Túc Ngọc cung cấp cho Vân Thiên Hà một số tư liệu về tộc nhân của nàng và tổ chức tình báo do Túc Dao xây dựng, đặc biệt là một bí thất ngầm mà ít người được biết.
Lúc này, Vân Thiên Hà đang ngồi trong bí thất, lật giở xem một ít tư liệu.
Bên kia Sử Trường Đức cũng đang lật giở qua lại giống như đang tìm kiếm cái gì đó, thỉnh thoảng lại cầm mấy tờ giấy chuyển sang trên bàn Vân Thiên Hà.
Sau khi Vân Thiên Hà tìm kiếm một hồi lâu cũng không phát hiện ra tư liệu cơ mật trọng yếu nào, không khỏi nhíu mày, không lẽ Túc Ngọc còn giữ lại điều gì không giao ra?
Đúng lúc này, đột nhiên bí thất truyền đến từng tiếng động, Vân Thiên Hà lập tức cảnh giác.
Hắn đứng dậy tỉ mỉ tra xét xem có gì dị thường hay không, tiếng động truyền đến không phải là từ phía hắn đi vào mà là từ một hướng khác truyền đến … Không lẽ còn có lối thông khác đến bí thất này nữa?
Ngay lúc Vân Thiên Hà đang nghi hoặc thì Sử Trường Đức đột nhiên kinh hãi nhảy lui lại ra phía sau. Hắn đang tìm kiếm khắp nơi thì đột nhiên thấy bức tường vang lên tiếng ca sát mãnh liệt ngay sau đó trượt sang một bên để lộ ra một lối đi:
- Thiếu gia, ở đây còn có một lối đi nữa.
Sử Trường Đức mở miệng thông báo.
Hắn vừa nói xong liền nghe thấy tiếng mở cơ quan, một vị nữ tử vội vàng chạy đến, nhìn thấy Vân Thiên Hà liền hoảng sợ, kinh hô một tiếng:
- Các ngươi là ai, tại sao lại ở chỗ này?
Vân Thiên Hà không để ý đến vị nữ tử huyễn vụ tộc này mà nhìn về phía sau nàng, chỉ thấy một mảnh tối đen, vẫn còn có người đang tiến đến, hắn liền nói:
- Các ngươi từ Tụ Hương Lâu thoát ra phải không?
- Ngươi … ngươi … Tại sao ngươi lại biết?
Nữ tử kia lại càng trở nên hoảng sợ, càng đề phòng. Thế nhưng nàng vẫn có thể suy xét, người biết bí mật này không nhiều, không lẽ nam tử này chính là thiếu chủ trong lời Tô muội muội sao?
Nghĩ đến đây, nữ tử huyễn vụ tộc thở phào nhẹ nhõm nói:
- Tỷ tỷ trúng độc, trong lúc ngự lâm quân bao vây xung quanh, chúng ta không tiếc bại lộ thân phận một muội muội thân thiết yểm trợ tỷ tỷ chạy thoát.
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài khả năng suy đoán của Vân Thiên Hà, hắn lấy làm kinh hãi, lập tức hỏi:
- Các ngươi đã giết chết tam hoàng tử?
- Không, không có.
Nữ nhân này sau khi bình tĩnh lại bèn tìm kiếm xung quanh.
Vân Thiên Hà lại nói tiếp:
- Không cần tìm kiếm, chúng ta đã tìm kiếm một hồi rồi, ở đây căn bản không có giải dược. Không phải tộc nhân của ngươi đều dùng huyễn tức chi độc sao? Làm thế nào mà Túc Dao lại có thể trúng độc được?
Nữ tử kia ngừng lại vội lo lắng nói:
- Vậy làm sao bây giờ, vốn nàng đã bị trúng độc. Vì không muốn bại lộ ra hình dáng thật nên đã dùng huyễn tức mạnh mẽ áp chế. Sau đó trong lúc đào tẩu nàng đã chống đỡ không được. Nếu bây giờ mà không có giải dược thì tỷ tỷ sẽ chết mất.
- Đưa ta đi xem sao?
Vân Thiên Hà nói.
- A. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Nghe xong lời này, đột nhiên nàng mở to miệng, kinh hô một tiếng, khuôn mặt trở nên đỏ bừng lắp bắp nói:
- Công … công … tử …không … không thể…nào xem … được.
Sắc mặt Vân Thiên Hà trầm xuống nói:
- Mạng người là quan trọng, còn có cái gì mà không được, trúng độc mà chậm trễ tìm giải dược, vậy Túc Dao có mệnh gì thì làm sao hả?
- Thế nhưng …
Nàng có chút do dự không quyết.
Vân Thiên Hà không nhịn được nóng nảy nói:
- Nhưng gì mà nhưng, ta tự mình đi xem.
