Võ Đạo Đan Tôn

Chương 461: Long Tượng luyện thể tầng thứ hai

Chương 461: Long Tượng luyện thể tầng thứ hai.

- Lão nhị, lão tam, hai người biết cái gì, Huyết Phong đạo sở dĩ sinh tồn khu vực này lâu như vậy, không bị tiêu diệt, mấu chốt nhất chính là cẩn thận. Ta đã nghe ngóng, Diệp gia không có gì, nhưng bọn hắn có một cao thủ, ngay cả Kỳ gia Kỳ Kiến trưởng lão cũng bị phế bỏ nguyên trì, không thể khinh thường.

- Ồ? Kỳ Kiến là hóa phàm trung kỳ, tuy rằng không thể so sánh với ba chúng ta, nhưng thực lực không tệ, có thể đánh bại hắn, xem ra là có bản lĩnh.

- Mấu chốt là ta nghe nói thiếu niên kia cực kỳ trẻ tuổi, cũng không biết từ đâu xuất hiện, nói không chừng là thiên tài thế lực nào, muốn động thủ phải làm sạch sẽ, bằng không để cho hắn chạy thoát, Huyết Phong đạo sẽ nguy hiểm.

- Đại ca, chúng ta hiểu được rồi, các huynh đệ nghe kỹ, lần này không lưu nhân chứng sống, nam giết chết, nữ sao…hắc hắc.

- Nhị thủ lĩnh nhớ rõ lưu cho ta một người, ha ha…

- Đến đây, các huynh đệ chú ý, ngàn vạn lần đừng buông tha một tên nào.

Còn cách hơn mười dặm, đại hán cầm đầu đã nhìn thấy đoàn xe mơ hồ hiện ra phía trước, lập tức dẫn đầu lao xuống núi.

- Được, đuổi theo.

- Đến lúc đó nghe hiệu lệnh đại đầu lĩnh, cùng nhau vây quanh, đừng cho chúng chạy trốn.

Gần mười võ giả hóa phàm sơ kỳ cùng mười mấy chân võ giả bay vút xuống, ẩn trong bụi cỏ, tùy thời chuẩn bị phóng ra.

Đội ngũ Diệp gia chậm rãi đi về phía trước.

Lâm Tiêu ngồi trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần.

- Ân?

Đột nhiên như cảm nhận được điều gì, Lâm Tiêu nhướng mày, mở mắt.

- Dừng xe!

Lâm Tiêu quát lớn.

Gia Thịnh đang tuần tra bên ngoài vừa nghe được chợt ngẩn ngơ, lập tức quát to:

- Dừng xe, dừng xe!

Theo tiếng hét lớn, đoàn xe lập tức ngừng lại.

- Có địch tập kích, chuẩn bị chiến đấu!

Không đợi mọi người lên tiếng, Lâm Tiêu nhảy xuống xe ngựa lớn tiếng nói.

Mọi người đều cả kinh.

- Ha ha…

Lúc này một thanh âm tiếng cười to vang lên, từ trong bụi cỏ một đám người lao ra:

- Không nghĩ tới bị các ngươi phát hiện được Huyết Phong đạo chúng ta, thật sự làm cho ta giật mình ah!

Hoa hoa…

Theo tiếng cười to, thật nhiều người mặc huyết bào vây quanh đoàn xe, sát khí nồng đậm lan tràn, như che phủ cả bầu trời.

- Là Huyết Phong đạo!

Diệp Hác lập tức kinh hô.

Những đệ tử còn lại của Diệp gia cùng đám người Gia Thịnh vừa nhìn thấy màn này, sắc mặt đại biến, không ít người lộ ra vẻ kinh hoàng sợ hãi.

- Lâm thiếu hiệp, không tốt, không nghĩ tới Kỳ gia mời được Huyết Phong đạo, ngươi đi nhanh lên, với thực lực của ngươi còn tìm được một tuyến sinh cơ.

Diệp Hác đi tới trước mặt Lâm Tiêu lo lắng nói.

- Đúng rồi, Lâm thiếu hiệp, đến lúc đó chiến đấu ngươi thừa dịp hỗn loạn nhanh chóng rời đi, hi vọng Huyết Phong đạo không biết sự tồn tại của ngươi.

Gia Thịnh cũng khẩn trương.

Vốn ở trong lòng bọn họ, có Lâm Tiêu đi cùng chỉ cần không gặp chuyện ngoài ý muốn là có thể an toàn tới Hắc Vân thành, nhưng không nghĩ tới Kỳ gia cấu kết Huyết Phong đạo hung danh hiển hách, tuy thực lực Lâm Tiêu mạnh mẽ, nhưng thực lực Diệp gia quá yếu, căn bản không phải đối thủ của bọn cướp.

Trong lúc nhất thời, họ đã chuẩn bị liều mạng chiến đấu tới cùng.

- Rốt cục đã tới, đây là phản kích của Kỳ gia sao?

Khóe môi Lâm Tiêu hiện lên tia cười lạnh, nói:

- Diệp gia chủ, các ngươi tự vây chung một chỗ phòng ngự, Huyết Phong đạo giao cho ta!

- Cái gì?

Diệp Hác cùng Gia Thịnh ngẩn ngơ, không nghĩ tới Lâm Tiêu nói ra lời này.

