Diệp Thiên Vân lái xe rời khỏi trường sau buổi học. Nhìn đồng hồ mới chỉ hơn bốn giờ chiều, hôm nay Diệp Thiên Vân có chút tâm sự nên không muốn trở về võ quán sớm, hắn lái xe đi vòng vòng xung quanh, định bụng sẽ mua vài bộ quần áo mới.
Diệp Thiên Vân từ lúc bắt đầu tu luyện Kim Chung Tráo tới nay, thể trọng tăng từ 65 kg lên tới 85 kg, tăng khoảng 1,25 lần, hai hôm trước khi đang luyện tập do dùng hơi quá sức lên đã làm rách quần áo tập luyện đang mặc trên người, vì vậy hôm nay hắn mới định đi mua vài bộ.
Bản thân Diệp Thiên Vân vốn cũng không quá để ý tới việc ăn mặc của bản thân, trước đây toàn mặc đồ bình thường, cộng giá của cả bộ quần áo mặc trên người lại chưa chắc đã đến 200 đồng.
Bởi vì lúc trước gia đình không cấp cho nhiều tiền lắm, nên nếu dành nhiều tiền mua quần áo thì khéo phải ăn mì tôm suông dài dài. Giống như khi một người cao lênh khênh lại phải nằm trên một cái giường quá ngắn vậy, nằm thẳng cổ thì sẽ không duỗi được chân, vì thế bản thân hắn cũng không có nhiều nhu cầu về vấn đề ăn mặc này lắm.
Sau này ở chung với Lưu Giai Giai, mỗi tháng còn phải trích thêm ra hai trăm đồng để trả tiền cùng nàng, cho nên điều kiện sinh hoạt càng túng quẩn hơn. Nhưng hắn lại chẳng tâm sự lời nào với Lưu Giai Giai, chỉ biết cưng chiều nàng quá mức, cho nên mới khiến mối tình này tan vỡ.
Thật ra mà nói Diệp Thiên Vân cũng phải chịu một phần trách nhiệm trong chuyện này, nhiều lúc nằm cô đơn một mình hắn cũng lẳng lặng nghĩ lại, việc cả hai chia tay không phải chỉ do lỗi của mỗi Lưu Giai Giai, tự bản thân hắn không chịu trao đổi gì với nàng cũng là một nguyên nhân quan trọng. Tình yêu không chỉ do một người, phải có hai người mới tạo thành yếu tố cơ bản của tình yêu.
Vừa đi vừa mải mê suy nghĩ như vậy, Diệp Thiên Vân đi tới khu mua sắm, đi vào một cửa hàng tìm mua lấy hai bộ trang phục luyện tập hiệu Adidas, còn mua thêm một đôi giầy. Vừa mặc bộ đồ này lên người trông Diệp Thiên Vân như tràn đầy sức sống, hình như còn tạo cảm giác rằng cả người hắn đang tỏa sáng nữa.
Bởi vì một tháng nay thể trọng của hắn tăng mạnh, khi trước Diệp Thiên Vân trông ốm nhom ốm nhách, nhưng hiện giờ thân thể hắn đã trở nên rất cân đối, cơ bắp càng ngày càng nổi lên cuồn cuộn, giống như dùng đao gọt vậy. Diệp Thiên Vân có tính cách sống khá nội tâm, mà cơ bắp của hắn lại quá phô trương, hình thành lên một thể thống nhất đầy mâu thuẫn, làm mấy tên đồ đệ của hắn hâm mộ mãi.
85 kg cân nặng nếu đem so với chiều cao của hắn cũng không tính là béo, ngược lại càng khiến cho vóc người hắn thể hiện được khả năng bùng nổ,. Mỗi khi Diệp Thiên Vân phát lực, thân thể hắn như sợi dây cót bị ép lại, bất cứ lúc nào cũng có thể bật tung lên, tạo ra sự khác biệt rất rõ ràng với những người khác.
Cô gái bán hàng cho Diệp Thiên Vân cứ nhìn chằm chằm cơ thể hắn, trông như muốn nuốt chửng hắn vậy.
