Phốc xuy…
Hơn mười võ giả cuối cùng bị huyết quang đánh trúng, không hề có chút lực chống cự, nháy mắt bạo thành huyết vụ đầy trời, ngay cả tiếng kêu thảm còn chưa kịp phát ra đã thi cốt vô tồn.
- Ha ha, chết tốt lắm.
Thần sắc Huyết Thứu vặn vẹo, hóa thành huyết quang bay lên không, ngay sau đó lặng yên xuất hiện trên một ngọn núi ngoài trăm dặm.
- Giết đồ đệ bảo bối của ta, hai tên tiểu tử thúi, ta mặc kệ các ngươi có thân phận gì, đều phải chết cho ta, ta ở đây canh chừng các ngươi, các ngươi tốt nhất cầu nguyện mình đừng còn sống đi ra, nếu không ta sẽ cho các ngươi sống không bằng chết.
Sát khí tỏa khắp, Huyết Thứu đạo nhân ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, lẳng lặng canh chừng Cổ địa Thái Thần cách đó không xa.
Ông…
Trong lốc xoáy, Lâm Tiêu đi về phía trước, đột nhiên trước mắt quang mang bừng sáng, đồng thời cảm giác mê muội biến mất, vừa mở mắt Lâm Tiêu đã phát hiện mình xuất hiện trên một bình nguyên rộng lớn, bầu trời xanh thẳm, bãi cỏ tươi mát, dõi mắt nhìn lại không thấy cuối, kéo dài tận chân trời.
- Nơi này là địa phương nào? Sư huynh đâu?
Trên bình nguyên trống rỗng, không thấy một bóng người, ở trong này tinh thần lực cùng cảm giác của Lâm Tiêu bị áp sức chỉ còn lại một phần mười, thậm chí cảm giác còn không bằng mắt thường nhìn ra xa.
- Đúng rồi, bản đồ.
Trong lòng vừa động, Lâm Tiêu mở ra không gian giới chỉ lấy ra bản đồ.
Trên bản đồ phong cách cổ xưa thần bí, vô số hắc tuyến hỗn loạn đang không ngừng du động, tản mát ra hào quang mỏng manh, cuối cùng hình thành một bộ đồ án, đồ án vô cùng trừu tượng thật giống như tác phẩm mà nhi đồng vẽ ra, nhưng nhìn kỹ lại vẫn thấy được bộ dáng địa hình.
Ở trên bản đồ, có một điểm đỏ đang không ngừng chớp động, đang nằm ở giữa, tựa hồ là chỗ đứng hiện tại của Lâm Tiêu.
- Ta đang ở trên bình nguyên?
Lâm Tiêu nhíu mày, bản đồ này thật khó phân biệt, miễn cưỡng chỉ thấy được mình tựa hồ đang ở trên bình nguyên, mà khắp bốn phía xa xa hiện lên không ít điểm đen cùng vàng, chợt sáng chợt tắt.
- Điểm đen cùng điểm vàng đại biểu cho cái gì?
Lâm Tiêu đau đầu, tấm bản đồ này cực kỳ cổ quái, không hề có giải thích, làm cho người ta thật khó hiểu.
- Điểm đen có thể đại biểu cho nguy hiểm, điểm vàng chẳng lẽ đại biểu cho bảo vật?
Cuối cùng Lâm Tiêu cân nhắc thật lâu mới có giải thích này.
Thu lại bản đồ, Lâm Tiêu hướng những điểm vàng chạy tới, hai loại điểm nhỏ màu sắc khác nhau lần lượt thay đổi, chỉ có điểm khác là vấn đề số lượng nhiều hay ít mà thôi.
Trên bình nguyên mờ mịt, Lâm Tiêu bay nhanh, dọc theo đường đi hắn thật cẩn thận, thời khắc đều chú ý bốn phía, đặc biệt ở dưới chân, nhưng bất ngờ chính là dọc theo đường đi Lâm Tiêu không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Bay thêm chừng nửa ngày, đã đi tới cuối bình nguyên, trước mặt Lâm Tiêu xuất hiện một mảnh loạn thạch quỷ dị, vô số tảng đá nho nhỏ sắp xếp khắp nơi, hỗn độn vô cùng.
- Vị trí của ta hiện tại quả nhiên có một dãy địa hình như đồi núi.
Lâm Tiêu lấy ra bản đồ cúi đầu nhìn lại, quả nhiên giống y như đúc.
- Hình như không nguy hiểm gì, đi vào trước.
Đi vào bên trong loạn thạch, Lâm Tiêu cảm giác tinh thần lực cùng cảm giác của mình lại co rút lại, chỉ cảm nhận được động tĩnh trong vòng hai ba trăm thước.
- Di!
Đột nhiên, nguyên khí phía trước bắt đầu khởi động, tựa hồ có bảo vật gì tồn tại.
