Võ Đạo Đan Tôn

Chương 419: Tự gây nghiệt

Trong làn sóng nguyên lực bao trùm, thân hình Lâm Tiêu nháy mắt bị oanh thành mảnh nhỏ, không có một chút máu tươi.

- Không tốt, là tàn ảnh!

- Người đang ở nơi nào?

Trong lòng hai gã đệ tử kinh hãi, bọn họ còn chưa kịp phản ứng, thân hình Lâm Tiêu đã lặng yên xuất hiện sau lưng hai người, chém ra một đao.

Đao mang phụt lên, mang theo lực lượng vô cùng cuồng bạo trực tiếp xẹt qua thân thể hai người.

Xuy…

Thân thể hai người chợt cứng ngắc, sau đó rơi xuống đất.

Ở bên trong phòng thí luyện xông tới cửa thứ sáu, có thể đồng thời đánh chết mười sáu tinh thần thể thực lực ngang nhau, chỉ cần Lâm Tiêu toàn lực ra tay, muốn đối phó hai đệ tử hóa phàm cảnh sơ kỳ thật sự là quá dễ dàng.

Hùng Vĩ cùng Lý Thư Tư trợn mắt há hốc mồm.

Mặc dù đã có hiểu biết về thực lực của Lâm Tiêu, nhưng nhìn thấy biểu hiện của hắn lúc này, trong lòng hai người vẫn khiếp sợ tột đỉnh. Phải biết rằng với thực lực hai người bọn họ, bị bốn người vây công chỉ có thể chống đỡ ngăn cản, bởi vì thực lực hai gã hóa phàm cảnh sơ kỳ này cũng không kém hơn họ, nhưng ở trước mặt Lâm Tiêu hai gã kia vẫn không địch lại một chiêu, điều này làm hai người không cách nào tin tưởng.

Chỉ có Trần Tư Tư đã sớm biết Lâm Tiêu đáng sợ, trong lòng còn có thể thừa nhận, nhưng vẫn bị một đao kia làm chấn động.

- Chu Chỉ sư tỷ, chịu đựng chút, ta tới đây!

Thân hình Lâm Tiêu không hề dừng lại, lại bay tới chiến đoàn của Chu Chỉ.

- Tiểu tử này là ai? Sao lại đáng sợ như vậy?

- Lâm Tiêu, Hiên Dật quận thành lại có một thiên tài như thế.

- Hai hóa phàm cảnh sơ kỳ vây giết một tam chuyển đỉnh phong như hắn, lại bị một đao chém giết, có phải ta bị hoa mắt hay không?

- Đáng sợ, thật sự là đáng sợ!

Đệ tử các thế lực lớn từ xa xa nhìn qua, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thiên tài tam chuyển đỉnh phong đánh chết hóa phàm cảnh sơ kỳ cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên, vượt cấp khiêu chiến các thiên tài ở đại quận thành đều làm được, nhưng nếu vượt cấp đánh chết cũng là đệ tử thiên tài như mình, thật khó thể tưởng tượng.

- Cái gì? Mạnh như vậy?

Mọi người khiếp sợ, mà Hoàng Lạc lại là kinh sợ.

- Hoàng Lạc sư huynh, làm sao bây giờ?

Hai đệ tử hóa phàm cảnh còn lại cũng khẩn trương, thực lực họ tuy mạnh hơn bốn người kia, nhưng cũng chỉ có hạn, thấy Lâm Tiêu bày ra tư thế nghiền áp, bọn hắn căn bản không phải đối thủ.

- Đáng giận, tính sai, hai người các ngươi mau lui ra ngoài!

Cắn chặt răng, trong lòng Hoàng Lạc vô cùng phẫn nộ, bọn hắn sắp giết được ba đệ tử Hiên Dật quận, không nghĩ tới xuất hiện một tên biến thái như thế, trong nháy mắt tình thế đại biến, ngược lại còn tổn thất bốn đệ tử.

- Dạ!

Hai đệ tử hóa phàm cảnh lập tức lao ra chỗ thông đạo, mà Hoàng Lạc cũng nhảy khỏi chiến đoàn, tốc độ cực nhanh, như một đạo tàn ảnh.

- Chu Chỉ sư tỷ, ngàn vạn lần đừng cho bọn hắn chạy thoát!

Lâm Tiêu lập tức quát lạnh.

- Yên tâm!

Chu Chỉ cười lạnh, xoay người đuổi theo hai gã đệ tử hóa phàm cảnh kia.

- Chúng ta mau tránh ra!

Đệ tử các thế lực khác đang vây quanh lối ra sắc mặt đại biến, nhanh chóng tản ra xa.

- Chết!

Trong lòng Chu Chỉ đã sớm ôm lửa giận, trường kiếm run lên, tên đệ tử chạy phía sau lập tức bị kiếm quang xé rách thành vô số mảnh nhỏ, nhưng chỉ thoáng tạm dừng tên đệ tử còn lại đã nhảy vào bậc thang xoay tròn, trong chớp mắt đã chạy ra khỏi cổ bảo.

Nhìn thấy không đuổi kịp, Chu Chỉ ngăn cản ở lối ra, ánh mắt nhìn Hoàng Lạc còn bên trong đại sảnh.

- Chạy trốn? Ha ha!

