Võ Đạo Đan Tôn

Chương 553: Cơn giận ngút trời

Nguyên lực Cửu Chuyển Huyền Công đệ thất chuyển thì qua mấy ngày tế luyện đã đột phá đến đệ bát chuyển, càng dồi dào, đáng sợ hơn. Trong tia nguyên lực nào cũng chứa lực lượng bùng nổ.

Răng rắc!

Hai tay Lâm Tiêu siết chặt, nguyên lực vô hình tràn ra, nắm đấm phát ra tiếng nổ đì đùng.

Ầm!

Lâm Tiêu đánh một quyền, chỉ dùng sức cơ bắp chứ không vận dụng nguyên lực, nhưng hai nắm đấm sắt dễ dàng đâm thủng vách đá cứng rắn sâu đến vai.

Rào rào! Rào rào!

Đấm đến chỗ sâu nhất, tay phải Lâm Tiêu rung nhẹ, tảng đá nứt rạn li ti. Lâm Tiêu nhẹ nhàng chấn nát bấy vách đá lớn trước mặt, mấy khối đá to rơi lộp độp xuống thành bột phấn.

Lâm Tiêu rút nắm đấm phải ra, phủi bột đá dính trên tay. Lâm Tiêu chộp một khối đá bóp nhẹ, nguyên cục đá bị hắn bóp nát vụn rơi ra từ kẽ tay. Lâm Tiêu thoải mái như thể hắn không phải bóp nát tảng đá mà là khối đậu hủ.

Lâm Tiêu gật gù:

- Long Tượng luyện thể thăng cấp đệ tứ trọng, lực lượng thân thể của ta ít nhất khoảng tám ngàn cân trở lên, sức mạnh phòng ngự cơ thể cũng tăng nhiều.

Lâm Tiêu mừng rỡ cảm thán rằng:

- Thiên Nguyên Long quả đúng là rất mạnh, hèn gì có thể giúp cho võ giả đỉnh Hóa Phàm cảnh hậu kỳ xác suất đột phá đến Quy Nguyên cảnh, thật đáng sợ. Lần này ta đi ra rèn luyện là đúng, nếu cứ ở lại trại huấn luyện thiên tài sẽ phải khổ tu từ nửa năm trở lên nếu muốn đột phá đỉnh Hóa Phàm cảnh hậu kỳ, và cả Long Tượng luyện thể, Cửu Chuyển Huyền Công.

Lúc này tinh thần lực nhạy bén mạnh mẽ của Lâm Tiêu cảm giác tình huống dưới ngọn núi:

- A?

Lâm Tiêu nhếch môi cười tự tin, nhỏ giọng nói:

- Rốt cuộc ba đại gia tộc đã tìm đến đây, thật đúng lúc. Cũng được, hôm nay ta chơi với bọn họ vậy.

Lâm Tiêu lòng máy động, hắn biến mất trong hang núi.

Bên dưới núi đá lởm chởm rợp bóng người. Các cường giả ba đại gia tộc toát ra khí thế hùng hổ kéo nhau tới, mặt lạnh như tiền, sát khí đằng đằng.

Bên trên mấy tảng đá to dưới chân núi, ba gia chủ Lưu Vọng, Hà Sâm, Hạ Luân đứng thẳng, chiến ý ngút trời, tràn ngập sát khí.

Gia chủ Lưu Vọng tóc bạc phơ cười khẩy nói:

- Hà Sâm, không ngờ ba đại gia tộc chúng ta tốn nhiều công sức cuối cùng thành may áo cưới cho người khác, thật nực cười. Nếu đồn về thành Đại Viêm thì ba đại gia tộc chúng ta mất hết mặt mũi.

Nam nhân trung niên khô gầy Hà Sâm mắt lóe tia sáng, hậm hực nói:

- Tiểu tử này không biết từ đâu chui ra, thực lực không tệ. Ta thấy ba người chúng ta hành động một mình thì không nắm chắc ngăn hắn lại được. Ba nhà phải hợp tác, nếu để tiểu tử này lại chạy mất thì quá mất mặt.

Hạ Luân cười nhạt, nanh tranh nói:

- Yên tâm, hôm nay ta sẽ khiến tạp chủng kia chết không có chỗ chôn! Dám cướp đồ trong tay Hạ Luân ta, thật là không biết chữ chết viết như thế nào!

Trong khi Hạ Luân, Lưu Vọng, Hà Sâm nói chuyện thì đám võ giả của ba đại gia tộc đã bao vây kín ngọn núi không chừa kẽ hở.

Hạ Luân, Lưu Vọng, Hà Sâm nhìn chằm chằm đỉnh núi, giơ cao tay phải phất mạnh:

- Xông lên!

Trong phút chốc nước lũ cường giả ba đại gia tộc tràn lên đỉnh núi.

Vang tiếng nổ điếc tai, đá trên đỉnh núi nổ tung, tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, đá lăn xuống dưới, cái nào cũng nặng cỡ ngàn cân. Đá to mây vạn cân lăn xuống làm các cường giả ba đại gia tộc dưới núi luống cuống tay chân, vô cùng chật vật.

Trong bụi mù mịt, đỉnh núi truyền ra tiếng cười sang sảng.

- Các vị kéo đến rầm rộ như thế thật là xem trọng Lâm ta.

Bụi mù mịt tán đi, Lâm Tiêu đứng trên đỉnh núi, cười mỉm chi.

