Võ Đạo Đan Tôn

Chương 667: Oanh động nho nhỏ

Cũng bởi vì như thế, Bách Lý Huyền có địa vị khá cao trong các hoàng tử, bị nhiều người âm thầm xem là một trong những người có khả năng leo lên vị trí hoàng đế nhất. Hôm nay hắn đã ba mươi mốt tuổi, thực lực Quy Nguyên Cảnh trung kỳ đỉnh phong, có thể nói là rất nghịch thiên, đã từng có mấy cường giả thế lực lớn kết luận, hắn rất có hi vọng bước vào Sinh Tử Cảnh.

Hắn đã tới, tự nhiên là dẫn tới không ít võ giả trên bình nguyên chú ý tới, không ngừng bàn tán với nhau.

- Đông Phương quận vương, đã lâu không gặp, không biết quận Hiên Dật các ngươi lần này có thiên tài gì hay không, ta muốn xem quận Hiên Dật làm sao đoạt quán quân lần này, để ta mở rộng tầm mắt đấy.

Bách Lý Huyền mỉm cười nói ra.

Đông Phương Hiên Viên nói:

- Tứ hoàng tử điện hạ hao tâm tổn trí rồi, quận Hiên Dật chúng ta chỉ cố gắng hết sức, không có phụ lòng tứ hoàng tử.

- Vậy là tốt rồi.

Bách Lý Huyền than nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn qua Đông Phương Nguyệt Linh.

- Nguyệt Linh muội muội năm năm trước tới gặp ta một lần, rất có hi vọng đoạt được quán quân, đáng tiếc cuối cùng kém một bước cuối cùng, chỉ được bài danh thứ ba, nhưng mà với nữ tử mà nói, thành tích như vậy là ít có, tiểu vương ta rất bội phục.

Đông Phương Nguyệt Linh nhíu mày, lại không nói thêm cái gì.

Bách Lý Huyền thấy thế, cũng không có tức giận, cười nói:

- Tới đây, tiểu vương nghe nói giải thi đấu Phong Vân bảng lần này chính là lần cường thịnh nhất, để tiểu vương xem có thiên tài nào đáng giá chờ mong.

Trong khi nói chuyện, ánh mắt bọn họ nhìn qua bình đài phía nam, chính là khảo hạch Tinh Quang Huyễn Giới tầng thứ ba.

Bách Lý Huyền và Đông Phương Nguyệt Linh kết bạn đi tới di tích viễn cổ lịch lãm, lúc trước Bách Lý Huyền đã là cường giả Quy Nguyên Cảnh vô tình đi qua sơn mạch Thương Huyền, kết quả gặp được đệ tử thiên tài doanh quận Hiên Dật đi lịch lãm trong di tích, Bách Lý Huyền nhìn thấy Đông Phương Nguyệt Linh sau đó giật mình, lại động tâm tư, nhưng mà thái độ Đông Phương Nguyệt Linh với hắn rất mờ nhạt, nếu như là nữ tử bình thường, Bách Lý Huyền đã sớm cho người bắt về, chỉ tiếc Đông Phương Nguyệt Linh dầu gì cũng là quận chúa quận Hiên Dật, hơn nữa bản thân Đông Phương Nguyệt Linh có thái độ cự người ngàn dặm, bởi vậy hắn những năm gần đây vẫn theo đuổi nàng.

Hiện giờ nghe Đông Phương Nguyệt Linh chuẩn bị đi thành Tinh Túc quan sát giải thi đấu Phong Vân bảng, hắn cũng hiếu kỳ nên tới quan sát, sau đó mới có chuyện này xảy ra.

Tinh Quang Huyễn Giới tầng thứ ba, khảo hạch khẩn trương đang tiến hành.

Bá bá bá...

Từng bóng người bay vút đi như tia chớp, trong tinh quang có dấu hiệu mộng ảo, ý đồ đi tới cuối cùng, bắt lấy vài ngôi sao đang bay vút đi, nhưng mà người thành công chỉ là phần nhỏ, đa số thất bại giữa đường, thậm chí là vào lúc cuối cùng, bất đắc dĩ bị Tinh Quang Huyền Giới truyền tống ra ngoài, mất đi tư cách tham gia Phong Vân bảng.

- Ngay cả Tinh Quang Huyễn Giới cũng không thông qua, còn tới tham gia Phong Vân bảng, đúng là nực cười.

Trên bình đài trước thông đạo khảo hạch, có võ giả không nhịn được cười khinh miệt.

Rất nhanh tới phiên đám người Lâm Tiêu.

- Ta đi trước.

Bạch Mông tiến lên trước một bước, ánh mắt ngưng trọng, hít sâu một hơi nhìn qua hào quang trong thông đạo.

- Chúng ta cũng tới.

Đám người Mộ Lăng cũng đi lên một bước, Lâm Tiêu cũng chuẩn bị đi vào thông đạo thì dừng bước.

