Đến lúc đó thực lực phân thân Toản Địa Giáp sẽ có đột phá về chất.
Phân thân Toản Địa Giáp càng cường đại, Lâm Tiêu càng vào khả nagw tin tưởng báo thù cho đại ca.
Thành Hắc Vân lại qua mấy ngày, trong nháy mắt đã sắp vào tháng mười, Lâm Tiêu trong mấy ngày này khổ tu Luân Hồi Đao Pháp chiêu thứ ba Thiên Địa Luân Hồi Đao.
- Ha ha, Lâm Tiêu, ta rốt cục lĩnh ngộ đao ý hình thức ban đầu.
Hôm nay Lâm Tiêu vừa mới ăn điểm tâm xong, Trần Tinh Duệ hào hứng vội vàng chạy tới, nhìn qua Lâm Tiêu kích động nói ra.
- Ngươi xem.
Nói xong thân hình Trần Tinh Duệ chấn động mạnh một cái, cầm đao trong hai tay, một đạo khí tức khó hiểu hiện ra, tuy còn không rõ ràng, nhưng lại có ẩn chứa cảm giác không thể ngăn cản nổi.
- Thật đúng là đao ý hình thức ban đầu.
Lâm Tiêu mỉm cười, Trần Tinh Duệ có thiên phú kinh người trên đao đạo, một tháng ngắn ngủi đã lĩnh ngộ đao ý hình thức ban đầu, như vậy xem ra, tiếp qua một thời gian ngắn hắn sẽ lĩnh ngộ đạo ý chân chính không khó khăn gì.
- Đến, lần trước ta bị ngươi đánh bại trong mười chiêu, lúc này ta sẽ tìm mặt mũi trở về.
Trần Tinh Duệ hăng hái, thần thái vô cùng hưng phấn, lĩnh ngộ đao ý hình thức ban đầu xong, hắn bức thiết muốn nghiệm chứng thực lực của mình tiến bộ thế nào.
- Có thể.
Lâm Tiêu cười cười, mấy ngày nay hắn vùi đầu khổ luyện, thực lực cũng tăng lên, hắn đương nhiên cũng muốn biết biến hóa của mình.
Trong một luyện võ trường ẩn khuất của thành Hắc Vân, Lâm Tiêu cùng Trần Tinh Duệ hai người đứng đối diện nhau.
- Tà Vương Đao -- Tà Ý Thiên Hạ.
Trần Tinh Duệ một đao chém ra, đao mang tối tăm lu mờ mang theo tà ý lẫm liệt, đao ý mục nát, sâm lãnh giống như có thể đông cứng hư không.
Sau khi lĩnh ngộ đao ý hình thức ban đầu, lực lượng của Trần Tinh Duệ đã có biến hóa rõ ràng, tuy cường độ nguyên lực không thay đổi, nhưng mà uy lực lại tăng lên kinh người.
Lâm Tiêu không tránh không né, đột nhiên chém ra một đao.
Phanh!
Thái Huyền Đao đao quang vạch phá không trung, lập tức đánh tang chiêu Tà Ý Thiên Hạ của Trần Tinh Duệ thành phấn vụn.
- Tà Vương Đao -- Tà Vương Thiên Hạ!
Lại hét to lần nữa, hai mắt Trần Tinh Duệ lóe lên như tia chớp, hai tay cầm đao, thân hình như ma vượn đập ra mang theo kình phong lăng lệ, ánh đao bao phủ các nơi trên người Lâm Tiêu, bộc phát đao khí màu xám.
- Phá!
Vô cùng đơn giản, thân thể Lâm Tiêu xoay tròn, trong phút chốc hắn chém ra vô số ánh đao, chém tan Tà Vương Thiên Hạ.
- Lại tiếp một chiêu của ta!
Trần Tinh Duệ không lùi mà tiến tới, thân thể không ngừng lập lòe trên không trung luyện võ trường, đột nhiên toàn lực bổ ra một đao.
- Tà Vương Đao -- Tà Vương Vô Địch.
Ầm ầm...
Một đạo đao quang to lớn hiển hiện ra, không trung không ngừng rung động lắc lư, tiếng nổ mạnh vang lên liên tiếp, đao quang chém vào đầu Lâm Tiêu.
Trần Tinh Duệ vận dụng Tà Vương Đao vô cùng mạnh mẽ, hôm nay phối hợp thêm đao ý hình thức ban đầu cho nên có được khí thế của Tà vương vương giả, so với một tháng trước, thực lực của hắn tăng lên ít nhất năm thành.
Lắc đầu, Lâm Tiêu thần sắc tự nhiên, lúc đao quang hàng lâm, hắn vận chuyển ngũ chuyển nguyên lực tới cực hạn, chém ra một đao.
XÍU...UU!
Ánh đao sáng như tuyết lập tức chém thẳng ra ngoài, đao quang màu xám cực lớn lập tức phá nát không trung, ánh đao nhanh đến mức tận cùng lóe lên tức thì, sau một khắc --
Xùy.