Lưu Vọng, Hà Sâm, Hạ Luân híp mắt, sát khí tàn nhẫn.

Mặt Hạ Luân vặn vẹo:

- Tiểu tử thối, rốt cuộc ngươi đã xuất hiện, ta chờ xem ngươi trốn đi đâu được?

Hạ Luân nhảy lên, sát khí hùng hổn lan tràn, mắt gã tràn ngập sát khí hung tợn. Trường kiếm tỏa sáng rực rỡ hình thành bóng kiếm chói lòa như sao băng đâm tới trước mặt Lâm Tiêu.

Hạ Luân lại rống lên giận dữ:

- Ta muốn gõ nát từng khối xương toàn thân của ngươi, cho ngươi biết cái gì gọi là đau đớn!

Bóng kiếm chói lòa dài mấy chục thước tựa thanh thiên kiếm đâm mạnh vào chỗ Lâm Tiêu.

Vù vù vù!

Cùng lúc đó, hai gia chủ Lưu Vọng, Hà Sâm cũng nhích người, từ hai hướng bao vây Lâm Tiêu, chặn lại đường chạy trốn của hắn.

Lâm Tiêu ngửa đầu cười phá lên:

- Ha ha ha!

Lâm Tiêu không né tránh đòn công kích của Hạ Luân. Nguyên lực sôi sục dâng trào, khi trường kiếm đến gần thì Thái Huyền đao treo bên hông Lâm Tiêu bay ra khỏi vỏ, bùng nổ lực lượng không gì sánh bằng.

Ầm!

Bóng đao và kiếm va chạm trong không trung, xung lực vô hình chấn nát nhiều tảng đá trên đỉnh núi. Trong ánh mắt rung động khó tin của mọi người, Hạ Luân là cường giả đỉnh Hóa Phàm cảnh hậu kỳ vậy mà bị Lâm Tiêu chém một nhát đao bay ngược ra mau hơn. Hạ Luân đập mạnh vào đống đá bên dưới, thủng một cái hố sâu.

Cảnh tượng khó tin làm tất cả võ giả hoảng hốt trợn tròn mắt. Hai gia chủ Lưu Vọng, Hà Sâm khựng lại, đôi mắt tràn ngập sự hoang mang khó tin.

Lưu Vọng, Hà Sâm biết rất rõ ràng thực lực của Hạ Luân, gã không yếu hơn hai người chút nào, thậm chí gã mạnh hơn chút ít. Nhưng giờ Hạ Luân bị đối phương dễ dàng đánh bay, Lưu Vọng, Hà Sâm thầm kiêng dè và khó hiểu.

Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, trong hố sâu đá lởm chởm vô số đá vụn bắn tung. Một bóng người chật vật bay ra, đôi mắt đầy hoảng sợ và tức giận. Đó là gia chủ của Hạ gia, Hạ Luân.

Hạ Luân rất chật vật, khóe môi dính máu, khuôn mặt vặn vẹo, mắt càng hung tợn hơn. Hạ Luân nhìn chằm chằm Lâm Tiêu đứng trên đỉnh núi, phát ra tiếng gầm của dã thú tức giận.

- Tiểu tử thúi, sao thực lực của ngươi tăng nhanh vậy? Hay ngươi đã luyện hóa Thiên Nguyên Long quả? Chết tiệt, đồ chết tiệt!

Mới rồi đụng độ khiến Hạ Luân cảm giác rõ ràng trong vài ngày ngắn ngủi Lâm Tiêu lại mạnh thêm gấp mấy lần. Vốn Hạ Luân trên cơ Lâm Tiêu, có ba mươi phần trăm xác suất giết Lâm Tiêu. Nhưng vừa rồi đánh nhau, Lâm Tiêu bộc lộ thực lực cường đại khiến Hạ Luân hoàn toàn yếu thế, hỏi sao gã không nổi khùng?

Một võ giả nếu tu luyện bình thường thì không cách nào tiến bộ vượt bật trong thời gian ngắn ngủi như thế. Giải thích duy nhất là trong vòng vài ngày Lâm Tiêu đã luyện hóa Thiên Nguyên Long quả thất giai, cho nên thực lực của hắn mới tăng vọt.

Lòng Hạ Luân nhỏ máu:

- Phí của trời, thật là phí của trời mà! Thiên Nguyên Long quả là báu vật cho võ giả đỉnh Hóa Phàm cảnh hậu kỳ xác suất đột phá Quy Nguyên cảnh, vậy mà bị tiểu tử thối mới Hóa Phàm cảnh trung kỳ luyện hóa, quá phí của!

Mấy ngày nay Hạ Luân điên cuồng tìm Lâm Tiêu là vì muốn cướp lại Thiên Nguyên Long quả từ tay hắn. Nhưng Hạ Luân không ngờ Lâm Tiêu to gan đến vậy, thực lực Hóa Phàm cảnh trung kỳ lại đi luyện hóa Thiên Nguyên Long quả. Hạ Luân tiếc của đứt ruột, lửa giận bùng cháy đốt sạch lý trí.

Lưu Vọng, Hà Sâm nghe tin Thiên Nguyên Long quả bị luyện hóa thì mặt ngu ra, trợn mắt há hốc mồm. Hai người cũng không ngờ đến kết quả này, giật mình qua đi lửa giận bùng cháy.