- Tiểu tử, ngươi thật sự có can đảm!
Vô Tà đao quay đầu nhìn thân ảnh đoạt đao, thần sắc không chút thay đổi, không hề kinh hãi.
- Không nghĩ tới ngươi lại có thể tránh thoát một đao của ta, thực lực không tệ, cho ngươi một cơ hội, ngoan ngoãn giao ra bảo đao, tự đoạn song chưởng, thừa dịp lòng ta còn không kém nói không chừng sẽ tha cho ngươi một mạng!
Thái độ của hắn cao cao tại thượng, hoàn toàn nắm mạng người trong tay.
- Ngươi đang nói chuyện cười sao?
Lâm Tiêu lạnh lùng hỏi, tuy hắn kiêng kỵ Vô Tà đao nhưng không có nghĩa buông tay chịu trói, bởi vì hắn biết mình làm gì tên kia cũng không bỏ qua mình, huống chi bên cạnh còn có hai người Tề gia.
- Cũng dám nói chuyện như vậy với Vô Tà đao, tiểu tử này không biết chữ chết viết như thế nào, luận khủng bố, Vô Tà đao nổi danh hung nhân tiếng tăm lừng lẫy Đế quốc Thần Võ, giết hắn như giết một con kiến!
Tề La nhủ thầm.
- Ha ha, thanh niên hiện tại thật sự là cuồng vọng tự đại, lười vô nghĩa với ngươi, chết cho ta!
Vô Tà đao như nghe được chuyện buồn cười, bật tiếng cười lớn.
Xuy lạp…
Trong tiếng cười lớn, hư không quỷ dị xuất hiện một đạo đao mang màu xám, đao mang toát ra khí tức tử tịch, ma sát khí thổi quét, đem hư không xuyên thủng vỡ nát.
- Ngăn cho ta!
Lâm Tiêu rút bảo đao ngăn cản.
Phanh phanh phanh…
Quang mang nhấp nháy, tung hoành uốn lượn, cắn nát hết thảy.
Lâm Tiêu thối lui ba bước, cổ họng ngọt lịm, ngăn chặn máu tươi sôi trào trong cơ thể.
- Di, tiểu tử kia lại ngăn chặn được!
Tề La cùng Tề Thừa trợn mắt khó tin, theo bọn hắn xem ra Lâm Tiêu không thể ngăn nổi một kích của Vô Tà đao!
- Hảo đao, nếu không phải thượng phẩm bảo đao này uy lực vô cùng, vừa rồi ta sẽ nguy hiểm!
Thúc giục chân nguyên xua tan tử tịch khí trên đao, trong lòng Lâm Tiêu vừa sợ hãi vừa vui sướng, cúi đầu, chỉ thấy chiến đao toát ra một tia xanh thẳm, ẩn chứa thuộc tính lôi điện, nơi chuôi đao còn có ba chữ nhỏ màu tím - Lôi Đình đao.
- Quả nhiên đao tốt!
Hai mắt Vô Tà đao cũng tỏa sáng, hắn làm sao không biết vừa rồi Lâm Tiêu có thể ngăn cản một đao của hắn là nhờ có chiến đao thượng phẩm kia.
- Ha ha, thanh bảo đao như vậy chỉ ở trong tay Vô Tà đao này mới vật tận kỳ dụng, ở trong tay ngươi chỉ là bảo châu long đong, đưa ra cho ta!
Oanh!
Tử tịch khí vô tận bốc lên, hai tay Đường Uyên giơ cao, chân nguyên cuồn cuộn lưu chuyển, hóa thành đao mang màu xám nghiền áp xuống.
- Thức thứ hai Ngũ Ngục Pháp Vương đao - Địa Ngục đao!
Đao ý vô tận cùng tuyệt vọng đồng thời thi triển, bổ trợ cho nhau, đao mang va chạm kịch liệt nhanh chóng lan tràn, mặt đất bị nện nổ tung, chấn thành bụi phấn.
Phanh!
Thân hình Lâm Tiêu bay ngược ra sau như diều đứt dây, đao khí xé rách áo bào, Lưu Hỏa bảo giáp xuất hiện vết đao thật sâu, cơ hồ muốn cắt bảo giáp thành hai mảnh.
- Đây là thực lực Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong sao, quả nhiên đáng sợ!
Khóe môi tràn ra máu tươi, sắc mặt Lâm Tiêu tái nhợt. Luận lực công kích hắn không kém Vô Tà đao bao nhiêu, thậm chí trong phương diện đao ý còn chiếm chút thượng phong, vả lại chân nguyên cùng vũ kỹ cũng không thua kém, nhưng trong phương diện phòng ngự hai người kém quá xa.
- Lại có thể tiếp được, có chút ý tứ.
So sánh với Lâm Tiêu, Vô Tà đao càng thêm giật mình, hắn tung hoành đế quốc nhiều năm như vậy, có thể ở cấp bậc Quy nguyên cảnh trung kỳ đã ngăn trở được công kích của hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
- Bản thân ta muốn xem tiểu tử này còn có kỹ năng gì.
Không chút do dự, Vô Tà đao lại phát động tiến công mãnh liệt.
