Chương 437: Đại khai sát giới.
- Hắc hắc, Hoàng Thiên sư huynh nói rất đúng, Đoạn Hồng, không nghĩ tới ba đệ tử Hiên Dật quận các ngươi cũng dám xuất hiện ở chỗ này, vừa lúc lấy đầu của các ngươi tế bảo kiếm mới lấy được!
- Ha ha ha ha…
Một đám người tranh giành ầm ĩ, còn có tiếng cười càn rỡ của nhóm người Võ Lăng quận, làm Lâm Tiêu không khỏi sửng sốt, khóe môi hắn chợt hiện lên nụ cười băng sương.
- Không nghĩ tới ta đi lên tầng thứ hai, vừa lúc, không cần lưu đệ tử nào của Võ Lăng quận!
Vừa nghĩ tới đây, hắn đi thẳng tới địa phương thanh âm truyền tới.
Trên quảng trường sừng sững ba thạch đài, trong đó hai thạch đài đã trống rỗng, mà thạch đài cuối cùng có một quang cầu lo lửng, trong quang cầu có một quyển bí tịch màu đen.
Chung quanh thạch đài có hai mươi võ giả hóa phàm sơ kỳ đại thành của sáu đại quận thành đang lạnh lùng nhìn nhau, tràn ngập địch ý, nhưng không ai dám động thủ trước, chỉ sợ bị người vây công.
Một bên quảng trường, năm người Hoàng Thiên vây quanh ba người Đoạn Hồng, trên mặt lộ nụ cười dữ tợn, ở bên khác năm tên đệ tử Vô Song thành lạnh lùng đứng riêng một bên.
- Ha ha, ba phế vật Hiên Dật quận, lần này xem các ngươi còn trốn chỗ nào!
Hoàng Thiên dữ tợn:
- Giết cho ta!
Dứt lời, năm người tự thi triển tuyệt học công kích ba người Đoạn Hồng.
Đối mặt công kích của năm tên đệ tử không thua kém gì mình, ba người Đoạn Hồng đều bộc phát ra công kích cực mạnh nhất của mình.
Công kích của tám đệ tử hóa phàm sơ kỳ đại thành va chạm vào nhau, cảnh tượng thật đáng sợ, kình phong không ngừng thổi tung chẳng khác gì tận thế tiến đến.
Phốc xuy…
Ba người Trần Tinh Duệ thối lui hai bước, miệng phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt như giấy, kinh mạch bị trùng kích thật lớn như đứt đoạn.
Chu Chỉ vốn đã bị trọng thương, hơn nữa họ chỉ có ba người, dù mạnh mẽ cũng không phải đối thủ của năm người Hoàng Thiên…
- Ha ha, ba người bọn hắn không kiên trì nổi, một chiêu giết chết!
Hoàng Thiên vô cùng hưng phấn, cười ha hả, năm người lại xuất thủ.
Oanh long…
Đủ loại quyền ảnh chưởng ảnh cùng kiếm quang ngưng tụ chung một chỗ, hóa thành cỗ lực lượng không gì sánh kịp oanh về hướng ba người Đoạn Hồng.
- Mẹ nó, liều mạng với bọn hắn, cho dù chết cũng phải kéo theo hai tên đệm lưng!
Đoạn Hồng gầm lên giận dữ, trong mắt ba người đều toát ra thần sắc liều lĩnh, vung tay.
Đúng lúc này…
Từ phương xa hiện lên một đạo đao mang sáng ngời ập tới, hung hăng chém lên công kích của năm người Hoàng Thiên, ánh đao sắc bén đánh úp lại, như gió thổi cỏ rạp đem công kích của năm người nháy mắt chém thành dập nát.
Trong tiếng nổ mạnh, năm người Hoàng Thiên thối lui một bước, mà ba người Đoạn Hồng cũng tìm được đường sống trong chỗ chết, đạt được sinh cơ.
- Người nào, dám quản nhàn sự của Võ Lăng quận chúng ta!
Hoàng Thiên phẫn nộ rít gào, ánh mắt căm tức nhìn về phương hướng đao mang phát ra.
Ba người Đoạn Hồng nghi hoặc quay đầu, trong tầm mắt mọi người, trong một thông đạo xuất hiện một thiếu niên tay cầm chiến đao thần sắc lạnh lùng đi tới.
- Lâm Tiêu!
Ba người Đoạn Hồng kinh ngạc, trong mắt liền hiện lên vẻ kích động.
Lâm Tiêu chớp động, thân ảnh bắn ra như điện quang, nháy mắt đi tới bên cạnh ba người Đoạn Hồng, cau mày nói:
- Ba ngươi bị thương rồi sao!
- Có ngươi ở đây còn sợ cái gì, chỉ cần có thể lưu lại một mạng, dù bị trọng thương cũng không thấm vào đâu.
Ba người Đoạn Hồng nhìn thấy Lâm Tiêu, nguyên bản một lòng tuyệt vọng đã dấy lên hi vọng, bọn họ đều hiểu rõ thực lực của hắn, tuy bốn người liên thủ chưa hẳn là đối thủ của năm người Hoàng Thiên, nhưng muốn giết họ cũng không phải chuyện dễ, khả năng sống sót gia tăng thật lớn.