Nói xong Vân Thiên Hà liền bước vào động khẩu phía sau nàng. Nử tử cắn răng thầm nghĩ:
- Cũng được, chí ít thì vị công tử này cũng đáng tin cậy, là hi vọng cuối cùng của tỷ tỷ.
Sử Trường Đức cũng muốn đi theo nhưng lúc này nữ tử kia nghĩ đến điều gì, lập tức kéo Sử Trường Đức lại nói:
- Ngươi, ngươi không thể vào được.
Nữ tử đỏ mặt nói:
- Bên trong đều là nữ nhân, ngươi đi vào thì không tiện.
Vừa nghe thấy vậy, tự nhiên là Sử Trường Đức không đi vào nữa, liền tiếp tục tìm kiếm xung quanh.
Vân Thiên Hà bước vào động khẩu, nhìn quanh liền thấy một cửa mật đạo mở ra. Vì thế hắn liền bước vào, bên trong là một vùng sáng ngời.
Bên trong được bố trí khá đầy đủ, các vật dụng cần thiết đều có, xem ra cũng là một chỗ trốn thích hợp.
Qua bình phong, chỉ thấy bên trong có hai vị nữ tử đang luống cuống chân tay trông nom Túc Dao đang nằm trên giường. Lúc này nhãn thần của nàng khép hờ, trở nên mơ màng thiếu sự linh hoạt, cả người đã lộ ra hình dáng huyễn vụ tộc, đôi mắt màu lam nhạt, mái tóc cũng vậy, da thịt trắng như tuyết nhưng cũng có từng mảng da thịt đỏ ửng.
Lúc này hai vị nử tử nhận ra có người lạ đến bèn kinh hô một tiếng, quên cả việc áp chế độc dược cho Túc Dao. Lúc này toàn thân Túc Dao nóng lên, hô hấp dồn dập, trong lòng dục hỏa bùng lên. Lại đúng lúc nhìn thấy Vân Thiên Hà đi đến, giống như là phát hiện cọng rơm cứu mạng, đẩy hai vị nữ tử kia ra muốn lao đến.
Vân Thiên Hà chợt thấy quần áo Túc Dao bị xé rách, cảnh xuân lộ ra ngoài, từng mảng da thịt đỏ ửng, lúc này mới hiểu được nàng đã bị trúng loại độc gì. Hiển nhiên đã bị đối phương hạ xuân dược, trong lòng thầm mắng nàng kia không nói rõ ràng.
Mắt thấy Túc Dao đã bắt đầu mất đi thần trí, Vân Thiên Hà nghiêng người tránh thoát, một tay đè nàng lại, liền nói với hai vị nữ tử kia:
- Không phải các ngươi cũng dùng độc sao, thế nào mà nàng lại có thể trúng độc được, có phương pháp giải độc không?
Hai vị nữ tử đã vô kế khả thi. Mắt thấy Túc Dao ngày càng bị nặng hơn, không đành lòng để nàng chịu giày vò đang nghĩ ra ngoài tìm một nam nhân về thì lại thấy Vân Thiên Hà đi vào.
Nghĩ đến đây hai vị nữ tử liếc mắt nhìn nhau, chậm rãi đi đến nói:
- Công tử, tuy rằng chúng ta có thể áp chế độc dược, thế nhưng thời gian nàng áp chế quá lâu. Hơn nữa để bảo vệ bí mật, không để lộ ra thân phận nên vẫn cố gắng duy trì hình dạng. Vì vậy ngày càng bị độc xâm chiếm nặng hơn, đến bây giờ thì không có khả năng giải độc rồi.
Nói đến đây, một vị nữ tử tiến đến trước người Vân Thiên Hà:
- Đã không thể làm gì khác được, chỉ có thể đắc tội với công tử vậy.
Vân Thiên Hà nghe xong lời này đang muốn mở miệng thì đột nhiên cảm thấy huyễn tức xung quanh trở nên đậm đặc, không khỏi biến đổi sắc mặt:
- Các ngươi …
Nhưng nàng kia hạ thủ quá mức bất ngờ, hắn chỉ cảm thấy một mùi thơm kỳ lạ xộc vào trong mũi, Vân Thiên Hà lập tức ngừng hô hấp nhưng cũng đã hít phải một ít. Mùi thơm này vừa thông qua mũi liền lập tức phát tác, hắn đang muốn áp chế thì hai vị nữ tử tiến lên chế trụ hắn:
- Công tử, ủy khuất người, tỷ tỷ không thể chết được, tộc nhân còn cần đến nàng.
Mà Túc Dao đã không còn bị Vân Thiên Hà giữ nữa nên đột nhiên ôm chặt lấy Vân Thiên Hà, đôi môi mềm mại chặn đứng lời hắn sắp thốt ra.
Nhất thời trong đầu Vân Thiên Hà oanh một tiếng, giống như bị điện giật không còn sức để phản kháng. Trong lòng cũng bùng lên một cỗ dục hỏa, thoáng cái không còn biết nghĩ gì nữa.
