Hai người móc ra hết ngân phiếu trên người, bắt chước Lưu Vọng gọi thuộc hạ góp đủ năm ức lượng, lòng nhỏ máu giao vào tay Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu đếm kỹ số ngân phiếu, vừa lòng gật gù:
- Không tệ, không tệ.
Hạ Luân, Hà Sâm chật vật nhìn Lâm Tiêu, muốn đi:
- Chúng ta đi được chưa?
Lâm Tiêu gật đầu với Hà Sâm:
- Khoan, ngươi có thể đi.
Lâm Tiêu ngăn lại Hạ Luân bị thương nặng nhất, chỉ có thể run rẩy đứng:
- Nhưng ngươi thì ở lại.
Hạ Luân cố nén căm hận nhưng giờ chúng tràn ra con ngươi, mặt vặn vẹo hỏi:
- Tiểu tạp chủng, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi nói không giữ lời?
Đám người Hạ gia nóng nảy, bọn họ như ong vỡ tổ vây quanh Lâm Tiêu. Ai nấy cầm vũ khí, phập phồng lo sợ nhìn Lâm Tiêu.
Hà Sâm, Lưu Vọng giật nảy mình, hai nhà căng thẳng, sát khí tỏa khắp nơi, không khí lần thứ hai đông lại.
Bọn họ sợ Lâm Tiêu không giữ lời, tuy khả năng này không lớn nhưng đến lúc đó chẳng những tiền mất mà mạng cũng tiêu, thế mới oan.
Lâm Tiêu lạnh nhạt nói:
- Đừng nóng, Lâm mỗ nói chuyện giữ lời, nhưng ta rất hứng thú với Tinh Nguyên Hóa Khí ngươi vừa thi triển, giao bí tịch Tinh Nguyên Hóa Khí ra rồi ta thả ngươi đi.
Lâm Tiêu không hứng thú với Càn Nguyên Công, La Sát quyết, Đoạn Thủy Đao quyết gì đó Hà Sâm, Lưu Vọng vừa thi triển. Nhìn từ uy lực thì tối đa chúng nó chỉ là công pháp, bí tịch Địa cấp trung giai mà thôi, không có tác dụng lớn với Lâm Tiêu. Nhưng Lâm Tiêu rất hứng thú với Tinh Nguyên Hóa Khí của Hạ Luân.
Tinh thần lực của Lâm Tiêu giống Hạ Luân, cảnh giới tứ phẩm. Nếu tu luyện thành Tinh Nguyên Hóa Khí thì sức bật của Lâm Tiêu từ nền móng có sẵn lại tăng vọt hai phần, giúp ích rất lớn cho hắn tăng sức chiến đấu.
Hạ Luân tức giận, mặt xanh mét nói:
- Ngươi đừng nằm mơ! Bí kỹ Tinh Nguyên Hóa Khí là tuyệt kỹ gia truyền của Hạ gia chúng ta, tuyệt đối không thể giao cho ngươi!
Mắt Lâm Tiêu lạnh lùng nói:
- Vậy sao?
Đao phong lạnh lẽo gác trên cổ Hạ Luân.
Khi đao phong lạnh lẽo dán sát da thịt, người Hạ Luân cứng ngắc.
Hạ Luân nhìn Lâm Tiêu, lòng thầm rít gào:
- Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!
Mắt Hạ Luân tràn ngập độc ác.
Hạ Luân rít qua kẽ răng:
- Được, ta giao cho ngươi.
Hạ Luân móc quyển bí tịch màu xanh từ trong người ra đưa cho Lâm Tiêu.
Hạ Luân cúi đầu, lòng dâng lên các ý nghĩ độc ác:
- Tiểu tạp chủng, bây giờ là ngươi chiếm ưu thế, ta không so đo với ngươi. Chờ ta trở lại Thành Đại Viêm, dù phải trả gái cực đắt thì ta sẽ tìm người phế ngươi, bằm thây ngươi ra!
Hạ Luân suy nghĩ khi trở về sẽ xử Lâm Tiêu như thế nào.
Thực lực Hạ gia đương nhiên không thể tìm Lâm Tiêu báo thù, nhưng nếu chịu bỏ tiền thì sẽ có cường giả đồng ý nhận nhiệm vụ này. Nếu có thể mời cường giả Quy Nguyên cảnh thì Lâm Tiêu mạnh mấy cũng không trốn thoát được.
Nghĩ đến đây Hạ Luân sướng lâng lâng.
Lâm Tiêu nhận lấy bí tịch, mở ra đọc kỹ, quả nhiên là bí kỹ Tinh Nguyên Hóa Khí lúc trước Hạ Luân thi triển.
Lâm Tiêu cười tủm tỉm cất bí tịch vào ngực, lạnh nhạt nói:
- Thiên Nguyên Long quả là vật vô chủ, người có tài thì có được nó. Vốn các người không cần tốn nhiều tiền như vậy, nhưng nếu các người cứng rắn muốn nhét tiền cho Lâm mỗ, từ chối thì bất kính, xin nhận.
Lâm Tiêu cười phá lên, nhảy vọt lên cao biến thành luồng sáng lao ra ngoài sơn mạch Lạc Nhật.
Đám người Hạ Vĩ vội vàng chạy lại dìu Hạ Luân:
- Phụ thân có sao không?
Hạ Luân lại hộc máu:
- Khụ khụ!
