Võ Đạo Đan Tôn

Chương 663: Dự tuyển sát hạch

Sau Tinh Quang Huyễn Giới là cửa thành cùng thành trì Thành Tinh Túc, tuyển thủ thông qua dự tuyển sát hạch sẽ được đưa tới bình đài rộng mở, mà tuyển thủ thất bại sẽ đưa ra đất trống ngoài cửa nam, chỉ cần nhìn xem là hiểu được.

Ở tầng ngoài cùng của huyễn giới, toàn bộ võ giả tiến vào sẽ gặp được tinh quang bình chướng, mông lung mờ ảo, giống như một tầng hơi nước mỏng, không ngừng lưu động, dài hơn mười thước.

Đây là tầng sát hạch đầu tiên của huyễn giới.

Mỗi võ giả đều phải dùng vũ khí cùng thực lực bản thân phá vỡ bình chướng kia, đi xuyên qua, như vậy mới có thể đi tới tầng thứ hai huyễn giới, một khi thành công sẽ gặp tầng sát hạch tiếp theo, mà thất bại sẽ bị truyền khỏi huyễn giới.

- Bá!

Sắc mặt La Thiên Đô không chút thay đổi, không hề nhìn kỹ, tốc độ không giảm, trực tiếp phóng về hướng bình chướng, xem như trước mặt không có vật gì.

Ông…

Ngay lúc thân thể hắn sắp xuyên qua bình chướng, thông đạo tự động tránh một lối đi, La Thiên Đô nhanh chóng nhảy vào bên trong, trong nháy mắt đã thông qua khoảng cách mười thước thông đạo tiến vào tầng thứ hai.

Nhóm người Đoạn Thiên Cừu theo sát phía sau, thoải mái xé rách tinh quang bình chướng, hoặc một quyền oanh ra lỗ thủng xỏ xuyên thông đạo, đi vào tầng kế tiếp, nhưng toàn bộ ánh mắt võ giả đều tập trung trên người La Thiên Đô, vẻ mặt nghi hoặc cùng rung động.

- Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Vì sao La Thiên Đô còn chưa công kích thông đạo lại tự động mở ra?

- Phải đó, chẳng lẽ thông đạo biết không ngăn được hắn, cho nên tự động khai mở?

- Không có khả năng, Tinh Quang Huyễn Giới không khả năng có ý tưởng nhường nhịn như thế.

Các võ giả trợn mắt, hoàn toàn không rõ xảy ra chuyện gì.

- La Thiên Đô lợi hại, vận dụng nguyên lực đã đăng phong tạo cực.

Chỉ có một chút cao thủ Quy nguyên cảnh nhìn thấy rõ ràng, cũng không phải thông đạo tự động mở ra, mà là trong nháy mắt La Thiên Đô đi tới đã phóng ra kình khí, lợi dụng nguyên lực cùng uy áp hình thành nguyên lực khí tường vô hình phá hoại thông đạo, thông qua sát hạch lần này.

Trên thực tế nhóm người Mặc Thanh Hiên cũng làm được, nhưng muốn cho người ta cảm giác giống như chưa từng động thủ thì không phải ai cũng làm được nhẹ nhàng như thế, điều này cũng cần phải nắm giữ nguyên lực cùng uy áp tới mức đăng phong tạo cực mới được.

- Phá!

Tầng thứ nhất không quá khó khăn, Lý Dật Phong, Mộ Lăng, Đoạn Hồng, Chu Chỉ cùng Lưu Vân bọn họ đều thoải mái đi qua, trong nháy mắt đã có gần hai ngàn người thông qua tầng thứ nhất tiến vào tầng thứ hai.

Nhưng nhóm người Kỷ Hồng, Bạch Mông gặp chút phiền toái, khi họ toàn lực ra tay phá vỡ lỗ hổng, nhưng chỉ đi được nửa đường lại bị hợp lại, lập tức gây ra phiền phức.

Thông đạo không ngừng lưu động, mỗi thời khắc đều tiêu hao thật nhiều nguyên lực mới có thể duy trì khe hở, không khả năng cho phép nghỉ ngơi mới tiếp tục đi tới, bởi vì nguyên lực bổ sung không kịp sẽ bị vây bên trong, sau đó bị đào thải.

Kỷ Hồng bọn họ gặp phải vấn đề như thế.

- Đáng chết, đi!

Kỷ Hồng cùng Bạch Mông đỡ hơn một chút, trường thương cùng chiến đao huy động, cuối cùng thông qua vài thước còn lại, nhưng Dương Tuấn cùng Cận Trí Hải gặp phiền toái, thân hình trì trệ không thể tiến lên.

- Phá cho ta!

Hít sâu một hơi, biết rõ không thể ở lâu, hai người vung trường côn cùng cước ảnh thi triển công kích cường đại nhất của mình.

Oanh long long…

Trong tiếng nổ vang, trường côn trong tay Dương Tuấn hóa thành nộ hải giao long, Cận Trí Hải tung cước hóa thành sóng biển trùng điệp, phá vỡ giao thể dày nặng, cuối cùng gian nan thông qua tầng thứ nhất, không ngừng thở dốc, mồ hôi đầm đìa.