Đang muốn cứu người sao, vậy thì cứu đi.
Nghĩ như vậy, Vân Thiên Hà giống như dã thú, gầm nhẹ một tiếng, một tay bế Túc Dao lên giường, một tay xé tất cả những mảnh vải còn sót lại trên người Túc Dao. Toàn thân da thịt như ngọc lộ ra. Dưới ánh đèn dầu trong bí thất lại càng làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp động lòng người, mang theo một cảm giác dụ nhân.
Aaaa
Vân Thiên Hà nhìn tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời của tạo hóa, không nhịn được nuốt từng ngụm nước bọt, ngực phập phồng hít thở khó khăn.
Đúng lúc này Túc Dao đột nhiên quàng chặt cổ Vân Thiên Hà, đôi môi nóng bỏng áp lên môi hắn, từng tiếng hít thở nặng nề vang lên…
Lúc này dục hỏa đã bốc lên, Vân Thiên Hà như bị nung trong từng đoàn dục hỏa.
Túc Dao trở mình đè Vân Thiên Hà xuống dưới, nàng không ngừng xé rách quần áo của hắn.
Trong lòng Vân Thiên Hà bây giờ chỉ có một cỗ dục hỏa thiêu đốt, không chịu được, nhanh chóng lột bỏ quần áo, đè Túc Dao xuống hôn lên khắp thân thể nàng.
A… ư…
Túc Dao rên lên một tiếng càng làm cho Vân Thiên Hà trở nên gấp gáp, móng tay của nàng đâm sâu vào da thịt hắn, nhu cầu phát tiết dục hỏa càng trở nên bức bách. Trong bí thất từng cảnh hương diễm diễn ra ….
Cảnh xuân tràn ngập …
**********
Trong thành, bách tính đối với việc ngự lâm quân bao vây bắt người trở nên chết lặng.
Mấy ngày nay tựa hồ kinh thành không yên ổn. Đối với tráng cảnh ngự lâm quân vây bắt người bách tính sớm đã được chứng kiến, trong ba ngày thì có đến hai ngày ngự lâm quân xuất động.
Đại hoàng tử mang theo ngự lâm quân, Thần Sách doanh cùng với thám tử do Tập Dũng Bang đái lĩnh, rất nhanh đã tiếp nhận cứ điểm do Túc Dao chuyển cho tam hoàng tử, chỉ một mẻ lưới đã bắt gọn được nhiều nhân vật.
Mà ở phía Đại Thành Môn, Hổ Uy doanh đang trấn thủ ở đây, bên trong không vào được, bên ngoài không cách nào ra, có thể thấy được tình trạng kinh thành đang trở nên nghiêm trọng.
Các đại thần cũng không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, đều phái người đi tìm hiểu. Nhưng tin tức nhận được lại làm cho bọn họ khiếp sợ đến cực độ, tam hoàng tử lại dám cấu kết với thế lực tông môn, mưu đồ gây rối.
Các đại thần có chút quan hệ với tam hoàng tử biết được tin tức tam hoàng tử đã bị bắt liền trở nên khủng hoảng, muốn phá cửa thành chạy trốn.
Bên trong thành đang bí mật bắt người thì cũng trong thời điểm đó, cách thành Đông mười lăm lý, nơi này có một trấn nhỏ, bình thường rất nhiều người lui đến thập phần náo nhiệt thế mà hôm nay lại trở nên vắng vẻ, trên đường gần như không thấy một bóng người.
Đối với hiện tượng quái dị này người trong trấn không thể nào giải thích được, mà một vài nhân vật đang trốn trong trấn đã ngửi thấy "mùi nguy cơ".
Lúc này, Lộ tiên sinh đứng trên tầng hai một tửu lâu, nhìn về phía xa than thở:
- Xem ra tam hoàng tử đã bị bại lộ, sợ rằng trong kinh thành đã không còn chỗ cho chúng ta, Hoàng Môn đã không còn yên ổn nữa, phải nghĩ biện pháp lập tức rút lui.
Một vị trung niên nhân đứng bên cạnh nhíu mày nói:
- Ưu Hạc đường chủ đang ở trong thành, cũng không có tin tức truyền ra sao?
Lộ tiên sinh cười khổ nói:
- Sợ rằng lúc này toàn thành đã bị phong tỏa, phỏng chừng Ưu Hạc cũng đã lành ít dữ nhiều. Chúng ta chỉ còn cách nhanh chóng rời đi.
Nhưng đúng lúc này đột nhiên tiếng vó ngựa ầm ầm truyền đến.
Ngay sau đó, binh sĩ từ bốn phương tám hướng lao đến vây xung quanh, bách tính xung quanh trở nên kinh hoảng, hỗn loạn.