Diệp Thiên Vân nhìn về phía phát ra thanh âm, ở phía trước chừng một trăm mét, hắn thấy loáng thoáng bóng bốn người đàn ông đang lôi kéo một người phụ nữ.
Người phụ nữ kia đứng quá xa nên Diệp Thiên Vân không nhìn rõ được. Bốn người đàn ông đang phát ra những tràng cười dâm đãng, còn người phụ nữ thì đang không ngừng la hét. Trên đường buổi đêm vắng người, mặc dù nàng tiếng hét của nàng rất lớn nhưng chắc chỉ có mỗi Diệp Thiên Vân ở gần là nghe thấy.
Diệp Thiên Vân không muốn quan tâm tới những việc như thế này, cho nên nổ máy đi thẳng, đèn xe chiếu sáng cả một khoảng đường.
Diệp Thiên Vân muốn lái xe phóng qua, không dừng lại, như thế có thể tránh được nhiều rắc rối. Những việc như này thường là hai bên đều đã uống rượu, chẳng thể nào chen ngang vào được.
Có lẽ là do hắn không may, người phụ nữ kia thấy có xe chạy qua, không biết lấy đâu ra sức lực mà đột nhiên vùng ra khỏi đám đàn ông, chạy ào ra giữa đường rồi vung vẩy hai tay chặn xe Diệp Thiên Vân lại. May mà Diệp Thiên Vân phanh xe kịp thời, không thì chắc đã có tai nạn rồi.
Người phụ nữ hai mắt nhắm chặt lại, xe chỉ còn cách nàng chưa đầy một mét. Diệp Thiên Vân đành phải xuống xe, thật đúng là tai bay vạ gió mà.
Mở cửa xe ra, Diệp Thiên Vân trước tiên châm một điếu thuốc, sau đó mới nhìn ra đằng trước. Hắn thấy người phụ nữ có vẻ đuối sức, tay cứ chống lên xe chẳng nói chẳng rằng, khuôn mặt hơi ửng hồng vì đã uống rượu.
Hắn nhìn xuống phía dưới, thấy quần áo người phụ nữ đã bị xé rách nhiều chỗ. Chờ chút! Diệp Thiên Vân nhìn lại khuôn mặt, người phụ nữ này trông hơi quen. Đột nhiên hắn nhớ ra, đây không phải là cô giáo Hàn Vận dạy mình kinh tế học sao.
Diệp Thiên Vân không dám khẳng định, bởi vì người phụ nữ này trang điểm khá lòe loẹt, quần áo rách lung tung, tay cầm bóp đắt tiền, giày cũng mất một chiếc, đầu tóc thì rối tung. Nếu không phải là hắn tinh mắt thì chắc đã không nhìn ra được.
Diệp Thiên Vân thử hỏi một câu: “Cô là Hàn Vận?" Người phụ nữ kia đột nhiên như có thêm sức mạnh, hai mắt mở bừng ra nhìn, gật đầu lia lịa như con gà mổ thóc, cứ như sợ người khác không nhận ra mình ấy. Hành động này khiến Diệp Thiên Vân thấy hơi buồn cười, hắn cười nhạt một tiếng rồi nói với nàng: “Không có gì đâu, yên tâm đi."
Tất cả sức lực của Hàn Vận lại như bị rút cạn, thanh âm này với nàng thật giống như tiếng chuông báo hiệu với vận động viên cử tạ (tiếng chuông báo hết giờ để buông tạ xuống), trong nháy mắt vừa thấy vui mừng lại vừa không dám tin. Nàng không nhận ra người đàn ông vừa bước xuống xe là ai, nhưng chẳng biết vì sao lại thấy người này rất quen, chỉ là không tài nhớ ra nổi, nên đành gật gật đầu với hắn.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Hàn Vận vừa gật đầu thì đám đàn ông kia đã xông tới. Đám này hình như đã uống quá chén, nhưng trong bọn họ có người trông vẫn rất tỉnh táo.
Một người đàn ông cao gầy đi tới, nói: “Anh bạn, đường ai người nấy đi. Chuyện ngày hôm nay anh đừng dính vào, hôm khác gặp lại tôi nhất định sẽ mời anh bạn uống rượu."
Diệp Thiên Vân lắc lắc đầu nói: “Tôi quen cô ấy, tôi muốn đưa cô ấy đi."
Người đàn ông vừa nói im lặng, nhưng tráng hán uống say đứng bên cạnh lại mắng: “Mja, ta cũng quen đấy, ngươi là ai? Biết điều thì lượn ngay, đừng để đại gia ta nổi giận!" Diệp Thiên Vân miệng ngậm điếu thuốc không nói gì, đột nhiên hắn bước lên một bước rồi tung chân đá ra. Bàn chân đi hơi chếch lên trên một chút, vừa vặn đá trúng vào ngực của tráng hán kia, tráng hán say rượu bị đá bay lên cao hơn một mét, lộn nhào 180 độ trên không rồi rơi xuống một chỗ cách đó ba mét, lăn thêm hai vòng nữa mới chịu nằm im không động đậy.
Một đá này khiến cả đám người kinh sợ, một người nặng hai trăm cân mà bị một đá đá bay, vừa rồi vẫn còn khỏe mạnh mà giờ trông như bị xe đâm vậy. Người đàn ông cao gầy hơi hoảng sợ, nói: “Anh bạn, chúng tôi chỉ đùa thôi, nếu anh quen cô ấy thì mang cô ấy đi đi, không có chuyện gì đâu!"
Diệp Thiên Vân xoay người đi về phía gã, gã kia giờ vẫn thấy không phục, Diệp Thiên Vân nói: “Ngươi đang uy hiếp ta sao? Liệu ngươi có làm được không."