Mua quần áo xong, Diệp Thiên Vân ra tới bãi đỗ xe, khi hắn đang muốn lên xe trở về thì nghe thấy phía sau có người gọi hắn. Hắn quay người lại thì thấy Lưu Tùng và bạn gái của gã vừa bước ra khỏi xe, chính đang vẫy tay với mình.
Diệp Thiên Vân gật đầu với gã, Lưu Tùng đi tới chào hỏi Diệp Thiên Vân: "Đi mua cái gì vậy, mình cùng bạn gái tiện đường đi qua, không ngờ lại gặp được cậu ở đây" Nói xong còn nhìn xung quanh, như hy vọng có thể phát hiện ra cái gì đó.
Diệp Thiên Vân cười cười, nói: "Mình đi có một mình thôi, đến mua ít đồ linh tinh, giờ đang chuẩn bị về nhà" Diệp Thiên Vân cũng không ngờ sẽ gặp phải gã.
Lưu Tùng cười hì hì nói: “Cậu dạo này đang bận chuyện gì vậy, phòng chúng ta giờ vắng tanh, tớ cũng không hay về đấy, chắc chỉ còn mỗi mình Trần Nhiên. Hay hôm nào rảnh chúng mình cùng đi chơi một chuyến đi."
Diệp Thiên Vân gật gật đầu, nói: “Được đó, tớ vừa kiếm được một công việc nên hơi bận. Ngoại trừ thời gian lên lớp, cũng đã lâu chúng ta không đi đâu rồi, khi nào rảnh rỗi thì làm một chuyến đi chơi."
Lưu Tùng lại nói: "Một tháng rồi cậu không đến lớp Taekwondo, trợ lý giáo luyện Hàn Băng hỏi nhiều về cậu đó, lần nào mình cũng trả lời qua loa lấy lệ. Nếu cô ấy mà hỏi tiếp thì bọn mình cũng hết biện pháp, bọn mình đã viện đủ mọi lý do rồi, cái gì mà ngã bị thương, xe đụng, bị cảm... nói tất tần tật rồi".
Diệp Thiên Vân nghe vậy thì đấm gã một cái, cười nói: “Được rồi, ngày mai có lớp phải không, mai mình sẽ tới, mình sẽ nói chuyện với cô ấy, mình sẽ không đến đấy nữa." Lưu Tùng nhìn nhìn xe của Diệp Thiên Vân, lại đi quanh hắn một vòng, nói: “Động cơ 1.8T à, mình đã nói là cậu sẽ phát đạt mà, Vương Bằng cứ không tin cơ. Hiện giờ phòng chúng ta đã có hai chiếc xe rồi, ha ha ha, chúng ta là vô địch."
Diệp Thiên Vân móc gói Trung Hoa ra mời Lưu Tùng một điếu, nói: “Ha ha, của người khác đấy, hôm nào đấy lại phải trả lại thôi. Giờ mình về trước đã, hôm nào có thời gian rảnh thì cậu đứng ra tổ chức, chúng ta ra ngoài chơi một chuyến. Nếu không lâu không liên hệ tình cảm của mọi người sẽ nhạt đi."
Lưu Tùng nhận điếu thuốc, gật gật đầu với hắn, nói: “Được rồi, hai ngày nữa mình sẽ đứng ra tổ chức, chúng ta hẹn ngày mùng một tháng năm sẽ ra ngoài chơi.” Diệp Thiên Vân gật đầu, nói: “Vậy mình đi đây, có việc gì thì gọi điện nhé.” Nói xong lên xe rời đi.
Bạn gái Lưu Tùng nhìn theo ánh đèn sau chiếc Pasate, nói: “Bạn của anh ai cũng đẹp trai lại nhiều tiền như thế à? Em sẽ giới thiệu mỹ nhân ở khoa bọn em cho các anh ấy nhé."