Oanh long…
Trong lúc nhất thời, trong thiên địa đao mang tung hoành, mang theo khí tức tử tịch hủy diệt hết thảy, mà Lâm Tiêu huy động Lôi Đình đao, đao ý vô tận cùng tuyệt vọng thúc giục tới mức tận cùng, từng đạo quang mang xanh thẳm lan tràn như mạng nhện, xỏ xuyên qua hư không, va chạm ra hoa lửa kịch liệt.
Oanh một tiếng, một đạo chân nguyên quang thúc đánh xuống mặt đất, nện ra một hố sâu trăm thước, nham thạch cứng rắn hóa khí tan thành bụi bặm.
Song phương giao thủ hơn mười chiêu, đại chiến kịch liệt, trong chiến đấu Lâm Tiêu liên tục lui về phía sau, khí huyết sôi trào, Lưu Hỏa bảo giáp bị chém rậm rạp vết đao, tùy thời đều sẽ tan rã.
- Đi!
Thừa dịp có khe hở, Lâm Tiêu xuyên qua đao mang phong tỏa trùng điệp, bỏ chạy thật nhanh.
- Muốn chạy trốn? Ở trước mặt ta ngươi nghĩ chạy được sao!
Vô Tà đao dữ tợn cười to, thân hình như cực quang bay theo, không ngừng lóe ra trong hư không, chỉ vài lần hô hấp đã đuổi theo phía sau Lâm Tiêu, chiến đao chém thẳng tới sau lưng hắn, một kích này nếu bị đánh trúng Lâm Tiêu không chết cũng trọng thương.
Phanh một tiếng nổ vang, kim quang lóe sáng, sau lưng Lâm Tiêu đột nhiên xuất hiện một mặt thuẫn vàng kim, ngăn chặn một kích trí mạng, trên mặt thuẫn hiện lên vết rạn rậm rạp, chính là hạ phẩm nguyên khí Huyền Kim thuẫn.
- Chết cho ta!
Vô Tà đao kêu to, đao mang rậm rạp bắn nhanh, tiếp tục truy kích.
- Phân Thân Hóa Ảnh quyết!
Thân hình Lâm Tiêu nổ tung, đao mang tràn ngập tử tịch khí nghiền áp từng đạo tàn ảnh thành phấn vụn, chân thân mang theo chân nguyên thiêu đốt lưu lại hồng quang bay vút cực nhanh.
- Hỗn đản, thế nhưng lại tránh thoát!
Vô Tà đao tức giận sôi máu, hét lớn.
- Truy!
Trong hư không, một đạo lưu quang bay nhanh phía trước, ngay sau đó ba đạo lưu quang đuổi sát phía sau, xé rách từng trận khí lãng trên Ma Khí Hải mênh mông.
- Đây không phải Vô Tà đao sao?
- Tiểu tử chạy phía trước là ai, lại làm Vô Tà đao tức giận như thế?
Dọc đường, không ít cường giả tầm bảo gần bên nghe được động tĩnh, vừa nhìn thấy Vô Tà đao nhất thời nghị luận sôi nổi, sinh lòng kiêng kỵ.
- Xú tiểu tử, ngươi đừng muốn chạy trốn, chết cho ta!
Vô Tà đao phẫn nộ kêu to, liên tục ra tay, từng đạo đao mang không ngừng truy kích tới, như muốn hủy diệt hết thảy.
Lâm Tiêu đem Hư Tung La Ảnh thi triển tới mức tận cùng, không hề đánh bừa, đem mỗi lần tiến công của đối phương đều dùng Phân Thân Hóa Ảnh quyết ngăn cản, liều lĩnh bỏ chạy phía trước, luận tốc độ Lâm Tiêu hiển nhiên không bằng Vô Tà đao, trong quá trình chạy trốn vẫn bị đuổi kịp, nhưng nhờ sự trợ giúp của tinh thần lực vì vậy liên tục tránh né thoát ra.
- Tiểu tử, có dũng khí dừng lại đại chiến với ta một trận!
Rõ ràng thực lực hoàn toàn bao trùm đối phương, nhưng không cách nào đánh chết được hắn, điều này làm Vô Tà đao giận dữ cơ hồ muốn nổ ngực, phẫn nộ hét lớn, không ngừng tiến công.
Lâm Tiêu bĩu môi, ngu ngốc mới giao thủ cùng Vô Tà đao, lấy sở đoản của mình đánh sở trường của đối phương, chỉ có ngu si mới làm như vậy.
Oanh long…
Tiếng nổ vang từng trận, từng đạo đao mang thổi quét bốn phía, thông thiên triệt địa, đánh nát một ngọn núi hoang màu đen, ma khí tản ra đầy trời.
Lâm Tiêu nhíu mày, nếu tiếp tục như vậy cũng không được, tuy Hư Tung La Ảnh cùng Phân Thân Hóa Ảnh quyết ảo diệu vô cùng, nhưng luôn sử dụng nếu bị vây quanh, đối phương đã sớm có chuẩn bị chỉ sợ phải thả Phân thân Toản Địa Giáp mới có khả năng chống cự.