Không đợi hai người kịp phản ứng, Lâm Tiêu đã ngạo nghễ đi ra.

- Huyết Phong đạo sao? Ta cho các ngươi một phút thời gian, bỏ vũ khí trong tay xuống, tự chặt một tay, biến mất trước mặt ta, sau này không bao giờ tiếp tục làm kẻ cướp, ta tha các ngươi một con đường sống!

Thanh âm Lâm Tiêu lạnh lùng vang lên.

Cả Huyết Phong đạo cùng đội ngũ Diệp gia hoàn toàn yên tĩnh, ngẩn ngơ, cuối cùng…

- Ha ha, tiểu tử này đầu óc bị rút hay sao!

- Dám lớn tiếng như thế!

- Còn chưa dứt sữa đã dám đi ra khoác lác!

Nhiều thành viên Huyết Phong đạo càn rỡ cười ha hả.

- Đúng rồi, không sai, hắn chính là thiếu niên mà Kỳ gia đã báo chúng ta biết tin.

Đại thủ lĩnh cướp phỉ nhìn Lâm Tiêu, vẻ mặt dữ tợn vung tay:

- Lên, toàn bộ ra tay cho ta, không lưu nhân chứng sống!

- Giết!

- Giết sạch bọn hắn!

- Là nữ lưu lại chơi đã mới giết!

Gần mười hóa phàm sơ kỳ cùng mười mấy chân võ giả gào thét xông lại từ khắp bốn phía, trong đó ba đại thủ lĩnh tập trung nhiều nhất.

- Liều mạng với bọn hắn, cho Huyết Phong đạo biết Diệp gia cũng không phải vô dụng, cho dù chết cũng kéo bọn hắn cùng chết!

Diệp Hác dữ tợn hô to, mọi người nháy mắt vung cao vũ khí tập trung đứng sau lưng Lâm Tiêu, chờ đợi đợt trùng kích thứ nhất, dù biết rõ không địch lại nhưng không thể chờ chết.

- Cho các ngươi cơ hội các ngươi không cần, vậy chết đi cho ta!

Giờ phút này, trong đôi mắt Lâm Tiêu chợt hiện lên quang mang sắc bén, chiến đao ra khỏi vỏ.

- Phá Sơn Băng Địa!

Không chút do dự, Lâm Tiêu mạnh mẽ chém ra ba đao khắp bốn phương tám hướng, mỗi đao thi triển ra chiêu thức cuồng bạo nhất, cũng là chiêu thức lực công kích lớn nhất.

Oanh long long…

Ba đao chém ra, hư không xuất hiện đao mang đầy trời, như luồng phong bạo tạo thành long quyển phong kết hợp chung một chỗ, hướng thành viên Huyết Phong đạo cuốn tới, đem cả không trung đều bao phủ.

Phốc xuy phốc xuy phốc xuy…

Ba đạo long quyển phong xuyên qua nhóm tặc phỉ, nhất thời huyết nhục bay tứ tung, chân tay bị cụt vẩy ra, vài tên hóa phàm sơ kỳ xông lên trước nhất cùng hơn mười chân võ giả nháy mắt bị xoắn thành thịt nát, ngay cả tiếng kêu thảm còn chưa kịp truyền ra nháy mắt đã mất mạng.

Oanh…

Dư âm đao mang ầm ầm cuồn cuộn, kéo ra vết khe rãnh sâu mấy thước, rộng hơn mười thước, dài hơn trăm thước dưới đất, không ngừng ầm ầm cuốn về phía trước, vô cùng uy mãnh.

- Hỗn đản, phá cho ta!

Lâm Tiêu xuất đao thật sự quá nhanh, không chờ ba thủ lĩnh đạo tặc kịp phản ứng, đao khí đã cuốn tới chém giết thật nhiều đạo phỉ, đại thủ lĩnh thấy thế hai mắt đỏ bừng, thần sắc vô cùng phẫn nộ, đại đao bổ ra, chém lên long quyển phong, trong tiếng nổ vang thật lớn đao khí nháy mắt hỏng mất, trên mặt đất xuất hiện hố to đường kính hơn mười thước, bụi mù tỏa khắp, vô số đao mang đao khí đem bụi rậm cỏ cây chung quanh đồng loạt cắt vỡ.

Khí thế kinh thiên động địa biến mất, động tác tặc phỉ còn sống sót đồng loạt dừng lại, ngơ ngác nhìn cảnh tượng hỗn độn trước mặt, trên mặt đất giàn giụa máu tươi, chỉ trong nháy mắt cả Huyết Phong đạo đã bị giết chết gần một nửa.

- Khinh thường đối thủ rồi, thật sơ suất quá!

Sắc mặt đại thủ lĩnh đỏ lên, tức giận muốn vỡ ngực, Huyết Phong đạo sở dĩ mạnh mẽ là nhờ có nhiều thành viên, nhưng chỉ một chiêu vừa rồi vài hóa phàm sơ kỳ đã chết, hơn mười chân võ giả rơi xuống, tuy ba thủ lĩnh bình yên vô sự, nhưng tổn thất như vậy không qua một hai năm căn bản không thể bù đắp, chỉ một chiêu của Lâm Tiêu đã làm bọn hắn đại thương nguyên khí.

- Hỗn đản, đi chết đi, nhị đệ tam đệ, cùng ra tay!