Nói xong thì quay sang nhìn Lưu Tùng, nhưng Lưu Tùng lại lắc lắc đầu, nói: “Cậu ấy là bạn trai của Lưu Giai Giai trong khoa bọn em, nhưng hiện giờ bọn họ đã chia tay rồi, liệu cậu ấy còn thích ai được nữa chứ?" Bạn gái Lưu Tùng thấy khó tin, nói: “Không phải chứ, vừa trẻ tuổi lại lắm tiền, đẹp trai như vậy không biết sẽ làm bao nhiêu cô điên đảo, cô ấy thật không có mắt."
Lưu Giai Giai là một đóa hoa trong khoa của bọn họ, bạn gái Lưu Tùng lắc lắc đầu, hai người nắm tay nhau đi về phía khu mua sắm.
Diệp Thiên Vân trở về võ quán, luyện quyền một hồi, bỗng hắn cảm thấy nội tức của mình hơi mất khống chế nên không luyện tiếp nữa, sau khi gọi Thạch Thanh Sơn đang luyện tập cước pháp lại dặn dò vài câu thì trở về phòng mình.
Vừa tiến vào phòng, Diệp Thiên Vân liền ngồi lên giường vận nội công, hai ngày qua hắn luôn cảm thấy bản thân có dấu hiệu đột phá cho nên đã sớm chuẩn bị. Hắn vận hành nội công nhanh hơn, chân khí vận chuyển theo tiểu chu thiên bắt đầu có chút biến động.
Diệp Thiên Vân để chân khí lắng lại một lúc, sau đó dẫn khí chạy tới kinh mạch thứ nhất, khí lưu hình xoắn ốc từ từ chạy vào kinh mạch, rồi chậm rãi tiến về phía trước. Lần này Diệp Thiên Vân không bị đau xé tim gan như lần đầu hình thành tiểu chu thiên nữa, hắn chỉ thấy hơi đau một chút, đồng thời còn cảm thấy tê nhức nữa.
Dòng chân khí dần dần đánh sâu vào kinh mạch, sau khoảng chừng một tiếng đồng hồ, cơ thể Diệp Thiên Vân đột nhiên run lên, hai mắt mở to, trên mặt mang theo vẻ hưởng thụ. Sau khi ổn định lại một chút, Diệp Thiên Vân đứng đậy, từ từ bước về phía cửa sổ, mở hai cánh cửa ra, hắn hít thật sâu một hơi không khí trong lành, rồi bỗng nhiên hô tướng lên.
Diệp Thiên Vân ở tại tầng bốn, cũng không phải cao quá, nên khiến một vài người ngẩng đầu nhìn lên. Diệp Thiên Vân hô xong liền cảm thấy những điều phiền muộn trong lồng ngực nhất thời đã tan biến hết. Mười mấy năm khổ luyện cuối cùng cũng được báo đáp, giúp hắn lại thấy được hi vọng.
Nội công có tồn tại thật hay không đã là một vấn đề khiến Diệp Thiên Vân phải đau đầu suốt một thời gian, khi hắn tiến vào tầng thứ nhất thì vẫn còn hơi nghi ngờ, nhưng giờ cánh cửa trước mắt hắn đã được mở ra, đó chính là cánh cửa dẫn vào điện đường của võ học, hắn chỉ cần đẩy cánh cửa ấy ra là sẽ được thấy một chân trời khác.
Chân trời này hắn chưa bao giờ được tiếp xúc qua. Mọi thứ đều bắt đầu từ số không, đầy sự thần bí, chỉ đợi hắn từng bước từng bước phát hiện, điều này khiến tâm lý của hắn rất kích động.
Kim Chung Tráo luyện tới tầng hai, nội kình cùng hộ thân khí công dần dần hình thành, chân khí trong thể nội cũng thâm hậu hơn, có thể bảo vệ nội tạng không dễ dàng bị thương. Luyện tới tầng thứ hai, công kích bình thường đối với người luyện chỉ như gãi ngứa, đó cũng là những tác dụng đầu tiên do Kim Chung Tráo phát huy.