Bạch Hồng Phi không nhịn được nhíu mày, nói:

- Lần này Tinh Quang Huyễn Giới khó khăn cực cao, chỉ tầng thứ nhất đã khó như vậy, mặc dù mấy người Dương Tuấn chỉ là hóa phàm sơ kỳ đỉnh phong, không xem là người nổi bật, nhưng muốn thông qua dự tuyển sát hạch lẽ ra không vấn đề, nhưng lần này thoạt nhìn không ổn.

- Đừng nói Dương Tuấn cùng Cận Trí Hải, cho dù là Kỷ Hồng cùng Bạch Mông, Cổ Luân, Hoa Phượng Tú cũng đều nguy hiểm.

Nguyên Chí Sĩ trầm giọng nói.

Không chỉ người của quận Hiên Dật, những quận thành khác cũng như thế, không ít hóa phàm sơ kỳ đỉnh bị thông đạo ngăn trở, cuối cùng phong bế bên trong, sau đó bị truyền tống khỏi huyễn giới xuất hiện trên đất trống.

- Lần này trận thi đấu Phong Vân Bảng khó khăn như vậy?

- Đáng chết, nếu vậy vài đệ tử tông môn chúng ta nguy hiểm rồi.

Trên bình nguyên, các võ giả nghị luận xôn xao, cảm thấy lo lắng cho đệ tử của mình.

Nhìn nhóm người Kỷ Hồng tiến vào tầng thứ hai, Đông Phương Hiên Viên cau mày, mở miệng nói:

- Nhắc tới Kỷ Hồng, Lâm Tiêu thật sự không tới kịp sao?

Bạch Hồng Phi lộ vẻ lo lắng:

- Nếu Lâm Tiêu không đuổi kịp trận thi đấu lần này, thật sự rất tiếc nuối.

- Lần này là lần thi đấu cường thịnh nhất, là một lần thể nghiệm khó có được, đối với từng võ giả tham gia mà nói là thu hoạch thật lớn.

Hưu…

Lúc này một đạo lưu quang từ xa bay tới, Nguyên Chí Sĩ theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời vui mừng nói:

- Quận vương đại nhân, Lâm Tiêu đã tới.

- Tới rồi sao?

Đông Phương Hiên Viên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người mặc quần áo rách tung tóe, bay vút nhanh như chớp, chỉ vài lần lóe thân đã đi tới trên bình nguyên, chính là Lâm Tiêu.

- Lâm Tiêu gặp qua doanh chủ, ba vị phó doanh chủ đại nhân.

Lâm Tiêu nhìn thấy nhóm người, vội vàng vặn thân hình rơi xuống trước mặt họ.

- Xú tiểu tử, làm sao tới muộn như vậy? Còn mặc thành hình dạng này.

Bạch Hồng Phi hết lời để nói, hiện tại nhìn Lâm Tiêu chẳng khác gì một dã nhân.

Lâm Tiêu áy náy cười, cũng không giải thích. Vốn hắn đã đuổi kịp thời gian ở hai ngày trước, không nghĩ tới dọc đường chợt cảm ngộ, đành phải dừng lại bế quan vài ngày, chờ khi xuất quan thì đã muộn, chỉ đành vội vàng chạy đi, nửa canh giờ trước tiến vào nội vực Thành Tinh Túc đang chuẩn bị thay quần áo, không nghĩ tới không trung đột nhiên tối sầm xuống, Tinh Quang Huyễn Giới mở ra, vì vậy không còn thời gian thay quần áo, một đường chạy như điên mới đuổi tới.

- Tốt lắm, tới thì được rồi, nhanh vào đi thôi.

Đông Phương Hiên Viên cười nói.

Gật gật đầu, Lâm Tiêu nháy mắt nhảy vào Tinh Quang Huyễn Giới, biến mất không còn nhìn thấy.

- Di, các ngươi nhìn thấy không, vừa rồi ta nhìn thấy một dã nhân đi?

- Dã nhân gì chứ, đó là đệ tử quận Hiên Dật, ngươi không nhìn thấy hắn còn nói chuyện với Đông Phương Hiên Viên quận vương hay sao.

- Muộn như vậy mới chạy tới, còn ăn mặc như vậy, đệ tử quận Hiên Dật người gì cũng có.

- Ha ha, Đông Phương Hiên Viên, đệ tử quận Hiên Dật các ngươi thật khan hiếm ah, không nghĩ tới còn kéo cả khất cái tới dự thi, nếu như là ta đã sớm đập đầu mà chết cho rồi, làm gì còn mặt mũi đứng ở chỗ này.

Đột nhiên một trận cười to vang lên trên bình nguyên, làm cho các võ giả đều nghe được, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện là một trung niên mày rậm mặc hắc bào, trong ánh mắt nhìn Đông Phương Hiên Viên tràn đầy vẻ trào phúng cùng khinh miệt.