Đứng trên một tảng đá lớn cao hơn trăm thước, Lâm Tiêu đưa mắt nhìn lại, trong loạn thạch cách đó không xa có một linh dược thổ hoàng sắc sinh trưởng nơi đó, tản ra hương thơm ngát, cao chừng một bàn tay, như một gốc dây hành, thân thể hơi mờ, bên trong dây hành còn có đường vân màu lục cùng đỏ, thật giống như kinh mạch trong cơ thể người, bởi do nguyên khí quá nồng nên gốc linh dược như có nguyên khí quang mang chớp nháy.
- Là Ngưng Mạch đằng.
Lâm Tiêu nhận ra lai lịch linh dược, Ngưng Mạch đằng là linh dược lục giai, giá trị cực cao, sau khi dùng có thể kiên cố kinh mạch trong cơ thể võ giả, khiến cho võ giả thừa nhận được nguyên lực trùng kích, làm kinh mạch trở nên mềm dẻo vô cùng, nếu đưa cho một võ giả có kinh mạch hao tổn nghiêm trọng sử dụng, có thể nhanh chóng chữa trị kinh mạch, hơn nữa càng thêm tăng cường, bởi vậy được vô số võ giả hâm mộ.
Một gốc Ngưng Mạch đằng bình thường giá cả sáu bảy mươi triệu, mấu chốt nhất chính là Ngưng Mạch đằng là thượng cổ linh dược, rất khó tìm kiếm, chỉ sinh trưởng trong một ít viễn cổ cấm địa, bởi vậy dù có tiền cũng không mua được.
Hơn nữa nhìn gốc Ngưng Mạch đằng kia hẳn là lâu năm, linh dược chân khí cơ hồ hóa thành thực chất, cũng phải ngoài ngàn năm, hiệu quả kinh người, nếu mang ra đấu giá khả năng lên tới một hai trăm triệu, vượt qua cực hạn linh dược lục giai bình thường.
Lấy ra bản đồ, Lâm Tiêu quả nhiên nhìn thấy được điểm vàng cùng điểm đỏ đã trùng điệp vào nhau.
- Kỳ quái, vừa rồi nơi này không có điểm vàng.
Trong lòng Lâm Tiêu nghi hoặc, vừa rồi hắn có xem qua bản đồ, ở trong khu đồi núi này hẳn không có gì, nhưng bây giờ lại xuất hiện điểm vàng.
- Điểm vàng này lại có thể di động.
Cẩn thận quan sát một lát, Lâm Tiêu nhất thời phát hiện những điểm nhỏ trên bản đồ cũng không nằm một chỗ, mà đang di động với tốc độ thật chậm, cơ hồ như không có biến hóa, nhưng nếu di động nhanh lại như đang lóe ra, ngay sau đó liền rỗng tuếch, không thấy chút tăm hơi.
- Xem ra bản đồ này cũng không phải vạn năng, nếu quá mức tin tưởng rất dễ lâm vào nguy hiểm.
Lâm Tiêu thu hồi bản đồ, thầm nhắc nhở chính mình.
Nhận thấy được không có gì nguy hiểm, Lâm Tiêu đi tới chỗ Ngưng Mạch đằng hái xuống.
Nguyên lực tán dật, chỉ vừa đến gần linh dược Lâm Tiêu đã cảm giác kinh mạch thân thể mình vô cùng khoan khoái, như uống một ngụm nước suối mát trong ngày hè.
- Ngưng Mạch đằng thượng hạng lục giai.
Một thanh âm đột nhiên truyền tới.
Lâm Tiêu quay đầu nhìn lại, nheo mắt, đó là một thanh niên mặc kim sắc trường bào đứng cách trăm thước trên tảng đá, cầm kim phiến trong tay, khóe môi nở nụ cười nhìn mình, chính là Kim Thương Tình. Đối phương tựa hồ có liên hệ nào đó với thiên địa, công phu che giấu chân khí nhất lưu, hơn nữa vừa rồi Lâm Tiêu đang chú ý Ngưng Mạch đằng nên bị đối phương tới gần trăm thước vẫn chưa kịp phát giác.
- Ha ha, vận khí của ta thật không tệ, không nghĩ tới người đầu tiên gặp được chính là ngươi, còn chiếm được một gốc Ngưng Mạch đằng thượng hạng lục giai, nhìn chân khí của nó, hiển nhiên đã ngoài ba ngàn năm, cải tạo xong kinh mạch là ta có thể dễ dàng đột phá tới Quy nguyên cảnh.
Khóe môi Kim Thương Tình khẽ cười, chậm rãi bước tới.
Lâm Tiêu thu hồi Ngưng Mạch đằng, nói:
- Vận khí tốt hẳn là ta đi.
- Ha ha.
Kim Thương Tình không nhịn được phá lên cười, nói:
- Ngươi rất thú vị, ở trước mặt ta vẫn dám nói lời này, chẳng lẽ cho rằng mình đánh chết Tông Thứu bọn hắn thì lòng tự tin bành trướng đi, nói thật cho ngươi biết, loại mặt hàng như ba người Tông Thứu ở trong mắt ta cái gì cũng không phải.