Nghĩ tới đây, Diệp Thiên Vân đẩy cửa ra ngoài, hắn đi xuống sân tập ở tầng hai, rất nhiều học viên đều đang nghỉ ngơi, vừa nói chuyện phiếm vừa xem bốn người Thạch Thanh Sơn biểu diễn, có người còn lấy DV (digital video) chụp hình lại. Trước mặt bọn Thạch Thanh Sơn có một cây cọc gỗ đường kính tầm bốn tấc, bốn người họ đang thử xem ai có thể đá gãy nó trước.
Bốn người đá hơn nửa ngày nhưng không một ai đá gãy được cọc gỗ, ngược lại chân còn thấy rất đau, nhưng cả bọn vẫn rất cố gắng. Đám học viên xung quanh lại trêu chọc, khiến bọn họ mặt đỏ rần, cắn răng muốn tiến lên thử một lần nữa.
Diệp Thiên Vân cười cười, hắn cũng muốn xem náo nhiệt nên đã ngồi ở phía dưới, không ngờ đám học viên lại kêu ầm lên sư phụ tới, có một học viên còn rống lên: “Sư phụ mau lên giúp các sư huynh đi, người xem bọn họ vì sĩ diện mà quyết liều mạng kìa." Mấy tên đồ đệ bị nói tới mức hận không thể chui được xuống đất, cả bọn hung hăng trợn mắt nhìn tên học viên kia, tên học viên kia chỉ cười khan hai tiếng rồi không nói gì nữa.
Nhưng đám học viên lại ầm ầm khen ý kiến này hay, ai cũng kêu nên để Diệp Thiên Vân lên thử. Nhiều học viên còn chưa được thấy Diệp Thiên Vân đối luyện với người khác, thường thường chỉ được hắn chỉ điểm cho một chút mà thôi.
Diệp Thiên Vân nhìn lướt qua toàn sân, tay vẫy vẫy ý bảo mọi người trật tự lại. Sân tập đang ầm ĩ nhất thời trở nên yên tĩnh, các học viên đều lẳng lặng đợi Diệp Thiên Vân.
Lúc này Diệp Thiên Vân mới nói: “Thật ra đây cũng là một phương pháp luyện khí, đề nghị các học viên chưa học nội công không nên luyện tập, không tốt cho thân thể đâu. Chỉ có luyện nội công tới một trình độ nhất định mới để chân không bị thương. Ta làm mẫu cho mọi người một lần." Mấy đồ đệ cũng nhân cơ hội chạy xuống xem Diệp Thiên Vân biểu diễn.
Mấy người bọn họ cũng muốn xem Diệp Thiên Vân phát lực thế nào để có thể đá gãy cọc gỗ kia.
Diệp Thiên Vân mỉm cười nói: “Các ngươi nhìn cho rõ nhé, đem nội công vận đến chân, sau đó phát lực trong nháy mắt, đây là phương pháp đơn giản nhất." Nói xong chân Diệp Thiên Vân đột nhiên quét mạnh về phía cọc gỗ, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc vang lên, cọc gỗ đã gãy làm hai đoạn, nhanh, chuẩn, mạnh, tất cả đều được Diệp Thiên Vân thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Lúc này sân tập vang lên một tràng pháo tay, một đá của Diệp Thiên Vân đã khiến mọi người phải kính trọng. Nhiều học viên lần đầu tiên được thấy Diệp Thiên Vân phát uy, có mấy nữ học viên còn hét lên chói tai.
Diệp Thiên Vân cười nhạt, hiện giờ hắn rất có hứng thú nên nói thêm: “Thật ra đá cũng có thể phân các loại khác nhau, có loại tập trung sức mạnh vào một điểm, mà có loại tập trung đến một điểm rồi phát ra, loại này đáng sợ hơn loại vừa rồi rất nhiều, ta làm mẫu cho các ngươi một lần."
Trương Lượng muốn lấy một cây cọc gỗ ra thay thì Diệp Thiên Vân nói: “Không cần, chỉ cần đoạn này là đủ rồi." Cả sân hoảng sợ, ở trong sân chỉ còn nửa đoạn cọc gỗ thôi, một nửa còn lại đã bị đá sang bên. Vết gãy rất nhẵn, sức mạnh của một đá vừa rồi khiến đám học viên sùng bái không thôi.
