Võ Đạo Đan Tôn

Chương 349: Khiêu khích đến thăm

- Không biết chúng ta? Hừ, sư huynh chúng ta chính là Hạ Nhất Minh bài danh thứ 141 trên bài danh ngọc bích, chính là ngươi đoạt đi thứ tự bài danh đệ tam của sư huynh, sao hả, không nhớ rõ sao?

Nam tử đầu lĩnh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu, trong ánh mắt hiện lên một tia hào quang âm lãnh.

Mà một nam tử khác ở bên càng phẫn nộ nói:

- Ta tưởng là ai cướp đi thứ tự đệ tam của sư huynh đệ chúng ta, thì ra là tên tiểu tử ngươi, nếu hôm nay ngươi không cho sư huynh chúng ta một công đạo, về sau đừng mong có những ngày tháng tốt lành nữa.

- Thì ra là hắn.

- Hạ Nhất Minh, Chân Võ giả tam chuyển đỉnh phong, là người mạnh nhất trong hàng đệ tử tân tấn của Nguyên Võ Thánh Địa năm nay, vốn bài danh thứ ba, kết quả rõ ràng bị Lâm Tiêu của Tân Vệ Thành trong lục đại vệ thành cướp đi vị trí đệ tam, cũng khó trách hắn lại hùng hổ như vậy

- Bài danh top 3 này không chỉ là vấn đề quan hệ đến danh khí, càng đại biểu cho sự bất đồng trong tài nguyên hưởng thụ tháng đầu tiên, thứ tư và thứ ba khác biệt quả thật quá xa.

Một bên mọi người nhao nhao hiểu rõ rồi.

- Mẹ nó, nếu như không phải tiểu tử ngươi lợi dụng thủ đoạn hèn hạ xông lên Top 3, địa vị của Hạ Nhất Minh sư huynh chúng ta hiện giờ trong huấn luyện doanh khẳng định đã không vậy rồi.

- Không chỉ ở huấn luyện doanh, nếu như có thể vọt vào top 3 thì Nguyên Võ Thánh Địa phân bộ cũng sẽ cho Hạ Nhất Minh sư huynh chúng ta một số ban thưởng kinh người, nhưng giờ tất cả đều mất sạch rồi.

- Thật là đáng chết.

Hai gã đệ tử sau lưng Hạ Nhất Minh bắt đầu hùng hùng hổ hổ, thần sắc hung hăng càn quấy phẫn nộ.

Bọn họ là đệ tử đên từ Nguyên Võ Thánh Địa phân bộ Hiên Dật Quận Thành, đối với đám đệ tử đến từ nơi nhỏ bé như Tân Vệ Thành như đám Lâm Tiêu tự nhiên cảm thấy cao cao tại thượng, huống chi theo bọn hắn thấy là Lâm Tiêu còn cướp đi thứ vốn thuộc về bọn hắn, tự nhiên nguyên một đám giận không kềm được rồi.

- Con mẹ nó đánh rắm.

Dương Tuấn nhịn không được miệng mắng.

Đối phương khẽ giật mình, tựa hồ không nghe rõ Dương Tuấn đang nói gì, sau khi phục hồi tinh thần lại lập tức giận tím mặt:

- Cái gì, ngươi nói cái gì? Xú tiểu tử, có gan ngươi lập lại lần nữa xem.

- Ta nói. . . Đánh con mẹ nó rắm, sao hả? Chẳng lẽ lỗ tai ngươi điếc rồi, nghe không hiểu tiếng người sao?

- Xú tiểu tử ngươi muốn chết.

Hai người dùng ngón tay chỉ vào Dương Tuấn, hai tay run run, hận không thể động thủ tại chỗ.

- Có gan ngươi động thủ đi, không động thủ ngươi chính là đồ chó đẻ, không sợ bị khu trục thì ngươi động thủ ta xem nào.

Dương Tuấn hồn nhiên không sợ.

Ở bên trong Thiên Tài Huấn Luyện Doanh, nghiêm cấm đệ tử tùy ý động thủ, một khi động thủ trừng phạt sẽ vô cùng nghiêm khắc, nhẹ nhất cũng là trục xuất Thiên Tài Huấn Luyện Doanh, tước đi thân phận học viên, nặng thì càng không phải nói.

- Ngươi. . . Ngươi. . .

Hai người tức giận đến toàn thân phát run, nhưng lại không dám động tay, chỉ đành phóng ngoan thoại:

- Xú tiểu tử, có gan ngươi đừng ra khỏi Thiên Tài Huấn Luyện Doanh, nếu rời khỏi Thiên Tài Huấn Luyện Doanh, lão tử sẽ cho ngươi đẹp mắt.

- Ta há lại sợ ngươi sao?

Dương Tuấn cười lạnh một tiếng.