Diệp Thiên Vân phun điếu thuốc về phía mặt gã, đốm lửa văng ra đầy mặt. Gã kia theo phản xa lấy tay che mặt. Chân của Diệp Thiên Vân giơ cao lên quá đầu rồi quét mạnh xuống, bàn chân đạp trúng mặt gã mạnh đến nỗi để lại cả dấu chân. Mặt gã kia chảy đầy máu, giống như một cái bể nước đầy đang tràn ra vậy. Trong miệng gã văng ra vài cái răng, những cái còn lại e rằng cũng chẳng dùng được nữa.
Hai người còn lại thấy Diệp Thiên Vân thủ đoạn quá hung ác, ra tay là lại thấy máu, so với xã hội đen còn "đen" hơn thì run bắn cả người. Hai người liếc nhau một cái, xu cát tị hung (tìm may mắn, tránh xui xẻo) là trên hết, liền xoay người bỏ chạy càng xa càng tốt.
Diệp Thiên Vân thấy trên quần áo mình dính đầy máu, thôi thế là bộ quần áo mới mặc đi rồi. Nếu dính ít máu một chút thì còn có thể giặt sạch rồi mặc lại, nhưng nhiều máu thế này có giặt cũng không sạch, mà cho dù giặt sạch thì vẫn còn mùi tanh. Nghĩ tới đây hắn xoay người lại nhìn Hàn Vận.
Hàn Vận nhìn đến ngây người, người lạ này thủ đoạn độc ác quá. Cảnh tượng đầy máu me thế này nàng mới chỉ được thấy trên phim ảnh, hôm nay mới là lần đầu được thấy trong hiện thực nên không khỏi bị nó làm cho rung động.
Lần đầu tiên được thấy những cảnh đẫm máu, khuôn mặt mới vừa rồi còn hơi ửng hồng thì giờ đã trắng bệch. Nàng cảm thấy dạ dày co thắt một cái rồi cúi người " biu ti phun " một đống hổ lốn màu trắng hồng ra đầy xe pasate trắng bạc của Diệp Thiên Vân.
Điều này khiến Diệp Thiên Vân cảm thấy rất phiền muộn, vốn tâm tình hắn rất tốt, nhưng trải qua chuyện ồn ào này thì sắc mặt đã trở nên rất khó coi.
Hàn Vận rút khăn tay ra lau miệng, nôn được một trận mới cảm thấy tỉnh rượu hơn một chút, đột nhiên thấy được những thứ do mình nôn ra xe Diệp Thiên Vân, nàng thấy rất xấu hổ, lại rút khăn tay ra vừa lau vừa nói: “Cảm ơn anh vừa rồi đã cứu tôi, nếu như không có anh tôi không biết nên làm thế nào mới tốt đây. Thật xin lỗi vì đã làm bẩn xe anh."
Nói xong ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thiên Vân, Diệp Thiên Vân mặc một chiếc áo màu xanh da trời, quần màu xanh sẫm, tiếc là trên đó dính đầy máu, tuy vậy cũng không ảnh hưởng gì đến hình tượng của hắn lúc này. Dáng người hoàn mỹ đúng theo tỷ lệ vàng, mặc dù bị quần áo che phủ, những vẫn khiến người khác cảm thấy khả năng bùng nổ tràn ngập cơ thể hắn. Khuôn mặt như dao gọt, đôi mắt sáng long lanh như sao. Giờ phút này hắn đã cho Hàn Vận một ấn tượng quá sâu sắc, nếu không xảy ra chuyện này thì có lẽ lên lớp của Diệp Thiên Vân nàng cũng không nhận ra hắn.
Những hiện giờ Hàn Vận đã khắc sâu hình dáng của hắn vào trong đầu, mãi mãi không quên. Diệp Thiên Vân thật giống một kỵ sĩ đen, cho dù trước mặt là thiên quân vạn mã, hắn cũng sẽ xông lên hoành tảo thiên quân. Lại giống như một vị vua bóng tối, cho dù trời đất sụp đổ cũng không sợ hãi. Bóng đêm đã làm nổi bật lên được khí chất của Diệp Thiên Vân, có chút lãnh khốc lại thêm chút tàn nhẫn. Có lẽ đây mới là một nam nhân chân chính a!
Tâm tình của Diệp Thiên Vân vẫn không tốt hơn, hắn nói: “Lên xe đi, để tôi đưa cô về." Nói xong liền bước lên xe. Hàn Vẫn đã tỉnh hơn nhiều, nàng đứng dậy mở cửa xe rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, nói: “Tôi muốn đến cục công an để báo án trước, sau đó sẽ đến khách sạn ở. Nhưng vừa rồi tôi đã mất ví tiền rồi, chẳng còn gì nữa, anh có thể cho tôi mượn ít tiền không?" Diệp Thiên Vân móc ví ra thấy ở trong chỉ còn hơn một ngàn đồng tiền mặt, liền lấy đưa hết cho nàng, nói: “Tiền mặt chỉ còn có thế thôi, không đủ thì để tôi đi rút thẻ."
Hàn Vận vội vàng nói: “Thật cảm ơn anh, tôi không biết phải cảm ơn anh bao nhiêu lần nữa. Anh quen tôi đúng không, chúng ta chắc chắn đã từng gặp mặt, bởi vì tôi thấy anh rất quen, chỉ là không nhớ ra được. Tiền này tôi nhất định sẽ trả anh."
Diệp Thiên Vân không nói gì, nổ máy chạy thẳng tới một tiệm rửa xe mở 24h để rửa sạch xe. Cái đống nôn vừa rồi quá ghê, làm những người rửa xe nhíu cả mày, rửa cả một buổi mới làm sạch được chiếc xe, điều này khiến Hàn Vận xấu hổ đỏ mặt.