh thú huyền đan ở trong bọc quần áo, có khỏa linh thú huyền đan này phụ trợ vậy cháu có thể hoàn thành chuyển hóa viêm phách thành hàn phách thuận lợi đọt phá bích chướng tiến vào Tiên Thiên.

Vân Thiên Hà vội vàng chạy vào trong sườn Tàng Long Điện cầm lấy bao quần áo mở ra lấy bình sứ chứa khỏa linh thú huyền đan.

Bây giờ đúng là thời điểm để khỏa linh thú huyền đan này phát huy tác dụng lớn nhất.

Sau khi ngẫm nghĩ một lúc Vân Thiên Hà liền mở bình sứ lấy khỏa huyền đan cho vào mồm. Nhất thời cảm giác trong bụng có một cỗ nhiệt lưu bắt đầu chạy vòng quanh khắp nơi trong thân thể.

Công hiệu của linh thú huyền đan quả nhiên không phải là một tinh thú bình thường có thể so sánh. Khỏa linh thú huyền đan này chính là hấp thu tinh hoa của thiên địa và của bản thân mà hình thành nên. Vân Thiên Hà vận chuyển một vòng chu thiên liền cảm giác một cỗ lực lượng dâng trào bên trong tiểu phúc, giống như là một ngọn hỏa sơn bạo phát chạy khắp xung quanh thân thể hắn.

Mà Vân Thiên Hà đang ngồi trong Huyền Linh Tụ Phách Trận tâm thần được tập trung cao độ. Hắn không để ý đến cỗ lực lương đang dâng trào tạo thành đau đớn mà vẫn một mực chuyên chú khai thông cỗ lực lượng này cùng với tinh linh chi khí trong thân thể phối hợp với nhau. Dưới sự thôi động liên tục của tinh linh chi khí hắn đã dần dẫn dắt được cỗ lực lượng kia tiến nhập vào trong gân cốt. Sau đó hắn lại vận dụng biến hóa của Thiên Băng Ngọc Cốt Thuật để cho cỗ lực lượng này có thể phát huy hiệu quả cường đại của nó.

Vân Thiên Hà vẫn để cỗ ngoại lực vận chuyển trong tiểu phúc sau đó tiến vào kinh mạch rồi truyền đến tứ chi sau đó lại phát tiết ra ngoài. Sau khi hình thành được mối liên hệ này hắn chuẩn bị tiến vào cơ sở Tiên Thiên.

Sau khi huyền đan hoàn toàn bị hắn dung nhập phối hợp hoàn toàn với tinh linh chi khí Vân Thiên Hà cảm giác trong cơ thể tràn ngập lực lượng. Mỗi quyền hắn tung ra đều giống như xé rách không khí, quyền kình vang lên.

Theo đó thần hồn của hắn cũng động không ngừng trùng kích bích chướng trở ngại mà dưới cỗ lực lượng này toàn thân hắn không ngừng rung động. Thế nhưng Vân Thiên Hà vẫn không hề hay biết hắn chỉ một mực tập trung tinh thần cao độ, tầng ngăn cách kia từng bước từng bước bị phá vỡ, trở nên yếu nhược.

Oanh!

Rốt cục không biết trải qua bao nhiêu thời gian kiên trì Vân Thiên Hà đã phá tan tầng ngăn cách tiến thẳng lên Tiên Thiên. Đột nhiên hắn cảm thấy toàn thân rung động kịch liệt, xương cốt toàn thân giống như bị thối luyện đạt đến cực hạn, một chút tạp chất cuối cùng theo lỗ chân lông bài tiết ra ngoài.