Bạch Mông đứng ở một bên, ánh mắt lạnh như băng, hắn cũng là đệ tử Nguyên Võ Thánh Địa, nhưng hành vi của đối phương lại khiến hắn cảm thấy xấu hổ. Hơn nữa từ trên mặt cảm tình mà nói, Bạch Mông hoàn toàn đứng ở bên phía đám Lâm Tiêu, dù sao bọn hắn đều là đến từ Tân Vệ Thành, mà Nguyên Võ Thánh Địa thân là thế lực đỉnh tiêm ở Võ Linh Đế Quốc, trong đó đệ tử đông đảo, đừng nói tuyệt đại bộ phận đệ tử đều không có giao tình gì, coi như là đệ tử có cứu oán với nhau cũng không hề ít.

- Đừng để ý đến bọn hắn, quả thực không thể nói lý.

Kỷ Hồng hừ lạnh một tiếng, khảo thí thứ hạng bài danh đều là dựa vào bổn sự, cho giờ nào có đạo lý ai cướp gì của ai, thứ tự bị người khác vượt qua, vậy chỉ có thể trách mình tài nghệ không bằng người, nào có đạo lý trách người khác cướp đi chứ.

Lâm Tiêu căn bản mặc kệ đối phương, một đoàn năm người lúc này chuẩn bị rời đi.

Bá.

Nam tử đầu lĩnh thủy chung không nói gì lập tứ lần nữa ngăn cản đường đi của năm người Lâm Tiêu.

- Sư huynh chúng ta đã cho các ngươi đi sao?

Hai gã đệ tử ở bên cười lạnh ra tiếng.

- Ngươi đến cùng muốn thế nào?

Lâm Tiêu ngẩng đầu, ánh mắt có chút nheo lại.

Nếu như là người quen thuộc Lâm Tiêu chỉ sợ sẽ biết, ánh mắt này của Lâm Tiêu đại biểu cho lòng hắn đã phẫn nộ rồi.

- Không muốn thế nào, chỉ bất quá đối với việc bài danh của ngươi cao hơn ta, ta rất là không phục, cho nên ta rất muốn luận bàn một chút, tỷ thí một chút, sao hả, ngươi có dám đáp ứng không?

Ánh mắt Hạ Nhất Minh u lãnh nhìn qua Lâm Tiêu, khóe miệng lộ ra một tia cười khinh miệt.

Lâm Tiêu khẽ giật mình:

- Tỷ thí?

- Đúng, công khai tỷ thí, lập ra đổ ước, huấn luyện doanh hoàn toàn ủng hộ đệ tử tỷ thí với nhau đấy.

Hạ Nhất Minh nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu, đối với việc mình rõ ràng bị một đệ tử đến từ nơi hoang vắng như Tân Vệ Thành đè xuống dưới, trong lòng hắn vô cùng không phục.

Tất cả đệ tử ở bên đều hưng phấn, ngay cả thần sắc nhóm người Cổ Luân, Hoa Phượng Tú cũng có chút kích động, khảo thí thạch bích màu đen cực kỳ không rõ ràng, căn bản không nhìn ra được thực lực chân chánh của một đệ tử, bọn hắn cũng muốn biết Lâm Tiêu cướp lấy vị trí đệ tam của Hạ Nhất Minh thực lực chân chính đến tột cùng như thế nào.

Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, Lâm Tiêu lại cười lạnh nói:

- Không có hứng thú.

Mọi người ngẩn ngơ, hiển nhiên đều không ngờ rằng Lâm Tiêu lại trả lời thế, có thể gia nhập Thiên Tài Huấn Luyện Doanh đều là thiên chi kiêu tử, nội tâm vô cùng cao ngạo, người khác đến khiêu khích như thế, nếu quả thật có thực lực thì nhất định sẽ tiếp đón, hảo hảo giáo huấn đối phương một phen.

- Sao hả, biết rõ mình không sánh được với Hạ Nhất Minh sư huynh chúng ta nên biến thành rùa đen rút đầu sao?

- Ha ha ha, đây là người đẩy sư huynh khỏi đệ tam? Quả nhiên là tên hèn nhát, người như vậy cũng xứng bài danh đệ tam sao?

- Đến từ nơi nhỏ như Tân Vệ Thành, có thể ra nhân vật nào chứ, thứ hạng kia không chừng là hắn thông qua thủ đoạn gì đó mới có được cũng nên.

Hai gã đệ tử sau lưng Hạ Nhất Minh lúc này hung hăng càn quấy kêu lên.

- Hừ, các ngươi là thứ gì chứ, nói muốn khiêu chiến thì khiêu chiến sao?

Dương Tuấn cười lạnh nói.

- Ngươi không phải là sợ rồi sao?

Hạ Nhất Minh khóe miệng lộ ra một tia cười khinh miệt:

- Ta còn tưởng ngươi là nhân vật thế nào, không nghĩ tới, hừ, bài danh bị phế vật như ngươi vượt qua, với ta mà nói quả thực là sỉ nhục.

Hạ Nhất Minh nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu, trong ánh mắt hiện lên một tia tinh mang, dừng lại chút nói:

- Nếu như ngươi sợ ta, biết rõ thực lực không bằng ta, không muốn tiếp nhận tỷ thí vậy quên đi, ha ha ha