Trần Tinh Duệ đang định nhanh chóng lui ra phía sau công kích thêm lần nữa, đột nhiên võ bào trước ngực vỡ ra, xuất hiện nội giáp bên trong.
BOANG...
Thu đao vào vỏ, Lâm Tiêu tươi cười đầy mặt.
- Cái này, đại ca lại thua, hơn nữa lúc này Lâm Tiêu chỉ dùng ba chiêu là đánh bại đại ca, ta không phải hoa mắt a.
Trần Tinh Hạo đang xem cuộc chiến cũng trợn mắt há hốc mồm.
Trần Tinh Duệ cũng kinh ngạc, sau nửa ngày mới lắc đầu nói:
- Lâm Tiêu, ngươi thật đúng là biến thái, ta vừa mới lĩnh ngộ đao ý hình thức ban đầu, thực lực có chỗ đột phá, muốn nhìn một chút tiến bộ hơn lần trước bao nhiêu, không nghĩ tới lần trước còn có thể tiếp mười chiêu của ngươi, lúc này lại thua trong ba chiêu, đúng là...
Trần Tinh Duệ bất đắc dĩ lắc đầu, trên mặt hắn cười khổ, thân là thiên tài trẻ tuổi của Trần gia, hắn cho dù gặp phải chuyện gì cũng chưa từng nhụt trí, nhưng lúc này trong nội tâm sinh ra cảm giác vô lực.
Bản thân hắn không ngừng khổ luyện từng ngày để tiếp cận đối phương, không nghĩ tới chẳng những không có tiếp cận, ngược lại càng kéo càng xa, loại cảm giác này làm cho hắn là thiên tài cũng cảm thấy vô lực.
Lâm Tiêu ngẫm lại nói:
- Đao ý của ngươi còn kém ta quá nhiều, hơn nữa chất lượng nguyên lực cũng không đủ hùng hậu, mấu chốt là, ta mấy ngày nay cũng hơi có chút đột phá.
- Chính vì điểm này mới làm cho ta tuyệt vọng a.
Đôi mắt Trần Tinh Duệ hơi ảm đạm, chuyện này tương đương với chuyện đã vượt lên trước, mấu chốt là hắn còn đi nhanh hơn người ta, muốn đuổi kịp đối phương nói dễ vậy sao?
Lâm Tiêu khẽ giật mình, cảm giác được nội tâm Trần Tinh Duệ thất lạc, cau mày nói:
- Trần Tinh Duệ, không nên bởi vì như thế mà mất đi võ đạo chi tâm, cứ mãi quan tâm tới thực lực người khác, ngược lại sẽ làm cho chính mình được không bù mất, võ đạo là một bước một cước ấn, mà không phải quá mức chấp nhất vào chuyện râu ria, nếu như ngươi không thể nhận rõ điểm này, sớm muộn gì cũng sẽ dừng bước.
Lâm Tiêu nói ra lời này chẳng khác gì sấm sét đánh vào người Trần Tinh Duệ, làm cho hắn bỗng nhiên cả kinh.
Thở phào một hơi, Trần Tinh Duệ khôi phục bình tĩnh, nhìn Lâm Tiêu chắp tay, tràn ngập cảm kích nói:
- Đa tạ nhắc nhở, vừa rồi ta thiếu chút nữa mất đi võ đạo chi tâm.
Trần Tinh Duệ xem như triệt để bị Lâm Tiêu thuyết phục, đối với Lâm Tiêu nhỏ hơn hắn mấy tuổi, nhưng ở trên con đường võ đạo lại đi xa hơn hắn, thật sự khiến người ta không tin được.
Ở lại thành Hắc Vân thêm hai ngày, đảo mắt đã qua tháng mười.
Lâm Tiêu nhã nhặn từ chối hai huynh đệ Trần Tinh Duệ giữ lại, vào sáng sớm đã rời khỏi thành Hắc Vân.
Cách thành Hắc Vân không xa, dưới một sơn mạch trải dài, sơn mạch hơi nghiêng là bình nguyên bao la bát ngát, bao la khôn cùng, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy các khu rừng nhỏ, nhìn qua chẳng khác gì những thế ngoại đào viên.
Lâm Tiêu cưỡi Huyết Lân Phi Vân, hắn lướt đi trong thảo nguyên nhìn qua giống như không thấy điểm cuối, không vội không chậm, không nhanh không chậm.
Trên một mô đất xa xa, trong một rừng cây cây cối rậm rạp, nếu có thương đội đi ngang qua thì chắc chắn sẽ dừng lại đây nghỉ ngơi.
Cưỡi trên lưng ngựa, Lâm Tiêu dùng tinh thần lực phóng ra ngoài, quan sát động tĩnh chung quanh.
Võ giả dựa vào cảm giác quan sát bốn phía, đây chính là bản năng của võ giả, thông qua nguyên khí chấn động mà nhận rõ sự vật, nhưng tuyệt đại đa số võ giả đều tu luyện một ít công pháp thu liễm nguyên lực, dùng để tránh né người khác cảm ứng, một ít võ giả cường đại che dấu khí tức, cho dù đứng trước mặt cũng không thể phát hiện ra.