Võ Đạo Đan Tôn

Chương 564: Đánh lui Hắc Văn Thủy Giao (2)

Vù vù vù!

Một cái bóng đen xuất hiện trước mặt thiếu niên áo đen, dao động nguyên lực mênh mông, hai nắm tay như sắp đập vào đầu Hắc Văn Thủy Giao.

Ầm!

Mặt sông bắn tung mấy cột nước cao vút.

Bùm bùm bùm!

Bóng người liên tục thụt lùi ba bước, đạp sàn tàu cứng rắn lõm thành những dấu chân thật sâu. Hắc Văn Thủy Giao bị xung lực đẩy ngược ra xa, nó lúc lắc cái đầu, choáng váng.

- Là tiểu tử kia!

- Mạnh quá!

Trịnh Cường, lão nhân tóc bạc ở phía xa chú ý thấy cảnh này thì đôi mắt tràn ngập giật mình và mừng rỡ. Đám hộ vệ, võ giả từ tuyệt vọng trở nên hưng phấn.

Lâm Tiêu nhìn chằm chằm Hắc Văn Thủy Giao, lạnh lùng nói với thiếu niên áo đen sau lưng mình:

- Ngươi lui xuống.

Thiếu niên áo đen cung kính đứng sang một bên:

- Đa tạ đại ca ca cứu mạng.

Bị va chạm mạnh, lục tinh Hắc Văn Thủy Giao tức giận gầm lên:

- Grao grao!

Mặt sông mênh mông nổ tung sinh ra các vòng xoáy kịch liệt. Cơ thể to lớn của lục tinh Hắc Văn Thủy Giao đụng mạnh vào thuyền Phá Lãng, đây là hành động hủy thuyền giết người.

Lâm Tiêu cao giọng quát:

- Nghiệt súc, muốn chết!

Thái Huyền đao đeo bên hông Lâm Tiêu rút khỏi võ, đao quang sắc bén hình thành bóng đao rậm rạp trong không trung đan xen thành thiên la địa võng chụp xuống đầu Hắc Văn Thủy Giao.

Xẹt xẹt xẹt!

Đao quang lấp lánh, vảy trên người Hắc Văn Thủy Giao bị đao quang bao phủ cắt nát, máu tươi phun ra, từng vết thương ương tan vỡ. Cơ thể Hắc Văn Thủy Giao văng ra.

Ầm!

Mặt sông cuộn trào, Hắc Văn Thủy Giao tức điên. Đôi mắt đỏ lấp lánh tà quang, miệng rộng há to, yêu lực vô hình ngưng tụ trong miệng Hắc Văn Thủy Giao hình thành quả cầu nước xoay tít.

Lâm Tiêu biến sắc mặt nói:

- Không tốt, quay trở về cho ta!

Lâm Tiêu lao ra khỏi sàn tàu, khí thế kinh khủng từ người hắn bắn lên cao, là đao ý tiểu thành tam phẩm.

Mấy hôm nay Lâm Tiêu diễn luyện đao pháp cảm ngộ được chút ít, nhưng đao ý tiến triển rất chậm nên hắn còn kém một chút mới đến tứ phẩm.

- Cuồng Thú đao pháp, Mãnh Thú Phệ Địa!

Ầm ầm ầm!

Đao khí tung hoành, đao ảnh tỏa khắp nơi. Hư ảnh yêu thú khổng lồ cao mấy chục thước xuất hiện trong không trung, miệng rộng há to cắn tới đầu Hắc Văn Thủy Giao. Yêu thú dữ tợn tổ hợp từ đao khí cùng cái đầu Hắc Văn Thủy Giao cắn xé nhau, ma sát, máu phun ra.

Bùm!

Quả cầu nước vỡ, yêu khí vô tận lan tỏa. Hắc Văn Thủy Giao gào rú đau đớn, xung lực dữ dội làm miệng nó rách chảy máu ra. Cơ thể to lớn lùi ra sau, khuấy động mặt sông nước chảy xiết.

- Luân Hồi Đao quyết, thiên địa Luân Hồi Đao!

Xẹt xẹt xẹt!

Đao quang sắc bén lại lóe lên, đao quang hẹp dài hơn chục thước xuất hiện trong thiên địa. Ý cảnh trời đất thay phiên di chuyển dâng lên, đao quang sắc bén chém mạnh vào đầu Hắc Văn Thủy Giao. Cái đầu to bị xẻ một vệt dài, máu tuôn ào ạt, đao quang gần như chém người Hắc Văn Thủy Giao thành hai khúc.

Hắc Văn Thủy Giao đau đớn gầm rống:

- Grao gru!!!

Cơ thể to lớn quẫy khỏi mặt nước, hơn mười cột nước bắn lên cao. Máu nhuộm đỏ một vùng Sông Đao Lãng .

Lâm Tiêu nương lực đẩy ngược bay nhanh về sàn tàu đáp nhẹ như chim én.

Lâm Tiêu đáp xuống rồi lại vọt hướng Hắc Văn Thủy Giao ở đầu thuyền:

- Nghiệt súc, chết đi!

Người chưa đến nhưng đao khí sắc bén đã hóa thành bóng đao to lớn tuôn trào, đao quang chứa đao ý tam phẩm tiểu thành toát ra sát khí khủng bố. Hơi thở đáng sợ làm không khí đông lại.

Đầu thuyền, Hắc Văn Thủy Giao đánh nhau dữ dội với Trịnh Cường, lão nhân tóc bạc rống to:

- Grao!