Hơn nữa hiện tại khí thế trên thân Lâm Tiêu vô cùng kinh người, còn mạnh hơn trước kia, nói vậy đã có đột phá, chỉ tính một đao vừa rồi uy lực đã bao trùm bọn họ.
Bởi vì Lâm Tiêu tu luyện Liễm Khí quyết, vì vậy họ cũng không nhìn ra hắn đã đột phá tới hóa phàm sơ kỳ.
Hoàng Thiên liếc mắt đánh giá Lâm Tiêu, khinh thường cười nói:
- Ta còn cho là kẻ nào không có mắt dám quản chuyện tốt của Võ Lăng quận chúng ta, nguyên lai là tiểu tử ngươi, vừa lúc chúng ta còn đang sầu không giết được ngươi, không nghĩ tới chính ngươi chạy tới chịu chết, lần này ta phải tiêu diệt toàn bộ đệ tử Hiên Dật quận các ngươi, một tên cũng không để lại!
- Lâm Tiêu, ngươi cẩn thận một chút, tuy rằng chúng ta bị trọng thương nhưng năng lực tự bảo vệ mình vẫn còn!
- Đúng vậy, tuy nhân số không bằng đối phương, nhưng ta cũng không tin bọn hắn thật sự có thể giết được chúng ta!
- Ai muốn giết Trần Tinh Duệ này, phải chuẩn bị mất mạng đi!
Ba người Chu Chỉ cầm vũ khí trong tay, đứng chung một chỗ với Lâm Tiêu, trong mắt toát ra vẻ liều mạng, bọn hắn muốn cho đệ tử Võ Lăng quận biết được dù họ trọng thương nhưng cũng không dễ đối phó.
- Không cần, Đoạn Hồng sư huynh, ba người nghỉ ngơi đi, giết năm phế vật này chỉ cần một mình ta là đủ rồi.
Lâm Tiêu lạnh lùng nói, tiến về phía trước.
- Càn rỡ!
- Lớn mật!
- Ngươi nói cái gì?
Năm người Hoàng Thiên giận tím mặt quát to.
Đệ tử những thế lực khác đều tạm thời dừng tranh đấu đưa mắt nhìn qua nơi này.
- Giết!
Một tiếng quát chói tai, năm người Hoàng Thiên đánh tới.
- Ah!
Lâm Tiêu cười lạnh, thân hình chợt nhoáng lên đã nhảy vào trong trận hình của năm người.
Đầu tiên hắn tập trung vào một tên thanh niên mặc áo màu vàng đất, hai tay người nọ rất rắn chắc, song chưởng nặng nề ầm ầm chụp thẳng vào đầu Lâm Tiêu, uy lực vô cùng.
- Hỗn Nguyên Khai Bi Thủ!
Trong tiếng nổ vang như lôi đình, nguyên lực ngưng tụ hình thành một đôi thủ chưởng màu xám vỗ xuống.
- Trảm!
Thần sắc Lâm Tiêu nhẹ nhàng, vung ra một đao, đao mang lướt qua trời cao tước bay nửa đầu của đối phương, nửa sọ não mang theo máu tươi vẩy ra bốn phía, nhìn thật ghê người.
Chỉ một chiêu, đệ tử hóa phàm sơ kỳ đại thành đã vẫn lạc.
- Sao có thể?
- La Hằng!
Bốn người Hoàng Thiên không thể tin được vừa đối mặt La Hằng đã chết trong tay Lâm Tiêu!
- Thập Tự Trảm!
Một thanh niên áo xanh vung trường kiếm, thần sắc dữ tợn, kiếm quang phun tràn ra, thập tự kiếm quang xoay tròn thành lớn, mang theo hư ảnh chữ thập thật dài trong hư không.
- Đoạn Hải Đao!
Cùng lúc đó Hạo Vũ bổ ra một đao, đao mang hùng hồn mang theo gió rít dài tới mấy trượng lao tới trước, vô cùng uy mãnh.
- Chết!
Lâm Tiêu không hề tránh né, trong mắt chợt lóe tinh quang, chém mạnh một đao.
Phốc xuy…
Đao mang đi sau mà đến trước, lướt qua bên hông hai người, uy lực vẫn không giảm chém thẳng lên mặt đất ngọc thạch phía sau, phát ra tiếng vang chói tai.
Ngay sau đó…
Thân thể hai người chia thành hai nửa, rơi xuống đất.
- Sao có thể? Một đao miễu sát hai người!
Ba người Trần Tinh Duệ vốn chuẩn bị tiến lên hỗ trợ, nhưng nhìn thấy một màn này đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm, mà Hoàng Thiên cùng Lưu Sam đều khó thể tin trừng lớn đôi mắt.
- Không tốt, thực lực của hắn quá, chúng ta lui!
Hoàng Thiên kinh sợ hét lớn một tiếng, thân thể dùng tốc độ cực nhanh điên cuồng thối lui.