Đồng thời đám người Bạch Mông hóa thành hào quang tiến lên, chỉ thấy Bạch Mông tiến vào thông đạo thì gân xanh bành trướng, sắc mặt đỏ bừng, con mắt căng thẳng, hắn cắn chặt răng tiến lên, sau lưng hắn bình chướng tinh quang không ngừng tiến lên theo hắn, cơ hồ dán vào lưng bọn họ, tùy thời truyền tống bọn họ ra ngoài, cho nên chỉ có thể ra sức trùng kích.

Mà Mộ Lăng, Nam Môn Thành, Lưu Vân thì thần thái nhẹ nhõm hơn không ít, đạt tới Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong, uy áp trong tinh quang thông đạo này vẫn kiên trì được, tốc độ cũng hơn xa Bạch Mông, nhưng mà thần sắc khẩn trương, ngưng trọng nhìn chằm chằm vào phía trước, nhìn qua ngôi sao không ngừng bay qua, ý đồ bắt lấy chúng.

- Ah?

Bay đi một nửa, Bạch Mông mới vào Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đã không kiên trì được dưới uy áp khủng bố trong thông đạo, thân thể lảo đảo, lập tức bị bình chướng tinh quang sau lưng cuốn lấy, hắn hóa thành hào quang biến mất khỏi khảo hạch, mất đi tư cách.

Nghe được sau lưng có tiếng rống to vang lên liên tiếp, đám người Mộ Lăng thần sắc khẩn trương, toàn lực chạy thẳng tới cuối thông đạo, ánh mắt bọn họ như điện, vận chuyển nguyên lực tới cực hạn, thân hình nhảy lên cao cao, hắn chụp lấy ngôi sao đang bay vút qua.

- Thu cho ta!

Hét lớn một tiếng, Mộ Lăng dẫn đầu bắt lấy một ngôi sao, thân thể lăng không sinh ra lực nâng, nàng bay lên bình đài, thông qua khảo hạch dự tuyển.

Ngay sau đó Lưu Vân cũng bắt được một ngôi sao xẹt qua người, lập tức đáp xuống bình đài.

Nam Môn Thành vận khí không tốt, mấy lần đều không bắt lấy ngôi sao đang bay qua, hắn rơi xuống sau đó bị bình chướng tinh quang cuốn vào trong đó, bất đắc dĩ mất đi tư cách.

- Lúc này giải thi đấu Phong Vân bảng quả nhiên rất tốt, nếu như ta không có nhìn lầm, tiểu tử kia đã đạt tới Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong, hắn còn không có thông qua Tinh Quang Huyễn Giới a.

Trên bình nguyên, tứ hoàng tử Bách Lý Huyền sắc mặt hơi động, võ giả Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong hoàn toàn có tư cách bước vào Phong Vân bảng, một ít người nổi bật trong đó thậm chí có thể trùng kích ba mươi sáu thiên cương, nhưng lần này ngay cả Tinh Quang Huyễn Giới cũng không thông qua.

Vòng khảo hạch đầu tiên chấm dứt, Lâm Tiêu không do dự, hắn đi vào thông đạo tinh quang.

- Hắc ắc, võ giả vòng một không có cao thủ gì, phải kể tới Tề Thiểu Kiệt ta đứng thứ nhất đi.

Cách đó không xa, một tên võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ nhảy vào trong thông đạo tinh quang, uy áp trong thông đạo với hắn mà nói không có gì cả, hắn bỏ xa những võ giả khác sau lưng, thần thái nhẹ nhõm đi tới cuối thông đạo, dương dương đắc ý.

Đúng lúc này...

Bá!

Một đạo lưu quang dùng tốc độ nhanh hơn cả hắn lướt đi, cũng không thấy có động tác gì, trong nháy mắt đã đi tới cuối thông đạo sau đó nhẹ nhõm bắt lấy ngôi sao, lập tức xuất hiện ở bình đài phía nam, cả quá trình nhẹ nhàng không chút tốn sức.

- Cái gì?

Tề Thiểu Kiệt trước đó trợn mắt há hốc mồm, thiếu chút nữa cả kinh ngã xuống, cũng may dùng thực lực của hắn còn phải bảo trì cân đối, chật vật ổn định thân hình, nhảy lên bắt lấy ngôi sao và thông qua khảo hạch.

Trên sân thượng, Tề Thiểu Kiệt sắc mặt đỏ bừng, quay đầu nhìn qua tên võ giả mặc võ bào rách rưới, nếu như vừa rồi bởi vì ngoài ý muốn làm võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ như hắn không thông qua khảo hạch dự tuyển, như vậy mất mặt lớn lắm.

Dùng tư thái nhẹ nhàng xông qua Tinh Quang Huyễn Giới tầng thứ ba, mặt Lâm Tiêu không đổi sắc, thần thái bình tĩnh.

- Cao thủ, tuyệt đối là cao thủ.

- Nhẹ nhàng thông qua tầng thứ ba, tuyệt đối không thể khinh thường.