Trong mắt toát ra sát khí nồng đậm, Hoàng Lạc không để ý tới Chu Chỉ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Tiêu đang lao tới, đột nhiên cười dữ tợn.

- Trước khi đi, lão tử giết ngươi!

Hoàng Lạc rít gào phẫn nộ, vọt thẳng tới chỗ Lâm Tiêu.

- A, Lâm Tiêu cẩn thận, đừng liều lĩnh, ta tới giúp ngươi!

Sắc mặt Chu Chỉ không khỏi đại biến, vội vàng bay nhanh tới, Hoàng Lạc là võ giả hóa phàm cảnh sơ kỳ đại thành, thực lực còn mạnh hơn nàng, tuy Lâm Tiêu cường đại nhưng làm sao là đối thủ.

Trong lòng lo lắng, Chu Chỉ bộc phát ra tốc độ cực nhanh, điên cuồng vọt tới, nhưng dù sao nàng lại đang ở quá xa, trong khoảnh khắc không cách nào ngăn cản.

- Ha ha, tiểu tử, chết đi!

Khuôn mặt Hoàng Lạc dữ tợn, thân hình lướt giữa không trung, hắc sắc nguyên lực lưu chuyển, thiết câu mạnh mẽ đánh xuống.

- Loạn Ảnh Trảm!

Xuy xuy xuy xuy xuy…

Vô số hắc sắc trảo ảnh bao trùm đánh úp về phía Lâm Tiêu, trảo ảnh rậm rạp làm lòng người sợ hãi cùng tuyệt vọng, đem không khí trong đại sảnh biến thành âm u quỷ dị.

- Không tốt!

Sắc mặt Chu Chỉ tái nhợt kêu lên.

Loạn Ảnh Trảm là một trong những tuyệt chiêu của Hoàng Lạc, uy lực vô cùng, cho dù chính nàng cũng không dám nói mình có thể ngăn cản, Lâm Tiêu thật sự không thể đối phó một chiêu này.

- Lâm Tiêu, mau tránh!

Hùng Vĩ cùng Lý Thư Tư kinh sợ rống to.

- Chỉ bằng ngươi?

Ánh mắt Lâm Tiêu ngưng tụ, không hề tránh né, chân khí khủng bố rơi xuống, nháy mắt chém ra một đao.

- Nhật Nguyệt Luân Hồi đao!

Một loại ý cảnh lưu chuyển tràn ra, phảng phất như là thiên địa pháp tắc vĩnh hằng bất biến trực tiếp bổ thẳng về phía Hoàng Lạc.

Đinh đinh đinh đinh…

Đao mang cùng trảo ảnh va chạm lẫn nhau, không ngừng tan biến, hình thành một đoàn nguyên lực phong bạo, kình khí đáng sợ thổi quét nổ tung giữa không trung.

Đặng đặng đặng…

Trong tiếng nổ mạnh, thân hình Lâm Tiêu liên tục lui ra sau mấy bước, hai chân giẫm mạnh lên nham thạch cứng rắn lưu lại dấu chân, áo dài bị kình khí cắt vỡ tổn thương, mà Hoàng Lạc không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, hiển nhiên cũng đã bị thương.

- Thực lực của ngươi làm sao mạnh như vậy?

Hoàng Lạc trừng lớn hai mắt, thần sắc khó thể tin, Lâm Tiêu có thể cản lại tuyệt chiêu của hắn, làm cho hắn không cách nào thừa nhận.

- Đáng giận, đi!

Không muốn tiếp tục ra tay, hắn đã cảm nhận được khí tức của Chu Chỉ đang bay tới, không muốn rơi vào giáp công, Hoàng Lạc nhanh như chớp lao tới bậc thang gần nhất, thông đạo kia là chỗ khi nãy Lâm Tiêu cùng Trần Tư Tư đi ra.

- Chạy đi đâu!

Lâm Tiêu cầm chiến đao trong tay, thi triển Điện Quang Phi Thệ, thân hình kéo theo một đạo tàn ảnh thật dài trong hư không, đuổi theo thân ảnh Hoàng Lạc.

- Sao có thể, thật nhanh!

Hoàng Lạc chấn động:

- Nhưng nếu muốn đuổi kịp ta, tuyệt không khả năng!

- Ảnh Độn!

Một tiếng quát chói tai, tốc độ Hoàng Lạc chợt tăng vọt, còn nhanh hơn cả Lâm Tiêu.

- Đệ tử Hiên Dật quận các ngươi chờ đi, Kim Minh sư huynh Võ Lăng quận tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi, ha ha…

Hoàng Lạc dữ tợn cười to, mắt thấy sắp nhảy vào bậc thang kia.

- Ân?

Đúng lúc này, từ trong bậc thang vang lên tiếng bước chân, hiển nhiên lại có đệ tử tham gia thí luyện bí cảnh đi ra, không khéo chính là vừa lúc ngăn chặn đường chạy trốn của hắn.

- Người nào? Chết cho ta!

Bậc thang thật lớn, hắn hoàn toàn có thể vòng qua đối phương rời đi, nhưng hắn đang vô cùng phẫn nộ nên làm sao còn tâm tình, thiết câu trong tay nháy mắt đánh thẳng tới thân ảnh kia.