Yêu lực vô hình ngưng tụ quanh người Hắc Văn Thủy Giao, va chạm mạnh vào đao quang Lâm Tiêu chém ra.

Ầm ầm ầm!

Phập xoẹt!

Đao quang tựa sao chổi quét trăng, thế như chẻ tre va chạm mạnh với yêu lực đậm đặc quanh người Hắc Văn Thủy Giao. Vòi rồng lốc xoáy thổi quét, mặt nước bắn tung tóe. Đao quang sắc bén xé mở yêu lực bọc ngoài người Hắc Văn Thủy Giao, rạch một vệt dài ngàn trượng, máu tuôn trào.

Mắt Hắc Văn Thủy Giao lóe tia hung tàn và sợ hãi, nó không hiếu chiến, cơ thể cao lớn chìm xuống, yêu khí đậm đặc đi xa.

Ùm ùm ùm!

Mặt sóng nổi bọt nước và vòng xoáy, cuối cùng yên tĩnh lại.

Hắc Văn Thủy Giao rút đi, mọi người trên thuyền Phá Lãng mừng vì sống sót sau tai nạn, ánh mắt nhìn Lâm Tiêu tràn đầy rung động và cảm kích.

Nhiều tên nhà giàu, hộ vệ hoàn hồn lại, mặt tái xanh xì xầm:

- Sao khu vực nước này có Hắc Văn Thủy Giao xuất hiện? Chúng ta suýt chết tại đây.

- Nhờ có vị thiếu hiệp này, trẻ tuổi mà thực lực đã đáng sợ như thế, chắc là thiên tài đỉnh cao của đại thế lực nào đó.

Thuyền trưởng Thương hội Hắc Kim, Trịnh Cường ra lệnh cho thuộc hạ rồi bước đến trước mặt Lâm Tiêu, chắp tay cảm ơn.

Biểu tình Trịnh Cường chân thành nói:

- Đa tạ vị tiểu huynh đệ này ra tay giúp đỡ, nếu không thì thuyền Phá Lãng chúng ta đã dữ nhiều lành ít rồi.

Nếu không nhờ Lâm Tiêu thì Thương hội Hắc Kim sẽ tổn thất nặng nề, chỉ nói thuyền Phá Lãng đã đáng giá năm chục ức lượng, huống chi còn có hàng hóa trên thuyền.

Lâm Tiêu không để ý cười nói:

- Chỉ tiện tay, không cần nhắc đến. Ta cũng là một thành viên trên thuyền, tất nhiên nên cố gắng.

Trịnh Cường cười xua tay:

- Đừng nói vậy.

Trịnh Cường lấy tấm thẻ màu vàng ra, đưa cho Lâm Tiêu:

- Vị tiểu huynh đệ này, tại hạ là chấp sự của Thương hội Hắc Kim, đây là thẻ khách quý của Thương hội Hắc Kim chúng ta. Chỉ cần cầm thẻ khách quý thì sau này tiểu huynh đệ mua đan dược, linh dược, linh thạch ở chi nhánh nào của Thương hội Hắc Kim cũng sẽ được giảm giá mười phần trăm. Thương hội Hắc Kim chúng ta có một số đan dược phẩm cấp sẽ không bán ra ngoài nhưng có thẻ khách quý thì khác.

- A?

Lâm Tiêu vốn định từ chối nhưng nghe xong tác dụng của thẻ khách quý thì trầm ngâm, hắn nhận lấy.

Đi ra ngoài đường, Lâm Tiêu không mang theo nhiều nguyên khí đan phẩm cấp cao, nếu dùng hết thì phải mua bên ngoài. Nhưng đan dược đến tứ, ngũ phẩm trở lên thì khó mua ở tiệm đan dược bình thường, phải có đường dây riêng. Thương hội Hắc Kim là một trong ba đại thương hội của đế quốc, có thẻ khách quý thì tiện hơn nhiều.

Trịnh Cường lại cảm ơn thêm vài câu rồi quay đi.

Lúc trước Hắc Văn Thủy Giao tấn công, mặc dù có Lâm Tiêu ra mặt nhưng mấy hộ vệ xui xẻo chết đi, Trịnh Cường cần giải quyết xong.

Không lâu sau thuyền Phá Lãng lại tiến lên.

Trận chiến mặc dù thảm khốc nhưng vì mọi người đồng tâm hợp sức, sàn tàu thuyền Phá Lãng bị hư hao, còn mấy chỗ khác không bị sứt mẻ, vẫn có thể di chuyển bình thường.

Cảm giác nguy hiểm đã qua, Lâm Tiêu quay về phòng mình trong khoang thuyền.

Một lát sau có người gõ cửa phòng Lâm Tiêu.

Cốc cốc!

Lâm Tiêu mở cửa phòng ra, thấy lão nhân tóc bạc cùng thiếu niên áo đen cung kính đứng trước cửa.

Lão nhân tóc bạc vô cùng cung kính nói:

- Thiếu hiệp, tại hạ tên Nhiếp Phúc, vừa rồi vô cùng đa tạ.

Nếu không nhờ Lâm Tiêu thì thiếu gia Nhiếp Lãng nhà bọn họ đã ở trong bụng yêu thú.

Thiếu niên áo đen đi tới trước mặt Lâm Tiêu, cung kính hành lễ:

- Đa tạ đại ca ca cứu mạng, Nhiếp Lãng suốt đời khó quên.