Từ dấu vết trên cọc gỗ có thể thấy được sức mạnh của một đá này được khống chế rất tốt, nửa đoạn trên bị đá văng ra chưa tới một mét, cho thấy khi cọc gỗ bị đá gãy thì lực ở chân lập tức được thu lại. Tất cả sức mạnh đều được khống chế, không dư thừa một chút lực nào, như vậy còn không được coi là lợi hại? Mỗi người trên sân trong lòng đều rung động.
Mọi người đều nhìn Diệp Thiên Vân, xem ra người trẻ tuổi này công phu cũng quá đáng sợ, không biết là luyện tập từ năm bao nhiêu tuổi đây!
Người ngồi phía dưới đều chăm chú đợi một đá tiếp theo của Diệp Thiên Vân, mà Thạch Thanh Sơn bọn họ đã kích động tới mức mặt đỏ hồng, tay nắm chặt lại, ánh mắt tập trung vào nửa đoạn cọc gỗ còn lại, như rất sợ bỏ qua mất cơ hội.
Một tháng này bọn họ đi theo Diệp Thiên Vân, mỗi người đều có tiến bộ khác nhau, mà trong mấy người bọn họ hai người nắm vững nhất là Thạch Thanh Sơn và Trương Lượng.
Mấy người bọn họ theo Diệp Thiên Vân học được không ít kỹ xảo, lần này sư phụ biểu diễn, đương nhiên phải xem cho kỹ, sau này phải nghiên cứu cẩn thận. Đúng vào lúc này Diệp Thiên Vân lại đá ra một đá nhanh như chớp. Lúc này mọi người đều nhìn được rõ ràng, chân vừa tiếp xúc với cọc gỗ là liền thu hồi ngay, sau đó cọc gỗ đột nhiên vỡ tung, mảnh vụn bắn ra bốn phía, nửa đoạn cọc gỗ còn lại đều nát bấy. Cả sân im ắng như tờ, sau đó đột nhiên rào rào lên.
Nếu có người cảm thấy cú đá đầu tiên rất đẹp, thì cảm giác ở cú đá thứ hai lại là sợ hãi, quả thật khó có thể tưởng tượng nổi nếu cú đá này mà đá trúng người thì cơ thể không biết có vỡ tung ra như đoạn cọc gỗ kia không?
Phát lực quá mạnh, thật đáng sợ, không biết có phải là thật không nữa. Có học viên còn hoài nghi đây không phải gỗ thật nên nhặt mảnh vụn lên kiểm tra. Người dùng DV chụp cảnh vừa rồi thì vô cùng kích động, phải mang phim này về rửa thành ảnh, đem đi khoe cho bạn bè mới được.
Trương Lượng và Thạch Thanh Sơn lại cảm thấy bất lực, bọn họ rõ ràng hơn ai hết, chỉ có nửa đoạn cọc gỗ ngắn ngủn thế, phải cần sức mạnh thế nào mới có thể đá nó nát bấy được như vậy. Ít nhất cũng phải gấp năm lần sức mạnh của cú đá thứ nhất, nếu không thì chắc cũng không đủ rung đoạn cọc gỗ đấy. Quả là quá đáng sợ.
Thạch Thanh Sơn không khỏi nhớ lại lần đầu tiên đánh nhau với Diệp Thiên Vân, nếu Diệp Thiên Vân cũng đá cho mình một cú như vậy thì sẽ làm sao. Mà Trương Lượng bọn họ rõ ràng càng thấy si mê với loại sức mạnh này, ánh mắt có chút mơ màng. Nhiều học viên đều chụp ảnh cảnh vừa rồi, bọn họ muốn mang về cho bạn bè xem, trong lúc nhất thời cả sân cứ nhao nhao lên, Diệp Thiên Vân thấy bọn họ như vậy thì mỉm cười đi lên tầng ba. Rất nhiều học viên đều thấy sùng bái vị sư phụ tuổi còn rất trẻ này.