Hai mắt Hạ Luân tràn ngập độc ác lạnh lùng nói:
- Tiểu tử thúi, Hạ Luân ta sẽ không tha cho ngươi, dù ngươi có chạy trốn tới chân trời góc biển thì lão phu sẽ bằm thây ngươi ra!
Hạ Luân nhìn bóng lưng Lâm Tiêu khuất xa, gã gầm gừ nguyền rủa, nhưng thanh âm rất nhỏ.
Hạ Luân chưa nói xong thì phương xa vọng lại tiếng cười sang sảng của Lâm Tiêu.
- Thật ra ba gia chủ nên cảm ơn ta, nghe nói ba đại gia tộc ở trong Thành Đại Viêm vẫn đối địch lẫn nhau? Nếu không nhờ ta thì sao các người giống bây giờ tình như tay chân, đồng tâm hợp sức? Ha ha ha . . .
Tiếng cười to của Lâm Tiêu xa dần, cuối cùng im bặt trong rừng núi.
Nghe Lâm Tiêu nói, ba đại gia tộc vốn đang căm hận hắn bỗng nhiên không khí đông cứng.
Vù vù vù!
Các cường giả ba đại gia tộc tách ra ba hướng, lạnh lùng nhìn nhau.
Như Lâm Tiêu nói, ba đại gia tộc không phải láng giềnh thân thiết gì. Trong Thành Đại Viêm bọn họ là đối thủ cạnh tranh, từng giây từng phút muốn nuốt, hủy diệt đối phương.
Lưu Vọng, Hà Sâm ăn ý liếc nhau, đột nhiên vung tay. Đám người Lưu gia, Hà gia bao vây người Hạ gia.
Đôi mắt Hạ Luân lóe tia sợ hãi, tức giận quát:
- Lưu Vọng. Hà Sâm, hai người định làm gì?
Hạ Luân mới hét xong lại hộc máu, mặt tái nhợt.
Lưu Vọng, Hà Sâm lạnh lùng cười:
- Làm cái gì? Hạ Luân, ngươi là gia chủ của Hạ gia chắc sẽ không khờ vậy đi?
Nếu Hạ Luân bị thương không nặng như Hà Sâm, Lưu Vọng thi có lẽ ba nhà kiêng dè nhau, sẽ không có ý định gì. Nhưng hiện tại Hạ Luân gần như mất hết sức chiến đấu, khiến Lưu Vọng, Hà Sâm nảy ý tà ác.
Về tài lực thì Hạ Luân là luyện dược sư tứ phẩm giàu hơn hai gia tộc khác. Lâm Tiêu trấn lột Lưu gia, Hà gia gần như nguyên khí đại thương, Hạ gia thì chỉ thương gân động cốt. Nếu nuốt được Hạ gia thì sẽ bổ sung tổn thất cho hai nhà, còn lời món kêch sù.
Lưu Vọng, Hà Sâm nhìn nhau, mắt lóe sát khí độc ác:
- Ha ha ha! Không cướp được Thiên Nguyên Long quả, bị người trấn lột số tiền lớn, hai nhà chúng ta không thể tay không quay về!
Hà Sâm, Lưu Vọng hét to:
- Hành động!
Đám người Lưu gia, Hà gia ùa lên công kích đội Hạ gia.
Trong đám người Hạ gia, Hạ Luân tuyệt vọng gào thét:
- Lưu Vọng, Hà Sâm, hai ngươi sẽ không chết tử tế được!
Tiếng gào thê thảm thấu trời rồi ngừng bặt.
Nửa tháng sau, bên ngoài sơn mạch Lạc Nhật mênh mông vô biên, một bóng người nhanh như chớp lao ra.
Người này tốc độ cực nhanh, chợt lóe trên bình nguyên, nhanh như đốm lửa kéo cái đuôi rực rỡ.
Người đó chạy như bay khoảng mười phút thì một tòa thành trì từ xa đập vào mắt.
Lâm Tiêu nhìn thành trì hùng vĩ trước mặt, mỉm cười nói:
- Đây là Thành Đại Viêm?
Lâm Tiêu giảm tốc độ, hắn như võ giả bình thường chậm rãi đi vào Thành Đại Viêm.
Sau khi trấn lột ba đại gia tộc, Lâm Tiêu không vội vàng rời khỏi sơn mạch Lạc Nhật mà tìm một nơi để củng cố thực lực của mình, làm quen với lực lượng mới đột phá.
Thừa dịp mấy ngày qua Lâm Tiêu gấp rút tu luyện xong thức thứ ba của thân pháp Điện Quang Hỏa Thạch, hiện đang nghiên cứu và tu luyện thức cuối cùng.
Mới hai tháng từ khi Lâm Tiêu rời khỏi trại huấn luyện thiên tài, lúc trước khi đi ra rèn luyện hắn không ngờ chỉ gần hai tháng mà thực lực đã tăng vọt dữ vậy.
Đi trong Thành Đại Viêm, Lâm Tiêu cảm giác không khí căng thẳng và trầm trọng. Vì đề phòng rắc rối, Lâm Tiêu dán mặt nạ da người từng mua trong trại huấn luyện thiên tài, thay đổi khuôn mặt của mình.
Trên đường cái, một đội thiết kỵ rầm rập chạy qua, tiếng quát chói tai vọng thật xa:
- Mọi người nghe lệnh, ai chứa chấp thành viên Hạ gia tức là đối nghịch với Lưu gia, Hà gia, nếu bị tra ra sẽ giết không tha!